Editor: Linh Đang
Hay cho câu vì anh nên mới đi.
Lúc Đa Ninh nhếch môi mỉm cười, trên môi như có thêm chút thịt bám lên. Trừ bỏ miệng, những bộ phận khác trong ngũ quan của Đa Ninh đều vô cùng tú lệ ôn nhu; chỉ có miệng là vô cùng hợp với kiểu nhếch môi, rất hợp với khuôn mặt đoan trang tăng thêm cho cô một phần xinh đẹp.
Phối hợp với con ngươi đang lóe lên, tựa như một con hồ ly khoác da dê.
Hồ ly với cừu nhỏ trở thành bạn tốt, chơi lâu ngày, hồ ly còn có một bộ da dê ngụy trang, cừu nhỏ cũng có một bộ da hồ ly ngụy trang; bộ da này đều là cả hai mang đến cho nhau, sau đó hai người càng chơi càng vui, cũng càng ngày càng quen thuộc hành vi phương thức của nhau.
Đối với việc Đa Ninh cố ý nhắc nhở, Chu Diệu cũng cười lên, tự nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, anh họ em với Diệp Tư Tư sắp kết hôn.”
“Đúng đó.” Đa Ninh gật đầu, sau đó quay đầu đi, tiếp tục chọn giày, không quên thuận miệng chọc ngóay: “Anh quý nhân nhiều việc, em còn tưởng anh không nhớ rõ.”
Trong lòng Chu Diệu cười ha ha, chỉ nhìn Đa Ninh đang xoay người. Một đầu tóc đen mềm mại buông xuống dưới, Đa Ninh duỗi tay vén tóc ra sau tai, lộ ra lỗ tai với độ cong mượt mà.
Làn da trắng nõn nà, từ sau tai đến cổ rồi phía sau lưng, như tuyết trắng làm người ta muốn chạm vào, trắng như tuyết rơi vào trong mắt Chu Diệu. Cho dù xoay người ngồi tìm giày như vậy, bởi vì cơ thể đẹp, đường cong sau lưng vẫn như phong cảnh tươi đẹp, như là cành dương liễu đầu xuân non mềm nhẹ nhàng gập lại.
Làn váy màu xanh nhạt kéo trên mặt sàn, Chu Diệu ngứa tay cúi người kéo váy xuống cho Đa Ninh, tầm mắt tiếp tục quét mắt đến phía sau lưng Đa Ninh... Váy này, có phải có chút lộ hay không?
Chu Diệu ho nhẹ thành tiếng.
Chắc chắn bữa tiệc cưới của nhà họ Hứa sẽ có rất nhiều khách khứa, Đa Ninh đảm đương phù dâu? Còn mặc thành như vậy? Chu Diệu cảm thấy không tốt lắm.
“Anh cảm thấy vẫn là đừng đi, giành đầu ngọn gió cái gì chứ.” Chu Diệu mở miệng nói.
“Giành đầu ngọn gió?” Đa Ninh lặp lại lời Chu Diệu nói.
“Đúng, giành đầu ngọn gió.” Chu Diệu đánh giá Đa Ninh dựa theo góc độ của người khác: “Em mặc như vậy không phải là đoạt đầu ngọn gió của cô dâu sao, dù sao Diệp Tư Tư cũng là cô dâu mới... Không tốt lắm.”
Đa Ninh: “...” Chu Diệu đây là khen, hay là chê cô? Cô giành đầu ngọn gió của Diệp Tư Tư? Hay anh suy nghĩ thay “Bạn gái trước” thế!
“Yên tâm, bộ lễ phục này là Diệp Tư Tư chọn, em không giành đầu ngọn gió của cô ấy được.” Đa Ninh đáp lại Chu Diệu.
“Đa Ninh, em cố ý.” Chu Diệu chắc chắc nói.
“Đương nhiên.” Đa Ninh trả lời vô cùng thẳng thắn: “Vừa rồi em đã nói với anh, là em đặc biệt vì anh, Chu tổng.”
Chu Diệu thật sự dở khóc dở cười, nhưng phản ứng này của Đa Ninh anh lại thấy hưởng thụ ngoài ý muốn, cúi đầu cười hỏi: “Đa Ninh... Em còn ghen anh với Diệp Tư Tư hả?”
