Nhân Gian Hoan Hỉ

Chương 56: Chương 56: Chương 42




Editor: Linh Đang

“Thứ nhất, nhanh chóng hóa thân vào vai cha.”

“Thứ hai, thường xuyên bộc lộ ngươi tình thương của cha.”

“Thứ ba, đợi Đa Ninh nói cho cậu tất cả.”

Đây là ba lời khuyên Cố Gia Thụy đưa ra, không khác với suy nghĩ của Chu Diệu lắm. Sau đó vấn đề của Cố Gia Thụy là: “Lần trước đưa cho cậu ba lời khuyên, cậu thực thi đến cái thứ mấy?”

Chu Diệu lành lạnh đáp lời: “Một hòa thượng như cậu hỏi điều này thích hợp sao?”

Cố Gia Thụy: . . .

Không đợi mở miệng, Chu Diệu đã cúp điện thoại, cái tên xoay người vô tình, trở mặt!

Cố Gia Thụy: . . . Tại sao lại không thích hợp? Đó không phải là ba chủ ý mà anh phá giới mới đưa ra sao?

Làm một hòa thượng lâu như thế, thì phải thường phá tiểu giới, điều tiết một chút để thể xác và tinh thần khỏe mạnh. Cố Gia Thụy xuất đạo làm hòa thượng năm năm, sớm phá không ít tiểu giới, nhưng còn giữ đại giới.

Con người vốn tham lam, bắt đầu từ phóng túng đến tự hạn chế cần vất vả tu hành; nhưng từ tự hạn chế đến phá giới, thường thường chỉ cần một chút tạp niệm.

Cúp điện thoại, Cố Gia Thụy chơi điện tử (chỗ này là 1 trò gì đó trên QQ Speed Mobile, mình cũng k rõ ), lại niệm kinh Kim Cương hai lần. Chẳng qua vừa chơi được một nửa đã bị lag, Cố Gia Thụy không nhịn được mắng một câu **, ném điện thoại di động xuống.

Thật sự WIFI ở chùa miếu dưới chân núi rất yếu, không có cáp quang thì thôi, còn nhiều người dùng nữa. Hơn nữa sau đấy, một đám tiểu hòa thượng ở sương phòng cách vách login tập thể.

Quên đi. . . Không tranh không tranh.dienanlê3quy5đôn

Cố Gia Thụy click vào hình đại diện của Trịnh Nhan Nghệ, quan sát bé con ở ảnh đại diện, bé con lớn lên giống Đa Ninh nhiều hơn Chu Diệu. . . Anh rất thích. Cũng không thể không nói, thật sự thằng nhãi Chu Diệu này tốt số.

Ngày hôm qua anh hoàn toàn đoán mò, sở dĩ có thể đoán đúng, hoàn toàn là do người nào đó ngực lớn nhưng ngốc nghếch trước sau như một. Ngốc nghếch, ngốc nghếch cũng tốt. . . Đầu óc nhẹ nhõm, ít phiền não.

Về phần ngực lớn. . . Ngực lớn. . . Cũng tốt.

Đa Ninh lại nhận được một lì xì từ Cố Gia Thụy, mức còn có chút lớn, 200 đồng. Chẳng lẽ này lại là Cố học trưởng cổ vũ cô? Đa Ninh cầm di động, định tìm một lí do trả tiền lại cho Cố Gia Thụy. Cô không thể lấy tiền lì xì của một người xuất gia được.

Đang muốn trả lời, Cố học trưởng lại gửi một loạt lì xì tới. Bởi vì lì xì đều có mức quy định sẵn.

Đa Ninh hoàn toàn: . . .

Sau đó, Cố Gia Thụy gửi hai chữ tới: “Mỏi tay.”

Đa Ninh đã không biết nói gì, hoàn toàn không thể lý giải hành động của Cố Gia Thụy. Chẳng lẽ Cố học trưởng từ hòa thượng biến thành tán tài đồng tử (đứa trẻ phá của) rồi sao? Hay là thần tài thăng cấp. . .

Nửa phút sau, Cố Gia Thụy nói với cô: “Lúc học đại học mượn Chu Diệu hai ngàn, lúc ngồi thiền mới nhớ, trả lại cho em.”

Đa Ninh vẫn có phần lờ mờ: “Lúc học đại học?”

Cố Gia Thụy không hề nói, chỉ gửi lại một khuôn mặt tươi cười —— nhưng cười không nói.

