Editor: Hoa Lan Nhỏ.
“Tổng giám đốc Chu có thích trẻ con không vậy?”
Trên đường đi gặp khách hàng lớn, Nhan Nghệ hỏi Đa Ninh vấn đề này. Sở dĩ hỏi như vậy, là do phát hiện Chu Diệu không quá yêu thích con nít, nhất là khi so với Lưu Tiểu Hi ấy. Tối qua ăn cơm, chủ yếu là Lưu Hi và Thiểm Thiểm tương tác lẫn nhau, Thiểm Thiểm cũng rất thích Lưu Hi, lúc chia tay hai người đều lưu luyến không rời mà hôn trên má nhau.
Nói chung, đó chính là phương thức tốt nhất để thúc đẩy tình cảm cha con.
Thấy Nhan Nghệ hoài nghi, Đa Ninh từ chối cho ý kiến rồi nở nụ cười, đả thông tư tưởng cho Nhan Nghệ: “Thật ra Chu Diệu với Thiểm Thiểm… đã khá tốt so với tưởng tượng của mình rồi.” Dừng lại chút rồi lại nói: “… Chu Diệu còn chưa biết mà, đúng không?”
Nhan Nghệ gật đầu, cô có thể hiểu được nhưng vẫn có chút bất mãn: “Thật là kỳ quái, Thiểm Thiểm đáng yêu như vậy, Chu tổng lại chẳng làm gì hết.”
Đa Ninh cúi thấp đầu, sau đó ngẩng lên nói với Nhan Nghệ: “… Từ trước đến giờ Chu Diệu không mấy quan tâm đến trẻ con. Với anh ấy mà nói, trẻ em chỉ có hai loại đáng ghét và không đáng ghét.”
Hầu như mỗi lời nói đều giải thích thay cho Chu Diệu.
Nhan Nghệ hé miệng a một tiếng.
Thật ra cô không có ý nói đùa. Đa Ninh thì nhìn về phía trước. Ngoại trừ việc Chu Diệu không có lòng yêu thích trẻ con ra, thì còn không mấy kiên nhẫn. Nhớ trước kia cô đến chơi ở nhà họ Chu, có một bé gái con họ hàng muốn Chu Diệu ẵm, Chu Diệu lập tức chuyển bé gái đến trong ngực cô. Không hề khoa trương, lúc đó cô bé sợ hãi nên khóc lớn. Sau nữa, Chu Diệu còn đưa ra lý lẽ: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Khi ấy Chu Diệu chỉ mới mười ba tuổi thôi mà!?
“Đa Ninh… Nếu như Chu tổng không phát hiện ra thân phận của Thiểm Thiểm, cậu sẽ chủ động nói chứ?” Nhan Nghệ lại đặt ra một vấn đề khác.
Vấn đề này, Đa Ninh suy nghĩ một chút đáp: “… Mình còn đang suy nghĩ nên nói thế nào với Chu Diệu.
Trên đời này rất nhiều chuyện đều có hai mặt. Không nói đến chuyện phải lo lắng khi nói ra sự thật, thì cũng phải lo lắng đến chuyện sau đó. Lần này dì dượng đưa Thiểm Thiểm về nước thăm người thân chỉ trong vòng một tháng. Điều này có nghĩa là một tháng sau, dì dượng sẽ đưa Thiểm Thiểm quay về Canada. Thế nhưng với tính cách của Chu Diệu, nếu anh biết Thiểm Thiểm là con gái của anh, chắc không thể nào chấp nhận chuyện này.
Thậm chí, có khả năng đầu tiên anh sẽ tước quyền giám hộ của dì dượng với Thiểm Thiểm. Đến lúc đó…
Thật ra về vấn đề này, Đa Ninh đã suy nghĩ rất nhiều lần, càng nghĩ càng rối. Cô mong có thể giải quyết chuyện này một cách viên mãn nhất, càng hy vọng cô và Chu Diệu cùng nhau giải quyết vấn đề này. Trong đó, có lẽ cần Chu Diệu tạm thời thỏa hiệp, nhưng vấn đề then chốt là… Chu Diệu không phải là một người dễ dàng thỏa hiệp.
Đa Ninh khẽ thở dài một cái. Chính vì hiểu quá rõ cho nên mới lo lắng đến nhường này.
