Editor: Hạ Tiểu Phong
Khi hai người đến khách sạn đã là 10 giờ, Đa Ninh không nghĩ tới Nhan Nghệ còn có thể đứng dậy để đi ăn; sau đó mất nửa giờ, dùng tốc độ gió cuốn mây bay quét hết một mâm đồ ăn nóng sốt trên bàn.
Nhan Nghệ nói thể chất của cô thuộc loại dễ béo, sau nay ở cùng Vương Diệp, vì muốn duy trì hình thể cân đối ngay cả khi ăn khoai tây cũng ăn rất dè dặt, cô vất vả như thế, nhưng vẫn không thể sánh với những hồ ly tinh có thể chất gầy yếu đó, tỷ như cô bạn gái được gọi là nữ thần mà Vương Diệp quen biết khi đi Mỹ du học.
Nhan Nghệ nói, sau khi cô và Vương Diệp kết hôn vẫn luôn tự ti, mỗi ngày đều hy vọng mình càng ngày càng xinh đẹp, càng khéo léo. Cô đăng kí Yoga, trà đạo (*), vẽ tranh sơn dầu. . . Làm thế nào để có thể nâng cao bản thân mình. Thế nhưng mặc kệ cô có cố gắng như thế nào, vẫn không bằng một phần mười vị bạn gái kia. Bởi vì mãi không đạt được, cô trở thành một người bắt chước bừa một cách đáng thương.
(*) Trà đạo có tác dụng giúp tâm hồn thanh thản, tu tâm sửa tánh, nuôi dưỡng tầm hồn. (mình có để chi tiết cuối chương, bạn nào muốn tìm hiểu kĩ thì đọc hết chương sẽ có nhé).
Đương nhiên, cô cũng có sở trường đặc biệt của mình, từ tiểu học đến đại học cô luôn là người đứng đầu trong môn cử tạ. Cho nên sau khi cô đi tìm vị bán gái kia đánh nhau, mối quan hệ của cô và Vương Diệp hoàn toàn tan vỡ.
Vương Diệp nói anh ta có thể không li hôn, chỉ cần cô có thể bình tĩnh, không nháo không làm ầm ĩ.
Thật nực cười, hai người bọn họ “dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng”(*), ầm ĩ đến cuối cùng cô lại trở thành người sai; chật vật thảm hại không được người yêu thương.
(*) Bonus kiến thức văn học (đừng chửi tội công ed gõ gg cực khổ): trích trong Truyện Kiều – Nguyễn Du, trong những tháng ngày ở Châu Thai chờ đợi Từ Hải:
Tiếc thay chút nghĩa cũ càng/ Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng
Nói nhiều vậy chứ túm lại là ý nói tình cảm vương vấn không dứt được
Cô ồn ào cô ầm ĩ, cô rơi lệ khổ sở, cô gái kia vẫn giữ nguyên tư thái vân đạm phong khinh (*), dùng một bộ dáng không buồn không vui nhìn tất cả hành động nháo loạn của cô, sau đó nói một câu bất đắc dĩ: sorry, là tôi quấy rầy cuộc sống của hai người.
(*)Vân đạm phong khinh - (Mây gió điềm nhiên) là một câu tục ngữ Hán việt, ý chỉ mặc kệ chuyên gì xảy ra vẫn không hề quan tâm. (chém đại đó)
Cô ta hỏi Vương Diệp, rốt cuộc Vương Diệp có còn yêu cô ta hay không?
Anh ta trả lời, đã từng rất yêu.
Còn hiện tại.
Anh ta nói anh ta không biết, nhưng vẫn không thể quên được
Rốt cuộc, cô chịu không nổi liền ly hôn.
Đêm trước khi ly hôn, cô hỏi anh ta, anh có từng yêu em không?
Vương Diệp lại hỏi ngược lại cô, vì sao lúc anh và em kết hôn, em không hỏi câu này.
Đúng vậy, lúc kết hôn không hỏi có yêu hay không, ly hôn rồi lại hỏi vấn đề này thì còn có ý nghĩa gì chứ.
Cho nên, từ đầu đến cuối đều chứng minh rằng tất cả đều là lỗi của cô, kết hôn quá tùy tiện, yêu quá hèn mọn, sống không đủ tự tin. May mà, đoạn duyên nợ này đã hoàn toàn chấm dứt, cô đã có thể bù đắp lại cho chính bản thân mình rồi.