“Không đâu, em đại diện cho Chu tổng anh chúc phúc cho bạn gái cũ, sao lại là ghen được?” Đa Ninh phản bác Chu Diệu, đáp lời vô cùng thoải mái, như chuyện đương nhiên.
diên#$đan@#LinhĐang :-D quy%đôn
Chu Diệu: “...”
Vẫn là không muốn nói với cô, có phải không? Bây giờ Đa Ninh cũng không vội bắt Chu Diệu nói chuyện của Diệp Tư Tư với cô, Chu Diệu có thể kéo dài bao lâu, cô có thể đợi bấy lâu, dù sao đã là nợ cũ xảy ra năm năm trước; sổ sách này kéo dài càng lâu, lúc tính toán cả gốc lẫn rễ mới hăng hái, dù sao cô mới là chủ nợ của anh.
“Vậy phù rể là ai?” Chu Diệu đột nhiên hỏi, hỏi vấn đề mà anh bắt đầu quan tâm.
Khụ, Đa Ninh lắc đầu, cũng không rõ ràng lắm. Cô đã quên hỏi anh họ. Chủ yếu cô cũng không định làm phù dâu chính thức, hay là đưa nhẫn cưới ở hiện trường hôn lễ, anh họ nói anh chỉ có một cô em gái, để cô đưa nhẫn cưới rất thích hợp.
Nhưng anh họ không nói, Đa Ninh cũng đã quên mất, nhà họ Hứa chỉ có mình cô là con gái; cô là cháu gái duy nhất của bà nội.
Chu Diệu hừ hừ, thật sự anh không tin một chữ nào Hứa Văn Diệp nói.
#Đang: mình không rõ có phải tác giả viết nhầm tên anh họ của Đa Ninh không, lúc thì Hứa Văn Diệp lúc thì Hứa Văn Nghiệp@@
Về phần anh họ Hứa Văn Nghiệp của Đa Ninh, Chu Diệu cũng không ưa thích người này, một người mà miệng vừa nói lời hay xong đã quay sang làm chuyện xấu. Đương nhiên những ấn tượng này phần lớn lưu lại từ lúc nhỏ. Mỗi lần anh đưa Đa Ninh cùng đi chơi, Hứa Văn Nghiệp lôi chuyện này ra uy hiếp, châm ngòi ly gián quan hệ của anh với Đa Ninh không nương tay chút nào. Rõ ràng anh và Đa Ninh chơi rất thân, Hứa Văn Nghiệp lại cứ ỷ vào việc cùng họ với Đa Ninh, làm anh và anh cả trở thành mối quan hệ xếp sau.
Ghê tởm hơn là ỷ vào quan hệ thân thích, làm đặc quyền.
Hiện tại mọi người đều lớn rồi, chẳng ai ấu trĩ như vậy nữa, đương nhiên Chu Diệu cũng sẽ không lấy chuyện hồi nhỏ để tính toán chi li. Có điều tên Hứa Văn Nghiệp thuộc kiểu giang sơn dễ đổi bản tính khó dời; bây giờ phương thức làm việc có thể diện hơn một chút, nhưng mà nội tâm vẫn là cái đức hạnh như ngày trước. Nhà họ Hứa làm bên công nghiệp, anh làm bên tài chính, vốn cùng xuất hiện không nhiều lắm, nhưng vị anh họ này của Đa Ninh giỏi về luồn cúi, chỗ nào có tiền là chui vào.
Mấu chốt nhất, vẫn là một kẻ nịnh hót.
Phụ nữ nịnh hót anh thấy nhiều rồi, mà đàn ông nịnh hót như vậy, quả nhiên chính là con trai của nhà giàu mới nổi.
Chu Diệu nhìn người luôn xoi mói lại không khách khí, đương nhiên người có thể vào được mắt anh cũng không nhiều. Thật ra người anh họ này của Đa Ninh cũng không quá xấu, chỉ có phần làm người ta ghét. Đối với tiệc cưới lần này của nhà họ Hứa, Chu Diệu cũng sớm nhận được lời mời, nếu không phải quan hệ của nhà họ Chu và nhà họ Hứa không tệ, anh cũng sẽ không tham gia hôn lễ của nhà họ Hứa; nhưng mà cái gọi là quan hệ không tệ, cũng chỉ là mọi người từng là hàng xóm trong một khu.