Cô càng sợ chuyện tình bên trong sẽ tổn thương Thiểm Thiểm. Tuy rằng Thiểm Thiểm còn trong tuổi ngây thơ chưa biết gì, nhưng không phải cái gì bé cũng không hiểu. Bốn tuổi, chính là độ tuổi đứa bé bắt đầu khám phá thế giới. Nếu như dì dượng và Chu Diệu xảy ra tranh chấp, người bị tổn thương sâu sắc nhất không phải là cô, mà là Thiểm Thiểm.
Người lớn khổ sở thì có thể tìm cách giải quyết, còn đứa bé lại không thể làm gì ngoài khóc mà thôi.
“Yên tâm đi, nhất định sẽ có cách giải quyết mà.” Nhan Nghệ mở miệng nói, muốn chia sẻ sự thông hiểu cuộc sống và cảm giác của mình, “Từ khi mình và Vương Diệp ly hôn đến nay, mình đã hoàn toàn hiểu rõ một đạo lý —— đó chính là xe đến chân núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng*!”
(*Câu này có nghĩa là trên đời này mọi chuyện đều đã được sắp xếp sẵn rồi, chỉ cần thuận theo nó mà làm thôi).
Đa Ninh gật đầu, hoàn toàn đồng ý.
“Đúng không, hiện tại đang có đơn đặt hàng một vạn* con vẫy gọi chúng ta đó.” Còn chưa thấy khách hàng mà Nhan Nghệ đã hết sức phấn khởi rồi.
(* Một vạn = mười nghìn).
Không phải nói chứ, vẫn cần thảo luận với khách hàng vào buổi chiều để xác định chuyện hợp tác mà?
“Bởi vì phương diện đối mặt thảo luận nên mình hết sức tự tin, cũng tràn ngập lòng tin với cậu đấy!” Nhan Nghệ nói rồi nhướng mắt hỏi cô: “Còn cậu thì sao?”
Từ trước đến này Đa Ninh luôn là người ủng hộ nên sẽ không dội nước lạnh, hết sức phấn khởi đáp lại Nhan Nghệ: “Dĩ nhiên bản thân mình cũng… tràn đầy niềm tin rồi, càng hết sức tin tưởng vào chúng ta nữa.”
Thêm vào đó là niềm tin vào cuộc sống và tương lai sau này nữa chứ!
Có đôi lúc trong đời người ngoại trừ xe chạy đến núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, còn có một chút duyên phận và cơ hội bất ngờ nữa.
Vốn trước kia khách hàng mà Nhan Nghệ đã gặp đều không phải tự mình tìm được, mà là khách hàng của giám đốc công ty có quen biết, đến hôm nay mới tìm được một khách hàng lớn, lại là khách hàng tự bản thân tìm được.
Nói thì vòng vo nhưng sự việc lại không phức tạp như vậy. Lúc trước cô và Nhan Nghệ lái xe đã đụng phải một người đàn ông cũng chính là vị khách hàng lần này… Khi đó cô và Nhan Nghệ vội vã đi gặp bạn học đã cọ quẹt với vị chủ xe kia, nào biết đó chính là ông chủ của một công ty lớn và là nhà từ thiện nổi tiếng ở thành phố A, tiên sinh Tạ Tư Nguy.
Lần này Tạ tiên sinh liên lạc với các cô, là do lần trước đụng xe Nhan Nghệ đã đưa danh thiếp cho đối phương. Dĩ nhiên người nhận danh thiếp là bác tài của Tạ tiên sinh, từ đầu tới cuối Tạ tiên sinh không hề bước xuống xe.
… Trăm triệu lần không ngờ nổi, va quẹt xe đồng thời cũng va vào một đơn hàng lớn nữa.
Hôm qua Nhan Nghệ đã gặp và thảo luận với người phụ trách, bây giờ cùng Đa Ninh một lòng đàm phán đơn hàng như mơ này, lúc hai người ngồi trong phòng chờ, đã sử dụng điện thoại di động để tìm hiểu thông tin cụ thể về vị Tạ Tư Nguy này.
Không tìm không biết, tìm rồi mới hết sức bất ngờ, người kia đúng là một nhân vật tai to mặt lớn.
Nhưng càng có danh vọng thì lại càng bình dị gần gũi. Tuy nhiên bình dị gần gũi và hiền lành thân thiết lại là hai chuyện khác nhau. Nói sao đi nữa Tạ tiên sinh cũng không phải ông chú tầm thường hay đứng mua bánh quẩy bánh bao bên vệ đường.
