Nhân Gian Hoan Hỉ

Chương 62: Chương 62: Chương 48




Vốn dĩ Chu Diệu muốn nói: “Đa Ninh, anh muốn dành lại quyền giám hộ Thiểm Thiểm.”

Vốn dĩ lời muốn nói của Đa Ninh chính là câu thổ lộ, đáp lại lời Chu Diệu nói với cô – anh yêu em.

Pháo hoa đầy trời, màu sắc rực rỡ tứ phía soi rõ ánh mắt của nhau. Chu Diệu ôm Thiểm Thiểm hơi cúi xuống, lập tức trả lại cho Đa Ninh một nụ hôn. Thật sự là không ngờ được hôn một cái, cảm giác như vậy thật khiến người ta vui sướng.

Trong phút chốc, Chu Diệu có chút hiểu được Đa Ninh muốn nói gì, tâm tình lại kích động không thôi. Một bàn tay anh nâng gáy Đa Ninh, anh muốn hôn cô sâu hơn.

Đa Ninh: …

Cô chỉ muốn hôn nhẹ một chút rồi thổ lộ tâm ý với Chu Diệu, bây giờ hoàn toàn không có cơ hội mở miệng. Thiểm Thiểm tỉnh dậy từ lúc nào, bé ghé vào bả vai “anh Chu Diệu” nhìn lên tòa lâu đài, đôi mắt to đầy kinh ngạc và cảm thán rồi bé quay đầu tìm Đa Ninh.

Ấy! Bé nhìn thấy gì đây? Con mắt của Thiểm Thiểm càng sáng.

Thiểm Thiểm bưng kín hai mắt mình, sau đó miệng hì hì cười. Dường như là nhìn thấy hình ảnh không nên nhìn, so với cảnh đẹp huyền hoặc trên trời thì cảnh này càng hấp dẫn lực chú ý của bé hơn.

Tình yêu luôn làm người ta khoái hoạt, vui vẻ. Thiểm Thiểm đều cảm nhận được phần hạnh phúc này, cho dù là che mắt cũng thấy được điều mà tình yêu mang lại, cười hì hì không ngừng.

Cái cằm nho nhỏ run lên.

Cho dù không biết yêu rốt cuộc là gì nhưng lại thật sự có thể cảm nhận được yêu là như thế nào.

Chu Diệu buông Đa Ninh ra, liếm môi dưới. Anh đem hai tay nhỏ bé của Thiểm Thiểm bỏ xuống để bé có thể cùng anh nhìn Đa Ninh, dừng một chút mở miệng nói: “Nói đi… Em muốn nói gì với anh thì hãy nói trước mặt anh và Thiểm Thiểm.”

Anh cần một nhân chứng, nhân chứng tốt nhất của hai người chính là Thiểm Thiểm, cũng là nhân chứng quan trọng nhất.

Nghe tên mình, Thiểm Thiểm cũng nghiêm túc hẳn, cùng Chu Diệu nhìn về phía Đa Ninh; a miệng đợi cô nói chuyện…

Cứ thế, Đa Ninh bị bố con hai người giằng co, bộ dáng có chút khẩn trương.

“Lần trước, anh nói yêu em… Em cũng yêu anh, Chu Diệu.”

Chu Diệu mỉm cười, trong lồng ngực cũng nổ ầm ầm như pháo hoa trên trời.

Thiểm Thiểm cười rực rỡ, mở miệng thật lớn nói: “Love…”

“Còn Thiểm Thiểm… Cũng yêu Thiểm Thiểm nhiều.” Đa Ninh đưa tay ra về phía bé. Rất yêu, rất yêu. So với yêu bố con càng yêu con nhiều hơn.

“Thiểm Thiểm cũng yêu Đa Ninh.” Bé ôm Đa Ninh, cô hôn hai má Thiểm Thiểm, bé cũng thân thiết hôn Đa Ninh.