Bởi vì là lì xì hai ngàn đồng, đương nhiên Đa Ninh tìm Chu Diệu hỏi một câu, không nghĩ tới sáng tinh mơ xe của Chu Diệu đã dừng ở dưới hoa viên Lam Thiên. Bên cạnh Thiểm Thiểm còn nhắm mắt lại đang ngủ say, Đa Ninh hôn Thiểm Thiểm một cái, rón rén xuống giường; trước khi xuống dưới, xin lỗi gõ cửa phòng Nhan Nghệ, nhờ Nhan Nghệ trông Thiểm Thiểm một chút. Sợ Thiểm Thiểm tỉnh lại không tìm thấy cô.

Nhan Nghệ đã đứng lên, cho cô một ánh mắt yên tâm.

Đa Ninh mặc áo ngủ lỡ tay cùng quần ngủ, trực tiếp khoác một chiếc áo khoác mỏng ở ngoài, đi xuống lầu. Chu Diệu đang dừng xe, sở dĩ Đa Ninh xuống lầu là muốn mua bữa sáng, không nghĩ tới Chu Diệu cũng đã mua bữa sáng mang tới đây.

Sau khi đi đỗ xe, một tay cầm chìa khóa xe, một tay cầm theo túi giấy chứa một đống đồ ăn sáng.

“Sớm.” Đa Ninh nói sớm.

“Sớm. . .” Chu Diệu đáp lại, vóc dáng cao cao đi tới trước mặt Đa Ninh. Hiếm khi hai người có thể đứng với nhau một lúc, anh có phần luyến tiếc lên lầu, ánh mắt nhìn thẳng người trước mắt.

Dù cho khóe mắt cô còn chút gỉ mắt, cũng vẫn đáng yêu mê người như thế.

Mê người. Lúc trước học đại học bao gồm cả thời điểm hai người kết hôn Chu Diệu cũng không biết có thể dùng từ đó để hình dung Đa Ninh. Có lẽ trong mắt trong lòng anh, Đa Ninh luôn mang bộ dáng của một cô gái. Thế nhưng cô gái của anh, vào năm năm trước đã sinh cho anh một cô bé.

Tâm tình Chu Diệu mềm mại xen lẫn áy náy, hỏi Đa Ninh: “Thiểm Thiểm dậy chưa?”

“Còn đang ngủ.” Đa Ninh mở miệng nói, “Em định xuống dưới mua chút đồ ăn sáng.”

“Không tồi, anh mua sớm hơn một chút.” Chu Diệu nói, sau đó vươn tay, đặt ngón cái dưới khóe mắt của cô, nhẹ nhàng lau một cái.”Gỉ mắt.” Anh nói.

Đa Ninh: “. . . À.” Cô còn chưa rửa mặt.

Thật sự hai người rất quen thuộc, lấy gỉ mắt, Đa Ninh cũng không có gì xấu hổ. Chỉ cảm thấy hai ngày nay Chu Diệu có gì đó khác biệt, nghĩ rằng có phải Chu Diệu phát hiện gì đó hay không.

Đa Ninh cùng Chu Diệu lên lầu, sau đó trước khi cô mở cửa, đột nhiên Chu Diệu duỗi tay kéo cô lại, hai người cùng đè trước cửa.”Đợi một lát hãy đi vào.” Chu Diệu nói bên tai cô, giọng nói trầm thấp lại mềm mại.

Cứ như vậy mà ôm một chút.

Một tay cầm theo bữa sáng, một tay ôm cô. Đây là một ôm mang theo hương vị của bữa sáng, như có sự tốt đẹp của khói lửa nhân gian. Đa Ninh cũng có chút quyến luyến, ngửa đầu nhìn Chu Diệu.

Sau đó, Chu Diệu làm bộ còn muốn hôn xuống. Lập tức Đa Ninh dùng hai tay che miệng, không thể, cô còn chưa đánh răng.

Chu Diệu vẫn cúi đầu, hôn xuống, nụ hôn dừng ở mu bàn tay cô.

Không có cách nào mà, hai ngày nay anh tràn ngập nhu tình không có chỗ phát tiết, lại còn là nhu tình mang theo lửa nóng nữa chứ; dường như nụ hôn sáng sớm nóng rực này, dừng ở mu bàn tay của Đa Ninh.

Đúng lúc này, cửa mở ——

Hai người đột ngột tách ra.

“. . . Good morning!” Thiểm Thiểm được Nhan Nghệ ôm, vẻ mặt hân hoan chào buổi sáng với bọn họ. Thiểm Thiểm cũng chưa rửa mặt đánh răng, bên cạnh đôi mắt to cũng có một chút gỉ mắt.