Lúc vừa xuống xe, cô và Nhan Nghệ nhắc nhở nhau chút nữa phải làm ra vẻ đẳng cấp một chút… Nhưng hiện tại lại không cần thiết làm vậy nữa rồi, vì sự giả trang của các cô bỗng chốc tựa như một đĩa mầm đậu, chỉ khác nhau ở chỗ là mầm đậu xanh hay là mầm đậu nành thôi.
Nhưng nói cho cùng, người nổi tiếng cũng chỉ là một con người.
. . .
Tạ tiên sinh là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, dáng người không cao không thấp, gương mặt bình thường nhưng tinh thần sáng sủa thong dong, mặc áo dài nam và quần dài may bằng vải bông, bên cạnh đó trên tay ông còn đeo một chuỗi Phật châu. Không cần các cô giới thiệu, ông đã kêu rõ tên họ của các cô rồi.
Một người là Trịnh tiểu thư, người còn lại là Hứa tiểu thư. Hoàn toàn biết rõ thân thế và thông tin chi tiết của hai người.
Nếu đã vậy, chắc chắn Tạ tiên sinh cũng biết tấm danh thiếp kia có bao nhiêu cân lượng. Đa Ninh thật sự không rõ tại sao Tạ tiên sinh lại muốn hợp tác với các cô. Tạ tiên sinh cười, nhìn cô nói: “Cháu ngoại của chú rất thích con thỏ nhồi bông của các cháu.”
Con thỏ…
Đa Ninh mở to đôi mắt, không thể tưởng tượng nổi.
Tạ tiên sinh lại giải thích: “Bé tham gia lớp huấn luyện được mang quà Quốc tế thiếu nhi về.”
“Trời ạ!” Nhan Nghệ cảm khái nói, “… Tạ tiên sinh thật có phúc quá! Nhìn không ra Tạ tiên sinh đã có cháu ngoại đâu ạ.”
“Cám ơn cháu.” Tạ tiên sinh mỉm cười, nói với Nhan Nghệ, “Tuy biết Trịnh tiểu thư đang tâng bốc chú nhưng chú cũng rất vui đấy.”
Nhan Nghệ: “…” Tiếp theo chỉ có thể gật đầu. Đúng là vừa rồi cô mới a dua nịnh hót chú ấy.
Đa Ninh không giỏi xã giao, chỉ gật đầu theo Nhan Nghệ. Đúng nha, cô mới nghe Nhan Nghệ khen tặng Tạ tiên sinh, hình như có hơi cường điệu thì phải.
Tạ tiên sinh: “… Ha ha!”
Sau đó, Tạ tiên sinh bàn chuyện công việc, lần này ông tìm các cô muốn đặt mười ngàn con thỏ bông, để tặng cho một vài viện phúc lợi trẻ em trong nước. Sau đó, còn thêm vào một đơn đặt hàng, muốn các cô thiết kế một kiểu thú bông khác nữa.
Hoàn toàn không thành vấn đề!
Vì ý nghĩa khác thường, Đa Ninh mở miệng nói: “Tạ tiên sinh, chúng cháu nhất định đưa giá ưu đãi cho chú.”
“Không cần.” Tạ tiên sinh cười, “Chú là người làm ăn, nhìn thấy chất lượng con thỏ của các cháu rất tốt, cho nên mới tìm các cháu. Chú thích người trung thực, các cháu cứ buôn bán theo lợi nhuận là được.”
Đa Ninh… Vâng.
Trong lòng cũng hiểu rõ, vị tiên sinh Tạ Tư Nguy này vốn không cần ưu đãi của cô.
Sau đó, Tạ tiên sinh còn có việc phải làm nên không tiếp chuyện với các cô nữa, mà sắp xếp vị quản lý mà Nhan Nghệ đã từng gặp qua tiếp đãi hai cô. Đa Ninh và Nhan Nghệ không hẹn trước cùng nhau từ chối bữa tối.
Quản lý cũng không miễn cưỡng hai người.
Đa Ninh và Nhan Nghệ thong dong ngồi vào xe, đang cầm theo bản hợp đồng, không thể giữ bình tĩnh nổi nữa. Sau khi viên quản lý giúp các cô mở cửa xe thì đứng bên ngoài gật đầu với hai cô rồi tiễn các cô rời đi.