Chu Diệu cúi thấp đầu cảm nhận sự sung sướng… Hôm nay, nhất định anh là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới.

Vào thời điểm hạnh phúc nhất, nếu không muốn đứt đoạn thì nhất định phải tắt di động.

Bởi vì luôn có những cuộc điện thoại công việc ảnh hưởng tâm tình thình lình đến.



Chu Diệu về khách sạn gọi lại cho Hà Hạo, lúc xem pháo hoa anh trực tiếp tắt máy. Hà Hạo lại nhắn tin, nói cụ thể sự tình.

Vụ việc nháo loạn trước cửa công ty bị người ta chụp được, hiện tại đều đã bị tung lên mạng. Phiền toái chính là bên đầu tư Derrick cũng biết, gọi điện đến. Chu Diệu nhìn danh sách gọi nhỡ, quả nhiên có cuộc gọi của Derrick.

Về mấy bức ảnh trên mạng… Nói nhỏ thì không nhỏ, lớn cũng không lớn. Rõ ràng có người nhúng tay làm to chuyện.

Đa Ninh và Thiểm Thiểm nghỉ ngơi trước, Chu Diệu tiếp tục gọi điện thoại. Anh dựa vào chiếc ghế sofa ngoài hành lang gọi cho quản lí bộ phận quan hệ xã hội, không nhanh không chậm trấn an hai câu. Rồi bắt đầu phân phó.

Đoàn đội của công ty anh trẻ tuổi và ưu việt, chỉ là một khi gặp chuyện thì dễ dàng thiếu kiên nhẫn. Chu Diệu cũng không phải người trầm tĩnh, tâm tình đặc biệt biến hóa khi nóng nảy.

Không giống Đa Ninh, cô là người ôn hòa lại có kiên nhẫn. Mặc kệ là trước đây hay là hiện tại. Bố anh luôn nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đừng nhìn Đa Ninh từ nhỏ đến lớn luôn theo anh bay nhảy, sự thật Đa Ninh có cách hàng phục anh.

Suy nghĩ bình tĩnh, biết rõ điểm yếu. Chu Diệu và quản lí bộ phận quan hệ xã hội thương lượng biện pháp xử lí; ngoại trừ ảnh phát tán trên mạng còn có những lời lẽ cố ý bôi đen, cần suy nghĩ đến vấn đề này tương đối nhiều.

Chu Diệu gọi điện thoại tận bốn mươi phút. Khi cúp máy, điện thoại còn hơi nóng.

Chu Diệu ngẩng đầu thì thấy Đa Ninh đang đứng phía đối diện.

“… Có chuyện gì vậy?” Đa Ninh mở miệng hỏi, ánh mắt lo lắng.

Chu Diệu để di động xuống, từ sofa đứng lên cười nói: “Chuyện công ty thôi, đã xử lý xong xuôi rồi.”

Đa Ninh trực tiếp hỏi: “Hình như là chuyện gì đó nghiêm trọng…”

Chu Diệu đến bên cô, hỏi: “Thiểm Thiểm ngủ rồi?”

Đa Ninh gật đầu, bé con ngủ rồi cô mới đi ra đây.

Chu Diệu đặt hai tay lên vai Đa Ninh, vì phía trên có camera đối diện cô nên anh đưa Đa Ninh đến chỗ khác; đơn giản là không muốn bộ phận an ninh của khách sạn nhìn thấy mặt cô.

Đa Ninh không hiểu đi theo anh, không biết Chu Diệu muốn làm gì.

“Lời nói đêm nay, em lặp lại lần nữa đi.” Chu Diệu mở miệng nói, đặc biệt nghiêm túc.

… Có bệnh!

Đa Ninh không để ý tới Chu Diệu nữa. Vừa nãy, bộ dáng anh gọi điện thoại rất nghiêm túc, còn lâu như thế, không cần nghĩ cũng biết sự tình tương đối khẩn cấp, kết quả bây giờ anh còn tâm tư nói chuyện này với cô.

