Nhân Gian Hoan Hỉ

Chương 37: Chương 37: Chương 25




Chương 25

Editor: Mỹ Mạnh Mẽ (cảm ơn bạn tó và đồng bọn đã giúp mình làm chương này.)

Rất nhanh, Chu Diệu cũng hiểu được nguyên nhân Thiểm Thiểm che mặt, nụ cười trên mặt càng rõ hơn, anh lại ngoắc ngoắc đôi môi, nói một câu tiếng anh với Thiểm Thiểm: “Bé xinh đẹp... em có thể hôn gió anh không?”

Bàn tay nhỏ bé của Thiểm Thiểm bụm mặt, che được hai mắt nhưng không che được lỗ tai, nghe được lời Chu Diệu nói, bé vui vẻ gật gật đầu, sau đó khờ dại buông tay nhỏ bé, bắt đầu bắn hôn gió với Chu Diệu: biubiubiu...

Đa Ninh:...

Được rồi, con hồ ly giảo hoạt Chu Diệu này nhất định có cách nhìn được mặt của Thiểm Thiểm. Sau đó, Chu Diệu nhìn thẳng vào camera, nghiêm túc quan sát Thiểm Thiểm, từ mũi đến mắt, từ mắt rồi đến miệng...

“Em và Alice going giống nhau.” Chu Diệu nghiêng đầu, đột nhiên nói một câu.

Nhất thời Đa Ninh không nói gì, cúi đầu: “Alice xinh xắn hơn em nhiều.”

Chu Diệu không có nhận xét gì về lời này của cô.

Ngồi ghế phía sau, Nhan Nghệ cũng nhìn mặt Alice, cười ha hả vuốt cằm nói: “Không phải em họ nhìn giống chị là rất bình thường sao, điều này chứng tỏ gen của mẹ Đa Ninh rất tốt.”

Nghe Nhan Nghệ nói, Đa Ninh không biết nên lắc đầu hay gật đầu.

Chu Diệu cũng không có nghĩ nhiều, bởi vì không có kiểu tự luyến này. Đa Ninh tiếp tục nhìn Thiểm Thiểm trong video, nói với Thiểm Thiểm: “Alice, đây chính là anh Chu Diệu…”

Thiểm Thiểm mím mím môi nhỏ, bởi vì xấu hổ, không nói ra được.

Chu Diệu hỏi cô: “Tiếng Trung của Alice thế nào?”

“Khá tốt...” Đa Ninh trả lời.

Sự thực, cũng không tốt lắm. Alice từ nhỏ sống trong môi trường song ngữ, hiện tại 4 tuổi rồi nhưng ngôn ngữ biểu đạt kém hơn nhiều so với các bạn cùng tuổi, nhưng mà vẫn có thể nghe hiểu cơ bản, chỉ là không biết diễn tả quá nhiều, thi thoảng mới nói được một câu đầy đủ.

“Anh dùng tiếng Trung hỏi bé một chút.” Chu Diệu nói, câu hỏi đầu tiên là câu phổ biến nhất: “Alice, năm nay em mấy tuổi?”

Trong video, Thiểm Thiểm nghe Chu Diệu đặt câu hỏi, chớp mắt bắt đầu suy nghĩ, như là đang rơi vào trạng thái suy tư. Cùng một trạng thái rơi vào suy nghĩ còn có Đa Ninh bên ngoài, cô nhìn Thiểm Thiểm trong video, thật là nhớ lúc cụng đầu với bé.

Trải qua một phen suy nghĩ, Thiểm Thiểm giơ tay lên, ra dấu OK với Chu Diệu, cong cong ba đầu ngón tay nho nhỏ.

Đa Ninh nhịn không được, đập vào trán mình một cái.

“Ba tuổi?” Chu Diệu nói thay Thiểm Thiểm.

Thiểm Thiểm gật đầu, dáng điệu rất nghiêm túc, cũng rất khẳng định.

...

Chu Diệu cũng không phải là một người đàn ông thích trẻ con, nhất là không thích hỏi đáp mấy câu trẻ con này; không giống anh cả Chu rất kiên nhẫn chơi cùng trẻ con họ hàng đưa đến.