“Tiểu Ninh, mình cảm thấy mình có thể để bản thân mình sống tốt một chút. . . Đó là lý do mình lựa chọn ly hôn.” Nhan Nghệ cầm khăn giấy lau chùi hai tay, sau đó cong môi nhìn Đa Ninh mà nói.
Sau khi nghe xong câu chuyện của Nhan Nghệ, Đa Ninh rưng rưng khóe mắt, đã quên rằng mình cũng từng ly hôn, luận tư luận bối, cô cũng được xem là một tiền bối có kinh nghiệm.
Tùy rằng chuyện của cô và Chu Diệu có chút không giống.
Thời đại học, cô và Nhan Nghệ, chỉ cần một trong hai người có chuyện, liền dùng chuyện tệ hơn của mình để an ủi đối phương. Khi Nhan Nghệ nói tuổi mình còn trẻ mà đã là người phụ nữ từng ly hôn một lần, cô rất muốn nói cho Nhan Nghệ biết, ly hôn không có gì là không tốt, năm năm trước cô chính là một người phụ nữ đã ly hôn.
Nhưng mà lúc cô và Chu Diệu ly hôn có một giao ước, vì để không ảnh hưởng đến chuyện tìm đối tượng yêu đương sau này, cô và anh sẽ không nói ra chuyện kết hôn, cả hai cùng giữ bí mật, nếu như thật sự không cần thiết thì không cần nói ra.
Để tránh tạo nên những ảnh hưởng không cần thiết.
Ai~~, Đa Ninh có phần tự trách chính mình —— sao Chu Diệu nói gì cô cũng phải nghe theo chứ.
Hôm nay Chu Diệu bắt xe taxi đi làm, lúc xuống xe đối mặt với những ánh nhìn chăm chú của nhân viên công ty, liền có cảm giác mình thật thân thiện. Thứ hai là ngày phát hành sản phẩm mới, toàn bộ nhân viên công ty đều bắt đầu tác chiến, ngay cả cơm trưa cũng thống nhất kêu cơm hộp đùi gà.
Giữa trưa, Chu Diệu cũng ăn món này, trợ lý còn nịnh nọt bỏ thêm cho anh cái đùi gà. Lúc ăn thiếu chút nữa là mất nghẹn, liền uống hơn nửa bình nước, nhìn đồng hồ trên cổ tay, tự hỏi không biết chừng nào Đa Ninh đến đây.
Hôm nay anh bề bộn nhiều việc, chỉ sợ lát nữa không có thời gian dẫn Đa Ninh đi tham quan rồi.
Chu Diệu gọi trợ lý vào, tính toán đợi lát nữa kêu trợ lý dẫn Đa Ninh đi tham quan một vòng, nhưng sau đó lại ngẫm nghĩ hình như chuyện này có chút không ổn.
Hứa Đa Ninh không có một người bạn, lại không phải ở chỗ bà ngoại Lưu, vậy chẳng lẽ cô không được phép ở trong văn phòng mình chơi sao!
Trợ lý đứng bên cạnh đợi lệnh nửa ngày, cân nhắc mở miệng: “Chu tổng. . .”
“Không có việc gì, đi ra ngoài đi.” Chu Diệu phất phất tay, sau đó nói thêm một câu, “Lần sau không cần cho tôi nhiều đùi gà như vậy, sức ăn của tôi cũng không khỏe vậy đâu.”
Buổi chiều, Chu Diệu lại tổ chức một buổi họp online giữa các ban quản lí. Sau khi ra khỏi phòng họp, Chu Diệu nhìn đồng hồ một chút, đã gần bốn giờ.
Anh trở lại văn phòng, bên trong không có người đợi, áo khoác và chìa khóa xe cũng không có trên bàn; Chu Diệu ngồi lên ghế dựa, gọi cho quầy tiếp tân.
“Chiều hôm nay có người đến tìm tôi không, họ Hứa, là nữ.”
“Không có, ây ây. . . Chu tổng.” Cô gái quầy tiếp tân gõ bàn phím như sét đánh xem lại ghi chép ngày hôm nay, sau đó dừng lại nói, “Chu tổng, bất quá có một bưu kiện chuyển phát, vừa mới đến. . .”