Đa Ninh trực tiếp quay về phòng.

Chu Diệu cười cười đi theo sau cô, nhanh chân đến trước, kéo tay Đa Ninh, nghiêng người đứng đối diện cô, nghiêm túc hỏi một câu “Đa Ninh, em yêu anh… có phải vì anh là ba ba của Thiểm Thiểm?”

Đa Ninh: “…”

Chu Diệu chờ câu trả lời của cô, đối với anh nó rất quan trọng.

Đa Ninh nói cho anh biết “Chu Diệu, em yêu anh… không chỉ là vì anh là ba ba của Thiểm Thiểm.”

Thật tốt…

Khóe miệng kéo lên, Chu Diệu ôm Đa Ninh vào lòng. Đáy lòng cô hơi bùi ngùi một tiếng, cũng ôm anh. Chu Diệu yên lặng đặt cằm lên cổ cô.

Hơi thở của anh quanh quẩn bên cô, Đa Ninh vẫn không nhúc nhích, cũng không thể động đậy. Chu Diệu ôm cô rất chặt, nếu nói Chu Diệu là hồ ly, chắc phải là hỏa hồ ly có đặc tính của ma cà rồng.



Hôm sau, lúc trên đường về thành phố A Chu Diệu vẫn nói chuyện phát sinh trên mạng của công ty cho Đa Ninh nghe, sau đó bảo cô yên tâm. Chuyện này không lớn, sau hai ngày thì có thể giải quyết tốt.

Đa Ninh tin vào năng lực giải quyết vấn đề của Chu Diệu, cũng tin trong mắt anh chuyện này không là gì cả nhưng chuyện năm năm trước thiếu chút nữa phá sản thì sao?

Đa Ninh lựa chọn tạm thời không hỏi.

… Bây giờ không phải là thời điểm để hỏi vấn đề này. Cô không thể giúp gì cho anh thì cũng không nên làm anh nhiễu loạn.

Chu Diệu đưa cô và Thiểm Thiểm về Tinh Hải Loan rồi đến công ty. Lúc chia tay, Thiểm Thiểm hôn lên mặt Chu Diệu một cái, sau đó cười thẹn thùng từ trong lòng anh trượt xuống, cầm tay Đa Ninh lên lầu.

Không ngờ dì dượng cũng biết sự cố trên mạng của công ty Chu Diệu. Thiểm Thiểm đem mấy món đồ chiến lợi phẩm trưng ra cho dượng Pitt nhìn, tất cả đều là anh Chu Diệu mua cho bé.

“Đa Ninh có mua cho con cái gì không?” Pitt cố ý hỏi Thiểm Thiểm.

Bé con lắc đầu, không có. Nhưng lại ngửa đầu nói với Pitt “… Hai người giống nhau.”

Đây là lời hôm qua Chu Diệu nói với Đa Ninh lúc trả tiền, không ngờ bé con lại nhớ một nửa. Nguyên văn là “Đối với Thiểm Thiểm mà nói, em trả tiền và anh trả tiền không phải đều giống nhau sao?”

Pitt sờ đầu Thiểm Thiểm, nói: “Alice của chúng ta thật thông minh.”

Đa Ninh đứng bên cạnh, không khỏi nở nụ cười.

“Đa Ninh, cháu theo dì vào phòng một chút.” Dì nói với cô.

Đa Ninh cùng dì đi vào phòng ngủ, sau đó dì liền nói chuyện phát sinh trên mạng, hỏi cô “Cháu biết chuyện này không?”

“Cháu biết.” Đa Ninh giải thích ngắn gọn sự tình cho dì biết, không giống những gì trên mạng nói. Cô biết rõ việc này sẽ làm dì có ấn tượng không tốt với Chu Diệu, Đa Ninh nói tiếp “Chu Diệu đang giải quyết, chắc là rất nhanh có thể dập tắt tin đồn thất thiệt.”