Chu Diệu sẽ chê chúng ầm ĩ, phiền toái, thậm chí... xấu.

Cho nên cô nên lấy làm may cho Alice vì bé rất đáng yêu… không bị Chu Diệu ghét từ cái nhìn đầu tiên? Quả nhiên, sau khi Chu Diệu hỏi Thiểm Thiểm mấy câu nữa liền nói: “Alice, hoan nghênh em sau này đến Trung Quốc chơi, bây giờ em nói tạm biệt với chị Đa Ninh, lần sau chị ấy sẽ gọi cho em, được không?” Giọng nói thương lượng thân thiết, mang theo chút lừa gạt.

Đa Ninh: …

Thiểm Thiểm cũng: ...

Cuối cùng, Thiểm Thiểm cũng nghe lời gật đầu một cái, sau đó vẫy tay về phía màn hình tạm biệt, hôn gió biu biu biu, sau cùng vui vẻ khum tay hình trái tim.

Chu Diệu hài lòng, lại cong môi, đang muốn nhìn về phía Đa Ninh, Đa Ninh đã ngẩng đầu lên nhìn anh:“ Chu Diệu, anh có thể đi ra ngoài trước không.”

Chu Diệu:“...”

Chu Diệu đi ra, an phận ngồi chờ ở phòng khách. Đêm nay anh cố ý tới đây tặng máy lọc không khí, không ngờ bị một nhóc con làm tiêu tan bao nhiêu công sức.

Không sai, từ nhỏ đến lớn, Chu Diệu không có bao nhiêu hứng thú với trẻ con, trong nhận thức của anh, trẻ con chia làm ba loại, ghét, không ghét và tùy cảm xúc. Thiểm Thiểm trong video tuy là rất đáng yêu, nhưng với anh cũng chỉ thuộc loại thứ hai, không ghét.

Nhưng còn Đa Ninh, luôn luôn thích trẻ con, sáu bảy tuổi liền rất kì lạ mà có tình thương của mẹ rồi. Còn nhớ khi còn bé có một lần người thân mang theo một đứa bé nhỏ hơn cô một chút, cô lại có thể nói với anh hai anh: “Anh Chu, chúng ta chơi gia đình được không, anh làm ba, em là mẹ, sau đó cùng nhau chăm sóc.”

Thực sự, quá buồn chán.

“Vậy anh thì sao?” Anh tiến lên một bước. Anh xem thường trò chơi gia đình kiểu này, nhưng cũng không muốn bị lạc đàn.

“.. Nếu không anh cũng là con của em và anh Chu.” Cô suy nghĩ một chút, thương lượng với anh.

Không thể không nói, khi còn bé da mặt Đa Ninh dày hơn bây giờ nhiều.

Máy làm sạch không khí đặt ở phòng khách, vì Đa Ninh chậm chạp chưa ra xem, Chu Diệu mở bưu kiện ra, lắp ráp đơn giản một chút. Ngày đó từ suối nước nóng trở về anh muốn tặng quà cho Đa Ninh, chỉ đơn giản là muốn lấy lòng cô, không nghĩ đến cô lại chọn quà thực dụng như vậy.

Lắp đặt xong, cắm điện vào, Chu Diệu thử thêm công năng tạo độ ẩm, bên trong thoát ra âm thanh hơi nước ùng ục ùng ục. Cuối cùng Đa Ninh cũng đi ra. Chu Diệu đứng lên: “Đồ đã được đưa đến, vậy anh về đây.”

Đa Ninh gật đầu: “Được...” dừng lại, thêm một câu: “Cảm ơn”

Cảm ơn về máy làm sạch không khí.

“Không cần, khách sáo rồi.” Chu Diệu cố ý đi tới trước mặt người nào đó trả lời, sau đó đi tới cửa, đi hai bước, vẫn là quay lại hỏi: “Không tiễn anh một đoạn à?”

Đa Ninh tiễn Chu Diệu đến cửa, phải đóng cửa tiễn anh xuống tầng, Chu Diệu bảo thôi. Hành lang quá tối, anh là một người đàn ông trưởng thành còn cần cô tiễn sao. Quay người lại, anh mở miệng: “Ngày mai chủ nhật, cùng đi công viên xem một chút... anh với em tìm một chỗ thích hợp mở cửa hàng bán thú bông.”