Chút gỉ mắt này, cũng là Chu Diệu thay Thiểm Thiểm lau. Cho nên sáng sớm tinh mơ anh tới đây, là tới lau gỉ mắt sao?

Lúc đang ăn bữa sáng, lại có một vị khách không mời mà đến nữa. Nhan Nghệ mở cửa, nhìn Lưu Hi cầm bữa sáng đứng ở bên ngoài, cũng có chút kinh ngạc: “Sao cậu lại tới đây?” Hôm nay hoàn toàn không có vai diễn của nam hai.

“Em mang bữa sáng đến.” Lưu Hi cười vô cùng rực rỡ.

Nhan Nghệ: . . . Được rồi.

“Cậu tới chậm.” Trên bàn ăn, Chu Diệu không mặn không nhạt mở miệng nói.

Không sao, nam hai không thèm để ý sớm muộn, chỉ cần biểu đạt tâm ý là tốt rồi. Tuy rằng cậu chậm, nhưng bữa sáng của cậu được yêu thích! So với cháo dinh dưỡng cùng sủi cảo tôm mà mua Chu Diệu, Thiểm Thiểm càng thích bánh bích quy nhỏ có hình động vật của cậu hơn.

Thiểm Thiểm thích, đương nhiên Đa Ninh cũng thích.

Đa Ninh: . . . Đúng.

“Chu Diệu, lúc học đại học Cố học trưởng mượn của anh hai ngàn sao?” Đa Ninh hỏi Chu Diệu, nói đến chuyện sáng tinh mơ nhận được lì xì hai ngàn của Cố học trưởng: “Sáng nay anh ấy gửi cho em.”

Bởi vì nhắc tới Cố học trưởng, lỗ tai Nhan Nghệ cũng dựng thẳng lên.

Hai ngàn? Lông mày Chu Diệu nhướn lên, lập tức nghĩ hai ngàn là liền lì xì Cố Gia Thụy tặng Thiểm Thiểm, gật đầu nói: “Đúng. . .”

Đa Ninh: “Vậy lát nữa em sẽ chuyển trả lại anh.” Thuận miệng một câu, cũng không có ý gì.

Chu Diệu ngẩng đầu, mím môi nói: “. . . Để mua đường cho Thiểm Thiểm ăn.”

Thiểm Thiểm gật đầu không có khái niệm gì về hai ngàn, sau đó cắn miếng bánh bích quy, vô cùng vui vẻ.

Hai ngàn để mua đường ăn. . . Cậu chụp ảnh mới được năm ngàn. . . Không hiểu sao Lưu Hi bên cạnh Thiểm Thiểm có chút bi thương. Khi nam chính bá đạo bắt đầu vung tiền, nam phụ sẽ không còn đất diễn nữa.

Nhưng mà, tiền có quan trọng như vậy không? Dù cậu không có nhiều tiền như vậy, nhưng cậu có tình yêu! Lưu Hi nhìn về phía Đa Ninh, ném cho Đa Ninh một ánh mắt bi thương lại ẩn chứa thâm tình.

Đa Ninh: . . . Bởi vì nữ chính không thể giải thích, chỉ có thể nở nụ cười xin lỗi.

Sau đó, bị nam chính liếc xéo một cái.

Trong chớp mắt Lưu Hi khôi phục bình thường, ngại quá. . . Nhập vai quá nhanh.

——

Dượng dì trở về từ quê, đi thăm phòng làm việc của Đa Ninh. Đa Ninh cùng Nhan Nghệ giới thiệu phòng làm việc, cường điệu hai ngày trước nhận được đơn đặt hàng lớn.

Bởi vì ngoại trừ đơn đặt hàng một vạn con thỏ này, những thứ có thể giới thiệu quá ít. Đúng rồi, còn có trang web chính thức nữa, Đa Ninh mở ra cho dì dượng xem, nói với bọn họ: “Đây là Chu Diệu hỗ trợ làm.”

Trang web chính thức được thiết kế rất đẹp, nếu hậu kỳ phát triển tốt, có thể thanh toán, tăng thêm một cách thức giao dịch. Đây cũng là đề nghị Chu Diệu đưa ra cho cô.

“Vậy suy nghĩ của chính cháu đâu?” Dì hỏi.

Đa Ninh bị hỏi bất ngờ không kịp đề phòng, trả lời dì: “Suy nghĩ của cháu cũng như vậy. . .”

“Vậy Alice thì sao?” Về thời gian của hai người, dì lại đưa ra một vấn đề, “Một người là ông chủ, một người lập nghiệp, hai người đều bận rộn như vậy, ai chăm sóc con bé?”