Nhưng mà dì có ấn tượng không tốt với Chu Diệu so với việc bị bôi đen trên mạng càng khó tiêu tan.

Chuyện năm năm trước, tuy Đa Ninh không xác định rõ nhưng vẫn nói phỏng đoán của mình với dì “Năm năm trước, có thể là Chu Diệu lo sợ sẽ phá sản nên mới làm như vậy…”

Giống như là vì Chu Diệu mà giải thích.

Dì cũng không nghe lời cô nói, mặc kệ vì lý do gì thì Chu Diệu cũng không thể làm ra chuyện năm ấy. Dì nhìn cô, quan hệ huyết thống thật kì diệu, đường nét hao hao nhau.

“Đa Ninh, dì không phải không muốn để cháu và Thiểm Thiểm trở về bên cạnh Chu Diệu… Dì chỉ là không muốn nhanh như vậy.” Dì mím môi, hỏi cô “Nếu sau này Chu Diệu phá sản thì phải làm sao bây giờ?”

Đa Ninh: …

Qua một lúc, cô trả lời: “Còn có cháu mà… Dì, bây giờ cháu cũng có công việc của mình.”

Nếu Chu Diệu phá sản, cô có thể nuôi anh a… Mặc kệ anh có thể bắt đầu một lần nữa hay không. Giống như dượng phá sản đấy thôi, không phải cũng tốt sao?

Dì lắc đầu, sau đó khẳng định “Chu Diệu sẽ không.”

Đa Ninh hiểu ý tứ của dì, không phải nói Chu Diệu sẽ không phá sản, sẽ không gặp chuyện không may; mà là nếu như Chu Diệu phá sản hoặc thất bại, anh sẽ không cần sự hỗ trợ của cô.

Đa Ninh cũng hiểu được lo lắng của dì – Trong mắt dì, Thiểm Thiểm là đứa nhỏ cần được quan tâm, cô cũng vậy.

Tất nhiên cũng không nghĩ vì chuyện của Thiểm Thiểm mà Chu Diệu và dì xảy ra xung đột.

Đa Ninh đến chỗ làm, không biết Chu Diệu có đang bận hay không. Cô đứng trước công ty anh, nhắn tin cho Chu Diệu, nửa giờ sau anh hồi âm – “Sau cuộc họp, em qua đây dùng bữa đi.”

Chẳng lẽ vấn đề đã giải quyết xong rồi sao?

Đa Ninh hỏi “Anh giải quyết xong rồi à?”

Chu Diệu hồi âm “Không khác lắm.”

Đa Ninh nở nụ cười.

Chu Diệu lại nhắn thêm một tin “Chờ em đấy, bà chủ.”



Đa Ninh cầm di động, nghĩ đến lời Nhan Nghệ nói hai ngày trước – có đôi khi không phải Chu Diệu không muốn chia sẻ cùng cô mà là vì cô không muốn liên quan đến công việc của anh. Một người là nhà thiết kế thú bông, một người hoạt động tài chính. Hoàn toàn bất đồng.

Đa Ninh lấy son từ trong túi, dùng di động làm gương mà tô son. Lúc ra khỏi phòng lại dùng khăn tay lau đi.

Cô đi dùng bữa thôi mà… cần gì tô son! Tự nhiên không phải tốt sao!

Đa Ninh cũng không hiểu hành động của mình. Lúc ngang qua quầy tiếp tân, còn chưa đi vào thì bên trong có người đi ra. Một người đàn ông mặc vest chỉnh chu, Đa Ninh không biết người này.

Tuy nhiên, anh ta lại biết cô; chủ động chào “Chào cô, Hứa tiểu thư.”

Đa Ninh: “… Xin chào.”

Người đối diện đưa danh thiếp cho cô, tự giới thiệu “Tôi là luật sư của Cảnh Thiên, đây là danh thiếp của tôi.”