Từ lúc rời phòng ngủ, tâm trạng Đa Ninh có phần ngu ngơ, dẫn đến việc trò chuyện hơi tẻ nhạt: “Chu Diệu, cảm ơn anh.”

“Cảm ơn cái gì.” Chu Diệu cúi thấp đầu, mở miệng cười nói: “Từ nhỏ đến lớn đều bắt nạt em, cũng phải làm giúp em ít việc chứ…”

Đa Ninh à một tiếng rồi thở ra: “...”d. Đ. L. Q. Đ

“Nói giỡn thôi.” Chu Diệu tiếp tục nở nụ cười, thay đổi nói: “Là từ nhỏ đến lớn em bắt nạt anh.”

Đa Ninh dụi mắt, mở miệng nói: “Ngày mai mấy giờ?”

“Buổi chiều được không?” Chu Diệu có chút mệt mỏi nghiêng người dựa tay vịn cầu thang: “Gần đây quá mệt mỏi, ngày mai anh muốn ngủ nướng.”

Đa Ninh: “Vậy chiều mai gặp.”

Chu Diệu gật đầu, xoay người đi xuống.

Đa Ninh cũng xoay người lại, quay về không hiểu sao cửa bị đóng lại, giơ tay lên gõ hai cái: “Nhan Nhan, giúp tớ mở cửa được không?”

Đương nhiên có thể, Nhan Nghệ bên trong gần như mở ra luôn, bởi vì dán ngay trên cánh cửa. Hai người đối mặt nhìn nhau, gương mặt Nhan Nghệ tươi cười: “… Vào rồi nói.”

Nhan Nghệ đi nấu một ấm trà, trà cao sơn mang từ chùa Bắc Đồng về. Hôm nay mất công đưa Cố Gia Thụy đoạn đường dài cũng không phải không có lợi lộc gì, chí ít Cố Gia Thụy vì muốn đuổi cô đi, đã phải dâng tặng cô vài hộp trà.

Bộ đồ uống trà là Hải Thành cầm về từ bên kia, đồ sứ thượng hạng; phía dưới ấm trà đốt nến, nhảy ra ngọn lửa nhỏ.

“Thực ra... Đa Ninh, mình không biết cậu đang suy nghĩ cái gì...” Nhan Nghệ ngồi xếp bằng ở ghế sô pha, vắt chân nói: “Sao lại suy nghĩ nhiều thế, coi như Chu tống chỉ có tình cảm thanh mai trúc mã với cậu, điều này cũng đủ để hai người bên nhau.”

“Hiện tại nam nữ ở bên nhau, căn bản không cần quá nhiều tình cảm.” Nhan Nghệ buông tay, lấy chính bản thân mình làm ví dụ: “Không nói đến vấn đề kết hôn, thế hệ chúng ta áp lực rất lớn, rất nhiều người không được lãng mạn như hai cậu…”

Đa Ninh dựa vào ghế sô pha, trong chốc lát yên lặng không lên tiếng. Nhan Nghệ nói khéo léo, nhưng cô có thể nghe hiểu được ý tứ của Nhan Nghệ. Hiện tại điều kiện Chu Diệu rất tốt, cô cũng nên nhanh chống nắm bắt thời điểm này, nói như thế nào thì cô và Chu Diệu cũng là cảm tình thanh mai trúc mã, đừng có khác người muốn chờ Chu Diệu yêu cô.

Tình yêu, quá mộng mơ rồi. Nhất là đối với nam nữ trẻ tuổi, ở nhà đẹp xe đẹp, đều thực tế hơn tình yêu.

Thế nhưng cô và Chu Diệu không giống thế, Đa Ninh cụp mắt, đôi mắt lấp loáng nước vô cùng yếu đuối nhìn Nhan Nghệ, nói:“Nhan Nghệ, mình cũng đã li dị...” Trong mắt có nước là bởi vì khóc, yếu đuối là bởi không có cách nào.

Cái gì? Nhan Nghệ: “...”

Đa Ninh nói nốt câu: “Mình đã ly dị, với Chu Diệu.”