Sau này nhà họ Hứa giàu rồi, lập tức chuyển đến căn nhà lớn hơn.
Về phần cô dâu Diệp Tư Tư, căn bản không phải trọng điểm suy nghĩ của Chu Diệu.
Cho nên, phù rể là ai?
Thật ra, Đa Ninh cũng không được coi như một người phù dâu. Diệp Tư Tư đã có năm người phù dâu, nhà họ Hứa cũng đã tìm năm phù rể, tạo thành số lượng phù dâu phù rể tương đối lớn. Đa Ninh chỉ là người đưa nhẫn cưới lên đài, cái gì mà bỗng nhiên phù dâu mang thai chỉ là Hứa Văn Nghiệp lấy cớ, người anh họ nhà họ Hứa này chính là muốn Đa Ninh lên đài đưa nhẫn cưới.
Nguyên nhân cũng rất thuần túy, anh ta thật sự chỉ có một người em gái là Đa Ninh. Huống chi người em gái này có giá trị nhan sắc cao nhất trong nhà họ Hứa, xinh đẹp giống như là nữ ngôi sao, thỏa mãn lòng hư vinh riêng của Hứa Văn Nghiệp.
Quyết định này, vốn Diệp Tư Tư không quá đồng ý, nói ra lý do: “Đa Ninh đã ly hôn, có phải không tốt lắm hay không.”
Đa Ninh cùng Chu Diệu đã ly hôn, nguyên nhân nhà họ Hứa biết chuyện là năm ấy thím của anh ta sinh bệnh, vì một câu nhắc nhở của thím, hai người đã lĩnh chứng. Sau khi thím qua đời, Đa Ninh cùng Chu Diệu lập tức ly hôn, người đề nghị kết hôn cùng ly hôn đều là Đa Ninh.D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
Đây là lời Đa Ninh khai báo với bọn họ, bởi vậy năm năm nay nhà họ Hứa và nhà họ Chu thấy thẹn với nhau, vô cùng khách khí.
Quan hệ của Đa Ninh cùng Chu Diệu như vậy, bọn họ cũng sẽ tin tưởng hai người sẽ làm ra chuyện như này. Nhưng trong mắt người anh họ Hứa Văn Nghiệp, Chu Diệu vẫn còn có chút để ý em gái mình, bây giờ bưng bít tốt như vậy, vẫn nguyện ý đợi Đa Ninh xuất ngoại du học trở về.
Không có mấy người đàn ông có thể làm được.
Dù là anh em bè bạn hay người ngoài, đều thích dùng một chút chân tướng mình biết được để suy đoán nguyên do. Lúc nào cũng thế, với chuyện của người khác thì nhìn xem rất “Thấu đáo”, với chuyện của mình thì lại “Sương mù xem hoa“.
Về phần Chu Diệu cùng Diệp Tư Tư đã từng “Lui tới”, anh họ Hứa hoàn toàn không biết gì, càng không biết trong lòng người vợ chính thức còn nhớ mãi không quên Chu Diệu.
Bằng không lúc Chu Diệu gọi điện thoại tới đề xuất làm phù rể, chắc chắn phản ứng đầu tiên của Hứa Văn Nghiệp là cự tuyệt, mà không phải vui sướng đáp ứng.
Cúp điện thoại, Hứa Văn Nghiệp nói chuyện Chu Diệu muốn làm phù rể cho Diệp Tư Tư, Diệp Tư Tư thật sự không còn lời gì để nói, chỉ có thể lộ ra nụ cười tự nhiên nhất nói: “... Có chân lí khác.”
Hứa Văn Nghiệp lại nhanh chóng nghĩ ra nguyên nhân: “Có lẽ là vì Đa Ninh.”
Tức khắc tim Diệp Tư Tư như bị bóp nghẹn.
Năm năm trước, Diệp Tư Tư cùng Chu Diệu “Kết giao” ngắn ngủi hai ngày. Lúc cô ta coi trọng Chu Diệu, Chu Diệu nói anh về nhà ly hôn đã, sau đó Chu Diệu ly hôn thật, Diệp Tư Tư cho rằng đương nhiên cô ta và Chu Diệu kết giao.