Đa Ninh nhận danh thiếp, nhìn qua cái tên trên đó “… Chào anh, Triệu luật sư.”

Trong lòng vẫn không biết vị Triệu luật sư này lại biết cô.

“Về việc sửa đổi người giám hộ của con gái hai người, tuy rằng có chút vấn đề về hộ tịch nhưng vẫn có cách giải quyết… Cô yên tâm.” Triệu luật sư mỉm cười.

… Chu Diệu tìm luật sư! Trong chốc lát, Đa Ninh không biết nên nói gì.

Vẻ mặt Triệu luật sư có chút kỳ quái, sau đó cười nói: “Tôi còn có việc, không thể dùng bữa với hai người được rồi.” Nói xong, gật đầu thay lời chào hỏi, cầm theo công văn rời đi.

Đa Ninh thật sự không nghĩ rằng Chu Diệu sẽ tìm luật sư giải quyết vấn đề này.

Lúc này, cô nhận được điện thoại của dì, dì nói: “Dượng cháu đột nhiên muốn đến Trương Gia Giới. Đường đi tương đối kém, đem Alice theo thì không tốt cho con bé. Mấy ngày nay cháu và Chu Diệu chăm sóc Alice nhé.”

Trương Gia Giới được UNESCO công nhận là di sản thiên nhiên thế giới, là một địa điểm rất nổi tiếng. Quả thật là đường xá không được tốt lắm. Nhưng mà sở dĩ dượng Pitt muốn đi, có thể là vì giúp cô.

Đa Ninh hít một hơi sâu,gật đầu đồng ý.

Dì nhịn không được nói: “Pitt nghĩ cách giúp Chu Diệu, xem ra gần đây cậu ta tốn không ít tâm tư.”

Đa Ninh chỉ biết cười.

Quả thật ngoài việc cô có một người dì rất tốt thì cô còn có một người dượng tốt không kém. Ban đầu, dì không muốn để cô về nước; là dượng đã khuyên bảo.

Đêm đó, dì dượng lập tức xuất phát. Đa Ninh không vào công ty Chu Diệu nữa mà về Tinh Hải Loan đưa Thiểm Thiểm đến đây. Lúc đến cũng vừa hay Chu Diệu xong việc.

Chu Diệu ra khỏi công ty, Thiểm Thiểm đang ngồi trên băng ghế nhỏ bên ngoài văn phòng thú bông Alice, phía trước là một chậu nước. Đa Ninh gấp cho bé chiếc thuyền giấy, Thiểm Thiểm đặt chiếc thuyền vào chậu, bàn tay nhỏ khẽ khuấy động mặt nước.

Thuyền nhỏ dập dềnh lên xuống.

Cứ thế bé con chơi hơn mười phút…

Chu Diệu bước chân qua chỗ bé, ôm Thiểm Thiểm. Đa Ninh đi ra, đứng trước cửa thủy tinh nói: “Dì dượng đi Trương Gia Giới, Thiểm Thiểm liền qua đây.”

Bé con ôm cổ Chu Diệu, đã có thể chơi với anh không cố kỵ.

Nghe Đa Ninh nói, Chu Diệu tất nhiên rất vui, mở miệng hỏi: “Bọn họ đi mấy ngày?”

Đa Ninh cúi đầu nói: “Tầm hai ba ngày…”

Buổi tối, một nhà ba người dùng bữa tại một nhà hàng gần đó. Tất nhiên sẽ không về Tinh Hải Loan nữa mà về chỗ ở gần công ty của Chu Diệu.

Đa Ninh nhất định phải hỏi anh vì sao lại tìm luật sư.

Chín giờ tối, Thiểm Thiểm ngủ rồi. Đa Ninh từ trong phòng bước ra, Chu Diệu đứng ở quầy bar trong phòng khách uống nước. Cửa sổ sát đất phía đối diện mở một nửa, có thể thấy quang cảnh bên ngoài.