Cái gì? Nhan Nghệ cảm giác mình muốn ngã trên ghế sô pha, khó có thể tin được gãi đầu một cái, tiếp tục không thể tin được nhìn lại Đa Ninh. Nhưng mà Đa Ninh hoàn toàn không có vẻ gì giống như đang lừa gạt, mà là bộ dạng vừa nghiêm túc vừa khó khăn nói cho cô sự thật này.

Nhưng chuyện này... quả thực, còn khiếp sợ hơn cả việc Cố Gia Thụy xuất gia làm hòa

thượng.

Đa Ninh với Chu Diệu đã ly hôn? Hai người họ kết hôn từ lúc nào... Nhan Nghệ chỉ chỉ ngón tay về phía Đa Ninh, tức giận nói: “Hứa Đa Ninh, đêm nay không không nói rõ ràng toàn bộ sự việc, đừng mong được ngủ.”

Đa Ninh gật đầu, nhẹ nhàng nói một tiếng được.

Nhưng sự việc nói từ chỗ nào, bắt đầu từ lúc cô tốt nghiệp mẹ kiểm tra bị ung thư đi. Đoạn thời gian đó, cô và Nhan Nghệ gần như mất liên lạc bởi vì cô không có thời gian lên mạng, cũng không muốn lên mạng.

Đoạn thời gian đó, thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện, lúc đó Chu Diệu vẫn ở bên cạnh cô.

Cùng cô chăm sóc mẹ, rồi sau đó ba mẹ cô ly hôn, rồi cùng cô đưa tiễn mẹ. … Muốn cô kết hôn với Chu Diệu là tâm nguyện của mẹ cô, bởi vì mẹ cô đã lén nhìn nhật ký của cô, biết cô thích Chu Diệu. Cũng bởi vì mẹ cô lấy của Hứa gia một nửa gia sản, để cho bà nội bên kia rất không vừa mắt mẹ cô, cộng thêm bà ngoại cô chỉ có một dì sống ở Toronto, mẹ cô sợ sau này cô chỉ có một mình. Lúc ở trên giường bệnh, mẹ cô mới hỏi Chu Diệu: “Chu Diệu, con đồng ý chăm sóc Ninh Ninh thay dì được không? “

Mẹ cô dùng giọng điệu cầu xin hỏi Chu Diệu.

Chu Diệu trả lời rất nhanh, nhanh hơn nữa là buổi chiều anh lấy sổ hộ khẩu, nói với cô: “Đa Ninh, bây giờ chúng ta phải mau đi đăng kí kết hôn, buổi tối chúng ta đem cho dì xem giấy chứng nhận kết hôn, để mẹ em vui vẻ.”

Cô nghe theo Chu Diệu, cũng cầm sổ hộ khẩu, cùng Chu Diệu đi lấy giấy kết hôn.

Mẹ của cô mất vào đêm hôm đó, cô nằm trong ngực Chu Diệu khóc hết nước mắt, cảm thấy trời sập xuống cũng chỉ đau như vậy. Sau đó vào tang lễ của mẹ cô bố mẹ và anh trai Chu Diệu mới biết, cô cùng Chu Diệu đã đăng kí kết hôn.

Khi đó, bọn họ cũng không nói gì với cô và Chu Diệu.

Khi đưa tang, Chu Diệu đội khăn tang, lấy thân phận con rể cùng cô đưa tiễn mẹ vợ, để cho mẹ cô yên lòng đi đến thế giới khác… Đối với việc này, cô vẫn luôn cảm kích Chu Diệu.

Được rồi.

Nếu nói tại sao kết hôn, bây giờ phải nói vì sao lại li hôn. Không nói chi tiết như kết hôn, Đa Ninh chỉ nói sơ qua, lời ly hôn là do Chu Diệu nói ra. “Bởi vì Diệp Tư Tư?” – Nhan Nghệ đoán.

Đa Ninh trợn trừng hai mắt, thật ra thì bây giờ cô cũng không rõ, nhưng năm năm trước cô đã tin lời của Chu Diệu. Lúc cô đi Toronto, nhiều lần cô gọi điệu thoại cho Chu Diệu, hỏi anh đang làm gì, Chu Diệu đều trả lời là đang hẹn hò.