Diệp Tư Tư thật sự có cảm giác động tâm với Chu Diệu, cũng thừa nhận động tâm như này do cảm giác chinh phục và lòng hư vinh nhiều hơn, bởi vì lúc ấy trong mắt cô ta người bạn trai tốt nhất là người đẹp trai và có năng lực, hơn nữa vẻ đẹp trai trên người Chu Diệu mà chính anh cũng không biết rất hợp với khẩu vị của cô ta. Kết quả đến lúc cô ta tìm Chu Diệu, Chu Diệu lại quăng cho cô ta một câu: “Ai nói tôi ly hôn vì cô.”
Ban đầu là “Tôi về nhà ly hôn cái đã”, rồi đến “Ai nói tôi ly hôn vì cô” quả thực là cảm giác từ trên trời rớt xuống đất. Diệp Tư Tư thật không muốn thừa nhận bản thân mình chỉ là một cái cớ, cho nên cô ta lập tức chủ động đề nghị chia tay.
Bảo đảm kiêu ngạo.
Tình nguyện làm bộ như cái gì cũng không biết.
Là cô ta đá Chu Diệu, mà không phải cô ta bị Chu Diệu chơi.
Vợ trước Hứa Đa Ninh của Chu Diệu vụng trộm nhìn cô ta ở trường đại học, Diệp Tư Tư có biết. Như xuất phát từ một loại trả thù, lúc đó cô ta giả bộ như đang yêu cuồng nhiệt... Không thể không nói có đôi khi phụ nữ thật sự rất buồn cười, Diệp Tư Tư cũng rất buồn cười bản thân mình của năm năm trước.
Năm năm sau, cô ta mới rõ ràng thứ mình muốn là cái gì, tình yêu là dệt hoa trên gấm gì đó, vật chất cùng thể diện mới là trụ cột cùng áo khoác tốt nhất của phụ nữ. Năm năm này, cô ta lên làm Phó tổng hữu danh vô thực không quá vẻ vang của Thiên Tín, tuy rằng người ngoài nhìn vào đã là không tệ, nhưng vẫn còn cách xa điều cô ta muốn.
Thậm chí nhà họ Hứa cũng không thỏa mãn “Giấc mộng” của cô ta, thế nhưng nhà họ Hứa đã là “Hào môn” tốt nhất của thành phố A mà cô ta có thể đặt chân vào được.
Cuối cùng vất vả lắm mới đến hôn lễ, kết quả tình địch muốn lên đài đưa nhẫn cưới cho cô ta, người đàn ông đã từng có tình cảm thì làm phù rể. Diệp Tư Tư không biết rốt cuộc hai người Đa Ninh cùng Chu Diệu này an tâm cái gì, chỉ biết là từ lần đầu tiên thấy Đa Ninh ở biệt thự nhà họ Hứa đến bây giờ, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng giả bộ không biết chuyện gì.
...
Có một số việc, lúc hoàn toàn chẳng hay biết gì thì không cân nhắc rõ được, một khi khi rõ ràng thì càng nghĩ càng thông. Về chuyện Diệp Tư Tư cùng Chu Diệu từng kết giao, Đa Ninh đã đoán được là lúc đó Chu Diệu kiếm lý do lừa cô, về những hình ảnh cùng dòng trạng thái năm đó Diệp Tư Tư thay đổi trên diễn đàn của trường, có lẽ Đa Ninh cũng có thể đoán được là chuyện gì xảy ra.
Về phần rốt cuộc Diệp Tư Tư là người phụ nữ như thế nào...
Ngày hôm sau khi đi từ nhà bà nội về, anh họ gọi điện tán gẫu về tình cảm của mình, thừa nhận không chút nào kiêng kị rằng anh lấy Diệp Tư Tư phần nhiều vì tài nguyên của Thiên Tín cùng mỹ mạo của Diệp Tư Tư.
Anh họ cũng đều đã nói như vậy, đương nhiên Đa Ninh cũng sẽ không nói thêm điều gì.
“Đây là tình cảm của người lớn.” Anh họ nói với cô như vậy, sau đó cảm khái một câu: “Nhưng mà Đa Ninh, cuộc hôn nhân gắn chặt với lợi ích bền chặt hơn cuộc hôn nhân gắn với tình yêu một chút, bởi vì cả hai bên đều dựa theo nhu cầu. Ví dụ như ba mẹ anh.”