Đa Ninh: . . .

Hoàn toàn không nghĩ tới dì sẽ hỏi như vậy. Lúc về nước cô và dì đã nói chuyện với nhau, đợi cô về nước thu xếp cuộc sống và công việc ổn thỏa, là có thể đưa Thiểm Thiểm về, để Thiểm Thiểm sống ở trong nước. Sở dĩ cô bắt đầu sự nghiệp, cũng hy vọng để bản thân mình càng độc lập hơn. Bởi vì năm năm này, cô luôn không phải là một người mẹ độc lập.

Đối với việc bản thân không đủ ưu tú xuất sắc, có đôi khi Đa Ninh cũng rất khổ sở. Nhất là đêm trước khi về nước cô nghe thấy dì dượng nói chuyện trong phòng, giọng dì lo lắng: “Anh xem tính cách Đa Ninh như thế thì làm sao bây giờ? Con bé với Chu Diệu là một mạnh một yếu, bây giờ Chu Diệu kia còn xuất sắc như vậy, Đa Ninh ở bên cạnh cậu ta chỉ càng chịu thiệt hơn. . .”

Đa Ninh có thể lý giải lo lắng cùng suy nghĩ của dì, dù cho là trước khi cô về nước, hay là vấn đề dì vừa đề xuất. Thế nhưng, cô cũng không có cách nào để nhanh chóng cường đại được. . . Điều duy nhất có thể làm chỉ có nỗ lực và nỗ lực.

Thế nhưng hai chữ này, lúc đối mặt vấn đề lại thường có vẻ bất lực và bất đắc dĩ.

“Bất kể hai ngày nay như thế nào, cháu nên lo về đơn đặt hàng.” Dì nói với cô: “Dì và dượng sẽ mang Thiểm Thiểm đi vài ngày.”

Đa Ninh đồng ý, sau đó chủ động là dịu tính tình của dì, duỗi tay ôm lấy bà, lấy lòng giống Thiểm Thiểm: “Dì. . . Cháu biết dì yêu cháu nhất.”

“Dì mới không yêu cháu nhất. . . Dì yêu Alice nhất.” Vẻ mặt dì nhanh chóng dịu đi, tiếp tục nói năng khó chịu nhưng lòng mềm nhũn.

“Không sao, cháu không ăn giấm dì yêu Thiểm Thiểm nhiều một chút.” Đa Ninh cười nói. Từ nhỏ dì đã thương cô, dù là trước hay sau khi cô ra nước ngoài, tuy rằng phương thức có phần cường ngạnh; nhưng cô không đến mức không rõ tâm ý cùng tình yêu của dì.

Sau đó dì lắc người, hỏi cô: “Chu Diệu còn chưa biết đúng không?”

Đa Ninh cũng lắc đầu. Vui đùa với dì một chút. Thật ra là. . . Cô cũng không biết có phải Chu Diệu đã biết hay không. Hai ngày nay biểu hiện của Chu Diệu có phần kỳ quái, cô cảm thấy có thể là Chu Diệu đã biết.

Vừa mua ghế ngồi an toàn, còn giơ Thiểm Thiểm lên cao, sáng sớm ngày hôm qua còn không chê ăn cháo dinh dưỡng thừa của Thiểm Thiểm. Chu Diệu như thế, hoặc là đoán được, hoặc là là thật sự thích Thiểm Thiểm.

Đa Ninh trề môi, cô càng hy vọng là người sau.

Dì cũng vừa lòng gật gật đầu, nói với cô: “Nếu Chu Diệu không thể làm cha tốt của Alice, dì và dượng cháu sẽ không trả Alice lại cho nhà họ Chu. . . Trên đời này không có chuyện tiện nghi như vậy.”

Đa Ninh cầm tay dì, cô không cảm thấy cái gì tiện nghi hay không tiện, chỉ hy vọng có phương thức vẹn toàn đôi bên. Sau đó cô nói đến chuyện cô giáo Đỗ muốn mời ăn cơm.

Dì và cô giáo Đỗ cũng quen biết nhau, hiếm khi về nước một lần, cô giáo Đỗ mời bọn họ ăn cơm là bình thường. Đột nhiên dì nhớ đến anh cả Chu: “Thật ra dì rất thích cậu con trai khác của nhà họ Chu, tính tình cũng hợp với cháu hơn.”

Đa Ninh đỏ mặt: “Dì. . .”