Trời cao gió lớn, rèm cửa xanh thẫm bay theo gió.

Đa Ninh bước về phía anh, nhìn Chu Diệu nói: “Ở quầy tiếp tân, em gặp… Triệu luật sư.”

Chu Diệu gật đầu, khóe miệng có chút ý cười, nói: “Anh ta chào em?”

Đa Ninh không biết vì sao Chu Diệu còn có thể cười được, trực tiếp hỏi: “Anh tìm luật sư giải quyết vấn đề giám hộ Thiểm Thiểm?”

Chu Diệu không cười nữa, chỉ nhìn Đa Ninh. Cô đang muốn cùng anh nói chuyện đòi quyền giám hộ của Thiểm Thiểm.

“Em nghĩ thế nào về chuyện này?” Chu Diệu hỏi.

“… Anh nói trước đi.”

Khẩu khí Chu Diệu thập phần xác định “Thiểm Thiểm là con gái của chúng ta, đương nhiên muốn sống cùng chúng ta, càng nhanh càng tốt.”

“Cho nên anh tìm luật sư?” Đa Ninh nhìn Chu Diệu.

“Anh chỉ là…” Chu Diệu muốn giải thích một chút về việc này thì đúng lúc có cuộc gọi đến. Chu Diệu nhìn qua màn hình di động, nói với Đa Ninh “Anh ra ngoài nghe điện thoại.”

Chu Diệu cầm di động, đi qua phòng khách, mở cửa chính.

Một trận gió lùa vào. Thiểm Thiểm đã tỉnh lại còn đang đẩy cửa phòng ngủ, tay để trên khung cửa.

Một tiếng “ba” đóng cửa, tay của bé con bị cửa kẹp.

“Oa!” Tay Thiểm Thiểm bị kẹp, lập tức khóc lớn thành tiếng.

Nghe tiếng khóc, Đa Ninh và Chu Diệu cùng quay đầu lại, Chu Diệu lập tức tắt máy.

“Đa Ninh, đau quá… đau quá!” Thiểm Thiểm đau đến sắp nhảy dựng. Hai tay Đa Ninh run run kiểm tra tay của bé. Đầu ngón út đã sưng đỏ lên.

“Đa Ninh… đau quá!” Thiểm Thiểm ghé vào lòng cô khóc lớn. Nếu không phải thật sự rất đau thì bé sẽ không khóc như vậy.

Đa Ninh cũng khóc theo, vội vàng quay đầu nói với Chu Diệu “Anh nhanh đi lấy xe… Chúng ta đưa Thiểm Thiểm đến bệnh viện!”

Sắc mặt Chu Diệu cũng thay đổi, xoay người sang chỗ khác tìm chìa khóa, sau đó lại mở tủ lạnh, lấy ra túi chườm đá.

Đa Ninh ôm Thiểm Thiểm, hai người chờ trong thang máy. Chu Diệu muốn ôm bé nhưng Thiểm Thiểm dùng sức ôm Đa Ninh, hai người biến thành một chỉnh thể không thể tách rời.

“Làm sao vậy…” Ở bãi đỗ xe, bất ngờ gặp Chu đại ca. Anh nhìn thấy Đa Ninh và Thiểm Thiểm, quan tâm hỏi.

Thiểm Thiểm trong lòng Đa Ninh còn khóc. Đại khái đau quá, nhìn chú đẹp trai cho mình kẹo, đưa ngón út ra, nức nở nói: “Bị… gió đánh.”

Bé con nói không rõ lắm, bị cửa kẹp thì nói thành bị gió đánh. Đa Ninh chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện, viền mắt hồng hồng, cũng không giải thích gì với Chu đại ca.

Lúc này, Chu Diệu lái xe đến.

“Cùng đi đi.” Chu đại ca mở miệng, cũng rất gấp gáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.