Anh họ cũng không đề cập đến bên ngược lại. Đa Ninh hiểu rõ, là chỉ ba mẹ cô.
“Anh, chúc anh hạnh phúc.” Đa Ninh chỉ đáp anh họ những lời này. Cô có thể lý giải lời anh họ nói, cũng chỉ có thể nói lời chúc phúc.
Bởi vì nhu cầu của mỗi người khác nhau, phương thức theo đuổi hạnh phúc cũng khác nhau.
Điều khiến Đa Ninh không nghĩ tới là, Chu Diệu chủ động yêu cầu làm phù rể, ở hiện trường hôn lễ ngày đó thành một đôi với cô. Nhưng càng khiến Đa Ninh ngoài ý muốn là, Nhan Nghệ mua một đôi thỏ từ trên mạng. Một là công tử thỏ cô thiết kế, một cái khác cũng là công tử thỏ... Nhưng lỗ tai ngắn hơn, ánh mắt nhỏ hơn, miệng cũng lệch chút...
Khuynh hướng cảm nhận và bề ngoài của hai con thỏ khác nhau rất lớn, nhưng có thể hoàn toàn thấy được là cùng một loại thỏ.diên@@đan$$lê$$quy&đôn
“Một cái là hàng loại A, một cái là hàng miền núi.” Nhan Nghệ nói với cô, giơ hai con thỏ trong tay lên, bất đắc dĩ nói với cô: “Đều sao chép Đậu Kỳ của chúng ta.”
Đậu Kỳ là tên Đa Ninh lấy cho công tử thỏ.
“Đúng rồi, chúng nó cũng kêu Đậu Kỳ.” Nhan Nghệ còn nói.
Đa Ninh:...
Nhãn hàng thú bông của cô và Nhan Nghệ còn chưa hoàn toàn thành lập, nhưng công tử thỏ các cô đưa ra đã có hàng lậu, không nghĩ tới còn hot trên mạng.
Lúc chưa thành lập phòng làm việc, trước khi Chu Diệu nhận việc đã nói trước với cô một câu: Ở trong nước khó nhất là sáng lập nhãn hiệu, bởi vì sao chép rất nhiều; dễ dàng nhất cũng là sáng lập nhãn hiệu, bởi vì sao chép dễ dàng.
Không nghĩ tới, nhanh như vậy đã bị Chu Diệu đoán trúng.
Đến ngày hôn lễ của anh họ, Đa Ninh không có giày cao gót phối với váy dài màu lục, chỉ có thể mượn Nhan Nghệ một đôi. Chân Nhan Nghệ lớn hơn chân cô một cỡ, cô đặt hai miếng lót chân ở bên trong, mới coi như vừa chân.
Gót giầy mười cm, Đa Ninh đi đôi giày cao gót này lập tức cao 1m73; tuy rằng vẫn còn kém Chu Diệu nửa cái đầu, nhưng khí chất của hoàn toàn khác với hơn một mét sáu.
Ít nhất, không cần nâng đầu nhìn Chu Diệu.
Hôn lễ của anh họ cùng Diệp Tư Tư tổ chức thật sự long trọng, địa điểm là khách sạn năm sao Thiên Giang ở trung tâm thành phố A. Đêm trước hôn lễ, ba cô gọi cho cô một cuộc điện thoại, tìm đề tài hàn huyên tán gẫu với cô, nói đến tiệc rượu trong hôn lễ của anh họ cũng đã hơn trăm bàn.
“Ninh Ninh, nghe nói con sẽ lên đài đưa nhẫn cưới cho A Nghiệp?” Ba hỏi cô.
Có một kiểu người già, chỉ nghe âm thanh cũng có thể đoán được họ nghĩ gì. Đa Ninh trả lời ba mình: “Đúng vậy, anh họ nói con là em gái duy nhất của anh ấy.”
Bên ba bỗng chốc im bặt.
Đối với chuyện năm ấy của ba, Đa Ninh nên oán trách thì cũng oán trách, nên tức giận thì cũng tức giận, còn lại chỉ có sự xa cách của huyết thống. Sở dĩ duy trì quan hệ, bởi vì mẹ cô là người sĩ diện, lúc trước không phải vì cô, mẹ cô cũng sẽ không dùng phương thức ly hôn tranh tài sản với ba. Nhưng mà sau đó, trước khi mẹ lâm chung đã dặn dò cô, ngàn lần đừng xem nhẹ nhà họ Hứa.