Đa Ninh và Nhan Nghệ cười lại với viên quản lý, cố giữ bình tĩnh chạy khỏi một đoạn, năm phút sau Nhan Nghệ cho xe dừng ở ven đường. Đa Ninh xuống xe, chạy đi mua hai ly nước ngọt và một túi gà chiên. Lúc trở lại trong xe, hân hoan cầm ly Coca cụng một cái, dùng phương thức chúc mừng thời đại học ăn mừng cho đơn hàng thành công lần này.
Hơn nữa còn ngoài ý muốn còn có được khách VIP như Tạ tiên sinh.
Không nhịn được vui vẻ, Đa Ninh nhắn một mấu tin đến cho Chu Diệu: “… Em xong rồi!”
Bởi vì có một dấu chấm than, Chu Diệu biết rằng đã ký hợp đồng thành công. Anh lập tức nhắn tin lại: “Tốt, anh và Thiểm Thiểm đợi em ở công ty.”
Sau khi đến công ty, Đa Ninh lấy khăn tay lau miệng, lúc xuống xe còn hỏi Nhan Nghệ: “Có đoán được mình vừa ăn gà chiên không?”
Lau rất sạch sẽ, hoàn toàn đoán không ra… nhưng Nhan Nghệ lại có chút không hiểu.
Đa Ninh cười giải thích với Nhan Nghệ: “Không thể để Thiểm Thiểm phát hiện ra, nếu không bé sẽ tức giận.” Tiếp đó cô dọn dẹp sạch sẽ hộp gà chiên giòn nhằm tiêu diệt chứng cứ.
Nhan Nghệ… Thì ra là như vậy.
Tại văn phòng của Chu Diệu, trợ lý mua vài hộp kem nhiều mùi vị trở về. Tuy Thiểm Thiểm đều thích nhưng chỉ lựa mùi sô cô la. Sau đó tựa như mèo con, ăn một muỗng lại một muỗng gần nửa hộp.
Rồi đưa cho Chu Diệu.
Đây là chừa một nửa lại cho anh à? Chu Diệu nhìn cả quá trình Thiểm Thiểm ăn kem, đáy lòng cũng muốn tan chảy. Cuối cùng khi Thiểm Thiểm đưa anh một nửa còn lại, lòng anh hoàn toàn hóa thành một vũng nước ngọt.
“Đa Ninh nói trẻ em chỉ có thể ăn một nửa thôi… Nếu không sẽ bị đau bụng.” Thiểm Thiểm giải thích với Chu Diệu, khoát tay ngồi trở lại sô pha. Tuy nhiên ánh mắt vẫn còn nhìn chằm chằm hộp kem kia.
Chu Diệu nhìn nửa hộp kem, tim vừa đau vừa xót, hít vào mở miệng nói với Thiểm Thiểm: “Còn thêm một muỗng nữa mới đúng là dư nửa hộp.”
Thiểm Thiểm: … Còn thêm một miếng nữa à?
“Cho nên em có thể ăn thêm một chút.” Chu Diệu lại nói.
Thiểm Thiểm hạ mắt, sau đó gật đầu, có chút vui vẻ.
Cuối cùng một muỗng này Chu Diệu đút cho Thiểm Thiểm, Thiểm Thiểm liếm liếm, rồi cảm thấy vừa lòng thỏa ý ngồi ở sô pha. Về phần nửa ly kem còn lại, Chu Diệu hỏi Thiểm Thiểm: “Cho anh ăn à?”
Vốn kem còn thừa một nửa Thiểm Thiểm cùng không biết để làm gì, khi Chu Diệu vừa hỏi thì nghĩ tới chuyện đó, lắc đầu với Chu Diệu, có chút khó xử nói: “… Em muốn cho Đa Ninh ăn.” Vì khi bé và Đa Ninh ăn kem luôn là bé một nửa, Đa Ninh một nửa.
“Nhưng Đa Ninh còn chưa trở lại, anh ăn trước… Sau này lại mua cho các em chịu không?” Chu Diệu nói. Mua cả đời, được không?
Giọng điệu Chu Diệu như đang thương lượng, tuy Thiểm Thiểm không nỡ nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Thương lượng thành công. Chu Diệu sờ đầu Thiểm Thiểm: “Cảm ơn… Thiên sứ nhỏ.”
Thiên sứ nhỏ Thiểm Thiểm lắc bắp chân, mặt đỏ hồng, tỏ vẻ không cần cảm tạ.