Đang hẹn hò. Ba chữ, khiến cho cô không biết nói mọi chuyện cho anh như thế nào…

Lúc ấy trang web trường đã rất phổ biến, cô len lén tìm tên Diệp Tư Tư trên đó, Chu Diệu quả thật không lừa cô, cô thấy Diệp Tư Tư đăng lên ảnh chụp chung với anh.

Nếu như nói Chu Diệu ly hôn với cô là vì theo đuổi Diệp Tư Tư, như vậy năm năm trước, có phải Chu Diệu đã theo đuổi được rồi hay không …

“Đa Ninh, sao cậu không nói gì với mọi người.” Nhan Nghệ lên tiếng chất vấn.

“Bởi vì...” Đa Ninh nhìn Nhan Nghệ, không biết mở miệng thế nào, cô không nói gì không phải vì muốn tuân thủ đề nghị của Chu Diệu, không nói với người khác về cuộc hôn nhân ngắn ngủi của hai người, mà là không muốn cho người khác bàn tán quá nhiều về cô và Chu Diệu.

Cô không đúng khi không nói với Nhan Nghệ, nhưng càng không muốn Nhan Nghệ đứng dưới góc độ của cô mắng Chu Diệu. Bọn họ không biết về Chu Diệu lâu như cô, càng không hiểu rõ Chu Diệu hơn cô, nếu như nói ra sẽ rất không công bằng. Cô không muốn bọn họ vì giúp cô hả giận, cùng chung mối thù, mà coi Chu Diệu như kẻ thù.

Thậm chí nếu nghe một số lời qua khích, sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của bản thân. Bởi vì chính cô rõ nhất, Chu Diệu không xấu, không xấu một chút nào.

Sau một hồi lâu Nhan Nghệ, mới bình phục tâm tình, sau đó nói với cô: “Được rồi, mình không trách cậu... Đa Ninh... Mình không trách cậu giấu giếm mình...”

Không cẩn thận, Đa Ninh rơi nước mắt.

Nhan Nghệ rút khăn giấy, muốn giúp cô lau nước mắt, kết quả lại không cẩn thận khóc ra tiếng trước:“... Nhưng lòng mình thương cậu mà.”

Hai tờ khăn giấy, Nhan Nghệ dùng để che đôi mắt đang rơi lệ của mình; sau một lát, đưa khăn giấy nhăn nhúm cho cô.

Đa Ninh không ngại mà nhận lấy, lau lau, sau đó cùng Nhan Nghệ nín khóc mà cười.

...

Qua lúc lâu, Nhan Nghệ một lần nữa tựa vào ghế sô pha, nhấp môi nói: “Đa Ninh, mình không nghĩ chuyện lại như vậy...”

Đa Ninh cười cười, nói đùa: “Cho nên, ly hôn cũng không có gì quá to tát, phải không?”

“Đúng.” Nhan Nghệ hoàn toàn đồng ý, dừng một lát, hình như là nghĩ đến cái gì, mở miệng nói đùa: “Nhưng dựa theo cốt truyện tiểu thuyết cẩu huyết, cậu nên mang theo một đứa bé trở về, giống như Alice đáng yêu vậy... ngược Chu Diệu thê thảm.”

Mang Thiểm Thiểm trở về sao? Đa Ninh nở nụ cười.

Nhan Nghệ là người nhạy bén, lập tức khôi phục một nửa nghiêm túc, thẳng tắp nhìn cô, dè dặt đặt câu hỏi: “... Alice không phải là của Chu Diệu chứ...”

Cẩn thận từng ly từng tí, nhưng mà hoàn toàn không dám xác nhận.

Đa Ninh hít một hơi, không giấu giếm, nói cho Nhan Nghệ: “Đúng, Thiểm Thiểm là con mình và Chu Diệu.”

Alice là tên tiếng Anh của Thiểm Thiểm, tên tiếng Trung là Thiểm Thiểm, Thiểm Thiểm trong tiếng Trung nghĩa là làm cho ta người yêu thích, cũng có nghĩa là ánh sáng lấp lánh lung linh…

Nhan Nghệ cảm giác thật muốn ngã lăn ra… Nhưng cuối cùng vẫn phải tỉnh táo lại, suy nghĩ lại tất cả những gì Đa Ninh vừa nói, cùng với việc vì sao mỗi ngày hai người lại gọi video, mọi thứ đều có thể lý giải rồi.