Nên khách khí thì phải khách khí, nên sĩ diện thì phải sĩ diện.
Cô nhớ kỹ lời dặn của mẹ, cho dù trong lòng không muốn, năm năm đi Toronto này, hàng năm cô vẫn tặng một phần quà cho bà nội, làm tốt bổn phận cháu gái hiếu kính trưởng bối.
Không thể để nhà họ Hứa cảm thấy, mẹ cô dạy dỗ con gái không hiểu chuyện.
“Đúng rồi, ba nghe dì dượng của con đã về.” Ba lại hỏi cô, sau đó do dự mở miệng nói: “Sao con không nói với ba một câu...”
“Thật xin lỗi ba, bởi vì dượng dì trở về làm việc, không ở lại bao lâu, con mới không nói cho ba.” Đa Ninh đáp lại ba, giải thích nguyên nhân chu đáo. Dừng lại, cô còn nói: “Ba cũng biết tính tình của dì.”
Nếu trong lòng vẫn đang có phần oán hận, có đôi khi cũng không cần mạnh miệng làm gì, câu nói đầu tiên là đủ rồi. Nhiều lần nhắc nhở, không chỉ có ba cô khó chịu, còn có cô cùng mẹ cô.
Đối với việc oán giận ba đã có gia đình mới, ngoại trừ việc có thể biểu đạt bất mãn cùng ủy khuất trong lòng, cũng không có tác dụng khác.
Hôn lễ của anh họ được cử hành vào buổi tối thứ bảy, Đa Ninh cùng Chu Diệu cùng tham dự; chú Chu cô giáo Đỗ không đi, ủy thác anh cả Chu mang theo một phần tiền mừng. Bởi vì nửa chừng Chu Diệu mang theo thân phận nửa phù rể, mặc tây trang cùng áo sơmi chính thức.
Tóc vuốt keo sáp, quả thực là áo mũ chỉnh tề, đẹp trai bức người; đến hội nghị tuyên bố cũng không thấy anh ăn mặc chính thức như vậy... Đối với việc này, Đa Ninh chế nhạo Chu Diệu một câu: “Quả nhiên, hôm nay có ý nghĩa phi phàm.”
Thật ra, miệng Đa Dương rất lợi hại, vừa làm tổn thương người khác lại nổi bật được sự thông minh. Quả nhiên cổ nhân nói không sai, môi giấu châu ngọc, khắc khẩu sẽ không thua. Đơn giản là Đa Ninh có vẻ bề ngoài chuẩn vô hại, cộng thêm tính tình ôn nhu đôn hậu, vô cùng dễ dàng làm cho người ta quên mất dê cũng có một mặt miệng lưỡi bén nhọn.
Bất đắc dĩ chớp chớp mắt, Chu Diệu quay đầu sang nhìn người mặc váy rực rỡ bên cạnh, sở dĩ hôm nay anh mặc như vậy, chẳng lẽ không phải vì càng phù hợp với cô sao?
Giữa mùa hè, anh còn mặc vào tây trang áo khoác, hoàn toàn vì đợi lát nữa che cho cô. Bằng không, cho là anh không sợ nóng à. Hôm nay cũng không phải anh kết hôn, mặc tây trang gì chứ.
Trong hiện trường yến tiệc, Chu Diệu nắm tay Đa Ninh đi về phía trước, sau đó tầm mắt cứ nhìn qua bên phải.
Đa Ninh cũng nhìn sang bên phải.
Chỉ thấy trước mặt anh cả Chu có một người phụ nữ xinh xắn, người phụ nữ kia thật sự rất xinh xắn... Bởi vì còn thấp hơn cô.
Ngại quá, thiếu chút nữa Đa Ninh đã quên trên chân mình còn có đôi giày cao gót 10cm.
“Chính là người kia, chính là bà chị dâu bắt cá hai tay kia.” Chu Diệu nói với cô, không đợi cô nhìn nhiều hơn chút, đã mang cô sang bên đó, “Đi, đi qua sẽ biết.”