Thật sự không cần làm DNA nghiệm chứng, tảng đá trong lòng Chu Diệu đã rơi xuống. Thiểm Thiểm chính là thiên sứ của anh và Đa Ninh. Thời điểm Thiểm Thiểm cúi đầu hôn lên đầu gối anh, tảng đá trong lòng cũng biến thành kẹo đường mềm mại.
Trong nháy mắt, thân thể anh cứng ngắc, trái tim chấn động, máu huyết cả người lập tức sôi trào. Tâm vừa vui mừng vừa đau đớn, vừa thuần túy vừa chân thật. Dường như ngực bị cái gì đó đánh trúng, lại phát hiện ra đó là một bàn tay nhỏ bé mềm mại.
Thiểm Thiểm vỗ hai cái tay nhỏ bé, nghĩ tới Đa Ninh, hỏi Chu Diệu: “Đa Ninh… trở về chưa?”
Cách biểu đạt bằng tiếng phổ thông của Thiểm Thiểm khá đơn giản so với tiếng Anh, hơn nữa còn có chút đứt quãng. Lần trước nói chuyện qua webcam, Chu Diệu còn cảm thấy cô bé không thể nói quá nhiều, hiện tại ý nghĩ này đã biến mất.
Giờ đây, người không thể nói nên lời không phải Thiểm Thiểm… Mà là anh.
Cuối cùng, Đa Ninh cũng đã trở về.
Khi cô đi vào thấy Chu Diệu vừa ăn kem vừa nhìn Thiểm Thiểm, Thiểm Thiểm đang mở đôi mắt to tha thiết mong chờ. Kem trong hộp đã sớm tan chảy hòa vào nước bọt của Thiểm Thiểm nhưng anh cũng không ngại, vừa ăn vừa nói với Thiểm Thiểm: “… Ăn ngon thật.”
Thiểm Thiểm tươi cười vui vẻ, nói theo Chu Diệu: “Ăn ngon thật!”
Đa Ninh dựa sát người vào cửa nhìn hai người trên ghế sô pha và thật nhiều máy bay giấy rơi vãi lung tung trong phòng làm việc. Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc… Vừa đếm vừa nghĩ.
Có lẽ chuyện đó sẽ thực hiện được thôi.
Cùng lúc, nhân viên trợ lý cũng đi tới cửa phòng làm việc, lúc đưa mấy hộp kem đến anh ta đã hết sức cẩn thận để không đạp phải mấy chiếc máy bay giấy, hiện giờ cầm nhiều văn kiện trên tay, cũng vẫn không thể giẫm lên chúng nó.
Phải đối mặt với Chu tổng và cô nhóc đáng yêu trong văn phòng, cả buổi chiều anh ta đều không có tâm tình làm việc, sau đó nghĩ đến hai khả năng lớn nhất đó là Chu tổng thích được làm cha và... sắp được làm cha.
Nguyên một buổi chiều Chu Diệu cũng không làm việc. Đa Ninh tính đưa Thiểm Thiểm về cửa hàng thú bông, Chu Diệu trở lại bàn làm việc, nói với cô: “Đi chung đi, chờ anh ký tên một cái.”
Thiểm Thiểm muốn vẫy tay chào tạm biệt, nhưng lại buông bàn tay nhỏ xuống.
“Đa Ninh, em ăn kem…” Trở lại sô pha, Thiểm Thiểm chủ động nói cho Đa Ninh nghe, sau đó chỉ Chu Diệu bên bàn làm việc, nói với Đa Ninh là ai mua cho bé.
Ờ… Cô cũng đã ăn gà chiên mà. Nhưng là người lớn lại không thành thật như trẻ con, Đa Ninh thương tiếc nhìn Thiểm Thiểm, dùng tiếng anh hỏi: “Did you leave me a half?*”
(* Em có chừa một nửa cho chị không?)
Thiểm Thiểm không trả lời, ngượng ngùng lắc đầu.
Đa Ninh sờ gương mặt nhỏ nhắn của Thiểm Thiểm rồi giơ một ngón tay lên, Thiểm Thiểm cũng đưa ra một ngón tay khẽ chạm với nhau một cái. Đây là một động tác nhỏ, Chu Diệu nhìn thấy nhưng không hiểu.
Tại bàn làm việc, Chu Diệu cúi thấp đầu, rũ lông mi tinh tế xuống che giấu suy nghĩ trong lòng. Sau đó tay phải cầm bút, trên một phần hợp đồng hoạt động tín dụng hạ bút ký tên, phô bày nét chữ hết sức cứng cáp.