Cô tin, thật sự tin. . .Tin hơn 800 loại tình tiết tiểu thuyết cẩu huyết, lại thực sự phát sinh trên người bạn tốt nhất của cô. Thậm chí tình tiết còn mang lại nhiều cảm xúc hơn.

“Mình giúp cậu.” Nhan Nghệ ngồi ngay ngắn, khôi phục bộ dáng nghiêm túc trăm phần trăm, mở miệng nói: “Phải khiến cho ba Alice thích mẹ nó, giúp cho Alice được về nước sớm một chút.”

Bất kể như thế nào, Đa Ninh vẫn tiếp nhận ý tốt của Nhan Nghệ. Hoàn toàn chính xác, Nhan Nghệ cũng nói ra ý tưởng của cô, sở dĩ cô trở về trước, chính là muốn cho cô và Chu Diệu một cơ hội, để mọi chuyện trở nên tốt đẹp hơn. Đương nhiên không trông mong gì quá cao xa, cũng không cần thay đổi cái gì.

Dù sao những an bài trước kia của dì dượng cô cảm thấy cũng không tồi. Đương nhiên, khi đó cũng là không có biện pháp. Nếu không... Cô căn bản không có cách sinh hạ Thiểm Thiểm.

Thời điểm trở về nước, cô có đọc qua một quyển sách, trên sách có đôi lời như này: lời nói dối cần dùng tình yêu để hóa giải. Cô cảm thấy rất đúng, rất trúng, cô không thể mạo hiểm. Thiểm Thiểm giống như tiểu thiên sứ đáng yêu, cô không thể để Chu Diệu phải tiếp nhận Thiểm Thiểm một cách miễn cưỡng, mà phải là vui vẻ đón chào.

Nếu không... thà rằng không biết.

Sau đó không nghĩ nữa, Nhan Nghệ nhanh chóng có ý tưởng, đồng thời lại ngay lập tức hành động.

Vai diễn máu chó như vậy, làm sao có thể thiếu nam phụ số hai đáng yêu trợ giúp đây. Cho nên đêm qua, Nhan Nghệ lập tức lừa “Cự Tư” giúp Đa Ninh mời một nam phụ số hai, chính là em họ xa mới tốt nghiệp học viện điện ảnh. Thỏa Thỏa có dung nhan của một tiểu thịt tươi, dù cho bây giờ chỉ được đóng các vai phụ, nhưng thực ra kỹ thuật biểu diễn cũng không tệ lắm.

Chí ít không phải cái loại người đáng xấu hổ kia.

Rất may, em họ cũng rất vui lòng giúp đỡ, diễn tròn vai nam phụ số hai, bởi vì tâm nguyện lớn nhất của cậu ta bây giờ là từ vai phụ thứ năm thứ sáu lật người thành nam phụ thứ hai, có thể luyện tập trước một chút. Quan trọng nhất là ngoại hình của em họ rất hợp với hình tượng nam phụ lưu hành hiện nay.

Má lúm đồng tiền thật sâu, mắt to, da trắng. Không nhìn kỹ thì thôi, nhìn kỹ liền bị dọa cho giật mình, nếu như so sánh với ảnh chụp Thiểm Thiểm, nhìn càng giống cha bé hơn là Chu Diệu. . .

Ngày thứ hai, Chu Diệu còn chưa được ngủ nướng đã bị một cú điện thoại của bảo vệ đánh thức. Nói cửa sổ xe anh bị người cạy mở rồi, yêu cầu anh xuống xác nhận có mất đồ quan trọng hay không.

Trong xe anh có vài thứ quan trọng, một laptop và một chú lợn bông. Trong laptop có tài liệu rất quan trọng, thế nhưng anh đã thiết kế bảo mật đặc biệt, chỉ cần có người phá khóa, tư liệu bên trong sẽ tự động tiêu hủy.

Nhưng lợn đâu. . .

Nhìn cửa xe bị phá, Chu Diệu rất phiền não mà đá đá cửa xe. Trộm laptop thì trộm laptop, lại còn trộm lợn của anh làm cái gì? !