Chu Diệu không nghĩ tới mình chỉ mở một cuộc họp, Thiểm Thiểm đã bị dì dượng Đa Ninh mang về khách sạn. Đối với chuyện này Chu Diệu cũng không có gì có thể nói, dừng lại, mở miệng: “Ở khách sạn không quá tiện.”

Đa Ninh giải thích: “Chỉ là về khách sạn trước, buổi tối phải đi Tinh Hải Loan.”

Buổi tối, Chu Diệu tự mình lái xe tới đưa dượng dì Đa Ninh đến Tinh Hải Loan. Tinh Hải Loan là căn phòng lớn, Đa Ninh đã quét dọn xong, lại mang thêm đồ dùng sinh hoạt.

Hoàn toàn tốt hơn khách sạn.

Chỉ là Thiểm Thiểm có phần luyến tiếc hoa viên Lam Thiên, nhưng đồng thời cô bé cũng yêu dì dượng . . Chỉ tiếc bên trong phòng trẻ em vẫn trống không.

Đa Ninh có phần hơi tiếc nuối.

Tinh Hải Loan là căn nhà trang hoàng thống nhất, lúc ấy cô chỉ bố trí phòng ngủ vốn không nghĩ tới phòng trẻ em. Không biết dì nói với Thiểm Thiểm cái gì, trong phòng Thiểm Thiểm đứng ở bên cạnh dì, nâng đầu, nói một câu: “Đa Ninh. . . Chị bận đúng không. . .”

Bên ngoài, Chu Diệu luôn đứng ở bên cạnh.

Không hiểu sao Đa Ninh có phần khó chịu, ngồi xổm xuống nói: “Thiểm Thiểm, hôn chị một chút.”

Thiểm Thiểm cười lộ răng nhỏ, chủ động chụt một cái lên gò má cô, sau đó vui tươi hớn hở chạy về phía dì. Mẹ xinh đẹp nói Đa Ninh là một người lớn, người lớn phải làm rất nhiều chuyện, không thể ngày nào cũng chơi với bé.

Mà bé là thiên sứ nhỏ của Đa Ninh, thiên sứ nhỏ nghe lời. . .

Bởi vì sáng mai phải cùng Nhan Nghệ đi xem nhà xưởng Thiên Sơn ở Hải thành, sắp xếp xong xuôi cho dượng dì cùng Thiểm Thiểm, Đa Ninh ngồi xe Chu Diệu trở về. Xe Chu Diệu dừng ở bên ngoài, hai người đi qua bể bơi của Tinh Hải Loan, gió đêm chầm chậm thổi tới.

Áo sơmi của Chu Diệu hơi tung bay, váy của Đa Ninh cũng dán vào cẳng chân. Bên tai, giọng nói nhẹ nhàng của Chu Diệu tiến vào: “Anh mua ba vé vào Disney, thứ bảy tuần sau tới thành phố S chơi đi.”

Đa Ninh vòng vo: “Chúng ta cùng với Thiểm Thiểm sao?”

“Đúng vậy.” Chu Diệu trả lời, một tay đút vào túi, con ngươi trầm sáng nhìn về Đa Ninh. Chẳng lẽ ngoại trừ Thiểm Thiểm, còn có khác thiên sứ nhỏ khác sao?

Nghi hoặc trong lòng Đa Ninh càng sâu, lúc lên xe, tất cả hoài nghi đều được khẳng định bởi một tin nhắn. Tin nhắn nhìn thấy trong điện thoại của Chu Diệu, bởi vì cô nhận điện thoại của cô giáo Đỗ thay Chu Diệu, di động của anh trong tay cô.

Tin nhắn được gửi từ trang web Amazon, một tin nhắn nhắc nhở giao hàng, trên đó hiện ra thông tin mua bán hôm qua của khách hàng ——

《 Người cha tốt nhất trên đời 》

《 Dù bận rộn cũng phải làm một người cha tốt 》

《 100 chuyện nhất định cha phải làm 》

Cùng với ——《 mang thai cùng với vợ 》

. . . Quyển cuối cùng là cái quỷ gì thế?

“Chu Diệu. . . Anh biết Thiểm Thiểm?” Đa Ninh nắm di động, nhẹ nhàng đặt câu hỏi.

“Đúng.” Chu Diệu trả lời cô.

“Làm sao mà biết được?” Đa Ninh lại hỏi.

“Dolly turned lake into eyes, weeds into hair. . .” Chu Diệu cúi đầu mở miệng, kể lại chuyện xưa mà Thiểm Thiểm đã kể với anh, một câu trong đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.