Áy náy, đau lòng, hối hận, tiếc nuối…
Toàn bộ tâm tình như là cây bút trong tay anh, vẽ ra những ưu tư trong lòng, đáy mắt nhìn thấy hình ảnh vui đùa của Đa Ninh và Thiểm Thiểm, bên tai còn vang lên câu nói của Thiểm Thiểm: “Dolly mất hết tất cả, ngồi trên tảng đá thương tâm buồn bã…
Anh có bao nhiêu ngu ngốc mới cho rằng Đa Ninh ly hôn với anh là chuyện không đáng để thương tâm. Anh tự xem thường chính mình, hay là xem thường Đa Ninh đây.
Hoặc khinh thường tình cảm của bọn họ…
Đa Ninh và Thiểm Thiểm có bí mật nhỏ. Lúc Đa Ninh trở về, Chu Diệu và Thiểm Thiểm cũng có bí mật nhỏ khác. Tuy rằng Thiểm Thiểm nghe không rõ lắm nhưng lại rất nghiêm túc hỏi lại anh: “Không cần nói với Đa Ninh… em không về Toronto à?”
… Không cần thiết.
Sau đó Thiểm Thiểm gật đầu.
Bữa cơm chiều, Đa Ninh và Nhan Nghệ mời Chu Diệu đi ăn cơm, bởi vì ký được hợp đồng lớn. Trên bàn ăn, Chu Diệu tự động không để ý tới Nhan Nghệ. Nhan Nghệ cũng rất tự giác tự mình lái xe quay về hoa viên Lam Thiên.
Đa Ninh và Thiểm Thiểm đều để lại cho Chu Diệu đưa về.
Giao thông ở thành phố A không tốt lắm, dễ dàng bị tắc nghẽn. Đa Ninh và Thiểm Thiểm ngồi đằng sau, Chu Diệu ngồi phía trước mở miệng nói: “… Có phải nên mua ghế ngồi trẻ em cho Thiểm Thiểm không?”
Mặc dù là câu nói thương lượng nhưng miệng đã xác định rồi. Chu Diệu biết trẻ con cần phải có ghế ngồi riêng biệt là do người ta nói như vậy. Lúc vừa bước lên xe, anh thấy Đa Ninh cài dây an toàn cho Thiểm Thiểm, nên nghĩ đến vấn đề này.
Chu Diệu vừa đề cập tới chuyện này, dĩ nhiên Đa Ninh hiểu ngay ý tứ của Chu Diệu. Nhưng cô và Nhan Nghệ đã mua một cái rồi…
“Không sao, anh mua thêm một cái nữa.” Chu Diệu nói.
Đa Ninh…
Hoa viên Lam Thiên, Nhan Nghệ về sớm hơn Chu Diệu mười phút vì chạy nhanh hơn Chu Diệu, cũng vì phải về trước để tiếp đón người đang đứng chờ ngoài cửa… cô giáo Đỗ.
Mẹ của Chu Diệu.
Hôm nay cô giáo Đỗ chỉ đơn giản muốn đến thăm Đa Ninh, thuận thiện mang theo một ít thức ăn. Đợi không lâu đã thấy Đa Ninh và Chu Diệu cùng nhau trở về, còn dẫn theo một đứa bé.
Nhìn sao cũng giống một nhà ba người nha… Nhưng sao lại có chuyện tốt đẹp như vậy. Cô giáo Đỗ suy nghĩ một hồi mới vui vẻ hỏi Đa Ninh: “Đây là con gái của dì con sao?”
Đa Ninh đứng cạnh Chu Diệu… ngượng ngùng gật đầu.
“Bộ dáng thật đáng yêu.” Cô giáo Đỗ nói, mắt bà bị cận thị nhẹ, khi không lên lớp sẽ không đeo mắt kính. Lúc không mang kính, cả người đều có vẻ ôn hòa dễ gần, khi nhìn Thiểm Thiểm thì vẻ mặt đều là ý cười: “Sao vẻ ngoài lại đẹp như vậy… giống con lai quá.”
“Con tên gì? Là con lai à?” Cô giáo Đỗ ngồi xổm xuống, tự mình hỏi Thiểm Thiểm rồi mỉm cười thật thân thiết.
Vớ vẩn… Đúng là mắt mờ hơn so với anh!
Chu Diệu đứng ngoài cửa không muốn mở miệng, ngước mắt nhìn lên.