Điên dại! Chu Diệu lại đá sập cửa xe xuống.

Buổi trưa, Chu Diệu đến chỗ Đa Ninh từ sớm, vừa vặn nhìn thấy Đa Ninh làm sủi cảo, có chút tức giận nói: “Không có lương tâm, làm sủi cảo cũng không gọi anh.”

Đa Ninh thực sự muốn lấy bột mì trát lên mặt Chu Diệu. Là ai tối hôm qua nói muốn ngủ nướng, buổi chiều hẵng gặp?

Cũng may, sủi cảo Chu Diệu vẫn ăn ngon lành, ăn liền hai bát to. Nhan Nghệ kinh hãi: “Chu tổng, sức ăn thật lớn nha.”

Chu Diệu có chút không nói lên lời: “Đàn ông không phải đều như vậy sao?”

Nhan Nghệ lắc đầu, chí ít chồng trước của cô Vương Diệp không phải như vậy, Vương Diệp mỗi bữa chỉ ăn một chén, còn ít hơn cô…

Không đề cập tới Vương Diệp nữa, trên đường đi, Nhan Nghệ ngồi ghế sau xe Chu Diệu, cầm điện thoại di động âm thầm liên lạc với em họ, cảm giác có gió thổi, đưa tay nhấn cửa sổ xe, phát hiện ấn không được --

“Chu tổng, sao cửa sổ xe anh lại không đóng được . . .” Nhan Nghệ hỏi.

Chu Diệu không muốn trả lời, sau một lát: “Tháo rồi.”

Tháo thế nào… Nhan Nghệ sờ sờ cổ hơi lạnh, vẫn là lấy hết dũng cảm, bắt đầu hỏi Đa Ninh đang ngồi cạnh người đang lái xe: “Ninh Ninh, em họ mình muốn hẹn cậu buổi tối xem phim, có thể chứ?”

Đa Ninh: . . . làm trò thật nhanh nha!

Rốt cuộc là cái quỷ gì vậy. . . Chu Diệu liếc người bên cạnh.

“Em họ là bạn bè tôi giới thiệu cho Đa Ninh.” Nhan Nghệ chủ động khai báo, tận lực cười trừ, nhưng vẫn là không có can đảm dùng từ “bạn trai” thay cho “bạn bè”như trong dự định.

Nhưng là hai chữ bạn bè cũng đủ làm cho Chu Diệu cười lạnh một tiếng, trực tiếp hỏi: ”Bạn, là bạn nam à?”

“Cứ thế trước đã…” Nhan Nghệ trả lời Chu Diệu, máy móc nắm tay, hỏi Đa Ninh: “Ninh Ninh, cậu muốn đi không?”

“Cô ấy không đi.” Chu Diệu thay Đa Ninh trả lời.

Ai nói cô không đi, Đa Ninh tự mình mở miệng, trả lời Nhan Nghệ: “Mình đi. . .”

Cô đi? Cô muốn đi?! Chu Diệu chợt dẫm chân ga, bởi vì phía trước vừa vặn đèn đỏ. Tốc độ giảm đột ngột, khiến người ngồi sau không có cửa sổ, Nhan Nghệ bị gió thổi vào run rẩy một chút.

A---hắt xì

Trong điện thoại di động, vang lên tiếng bíp bíp, nỗ lực mở tin nhắn của em họ ảnh đế: “Chị, chị yên tâm. Diễn cảnh hôn và cùng giường em đều nhận.”

Tác giả nói suy nghĩ của mình: Tiểu thịt tươi nam số hai xuất hiện!

Hai tháng sau, em họ trả lại cho Nhan Nghệ năm nghìn đồng: Em không muốn diễn nữa! Em đùa mà thành thật, em muốn ở bên Ninh Ninh, em muốn cho Thiểm Thiểm một người ba...

Nhan Nghệ: con mẹ nó cậu lặp lại lần nữa, được! Trước nói cho chị đây biết cậu mấy tuổi?

Em họ: Mười chín…Nhưng mười chín thì làm sao, nữ hơn (nam) ba tuổi như ôm một cục vàng, Đa Ninh có thể ôm hai cục, quan trọng là em và Thiểm Thiểm không khác biệt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.