Chu Diệu: “Đem nó lên đây.”
Không sai, bưu phát này chính là Hứa Đa Ninh ký gởi đến, bên trong có một cái chìa khóa xe. Không có áo khoác. Trừ bỏ chìa khóa xe, còn có một tờ giấy ——
“Áo khoác em sẽ giặt lại cho anh. Buổi chiều em dẫn Nhan Nghệ đi dạo phố, không đến đây được.”
Chu Diệu để tờ giấy lên bàn, mở di động ra, lúc 12 giờ Đa Ninh có gởi cho anh một tin nhắn, chỉ là anh không chú ý đến.
Chu Diệu nhịn không được hừ một tiếng. Đã mấy tuổi rồi, lại cứ như con nít, bạn bè vĩnh viễn còn quan trọng hơn cả anh. Chu Diệu mở ra ngăn kéo phía trước, bên trong có một phần hiệp nghị nội dung ủy thác bán phòng, vốn anh định hôm nay đưa tận tay cho cô, sẵn nói với cô nội dung hiệp nghị, nhưng bây giờ anh thấy không cần thiết nữa.
Cần chi phiền toái như vậy, chẳng phải anh chỉ cần gởi một bưu phát chuyển đến là được rồi sao.
Chu Diệu dựa lưng vào ghế, đè ép vai gáy, lại cầm tờ giấy lên xem, coi như cô còn có lương tâm, còn biết phải giặt áo khoác cho anh nữa.
Đa Ninh không phải cố ý không đến đưa áo khoác và chìa khóa. Chuyện có nặng nhẹ, buổi chiều Nhan Nghệ hỏi cô có muốn đi mua quần áo mới với cô ấy không, cô thật sự không có biện pháp từ chối, cũng không nghĩ sẽ từ chối.
“Tuần sau mình muốn về Hải Thành một chuyến, qua bên kia lấy một ít quần áo về, lại nghĩ mình phải ăn mặc thật xinh đẹp.” Nhan Nghệ nói như vậy.
Tuy rằng mua quần áo là việc nhỏ, nhưng bây giờ đối với Nhan Nghệ chuyện đó rất quan trọng.
Bên kia, cũng chính là nhà họ Vương. Nhan Nghệ kết hôn với Vương Diệp liền ở trong nhà anh ta, sau khi ly hôn tự nhiên không có quan hệ gì với Nhan Nghệ. Nhan Nghệ cũng không có biện pháp tiếp tục gọi đó là nhà, nên đành dùng từ “bên kia” để nói. Hải Thành cách thành phố A không xa, giáp thành phố A một thành thị ven biển. Nhan Nghệ và Vương Diệp đều là người Hải Thành, nhưng Nhan Nghệ không nghĩ sẽ ngây ngốc ở Hải Thành, trước khi Đa Ninh về nước hai ngày, cô đã dọn tới nhà chị gái ở thành phố A.
Nếu đã như vậy thì chuyện quan trọng nhất chiều nay là chọn một bộ quần áo đẹp, làm chính mình và trong lòng cùng nâng lên một trạng thái mới. Đi dạo một vòng cửa hàng tổng hợp lớn, Đa Ninh và Nhan Nghệ giống như hồi đại học sẽ cùng chọn quần áo cho đối phương, sau đó không biết xấu hổ mà khen đối phương và ánh mắt của chính mình.
Nhan Nghệ còn có một quyết định, cô tính ở thành phố A tìm một công việc, làm lại từ đầu. Cô nói cô đường đường tốt nghiệp ở Đại học A cư nhiên lại dùng một năm làm tròn trách nhiệm người vợ, thật sự đáng xấu hổ và buồn cười mà. Tuy rằng lúc tốt nghiệp, giấc mộng của cô là làm một người vợ thật hạnh phúc.
Bây giờ, cô biết mình đi sai đường nên quay lại.
Có đôi khi quyết định một việc không hề khó khăn, chỉ cần có đủ dũng khí. Tối hôm qua sau một trận say rượu, đối với Nhan Nghệ mà nói, phảng phất như có công hiệu thoái thai hoán cốt (thay da đổi thịt).
“Đúng rồi, thay mình cảm ơn Chu Diệu nha.” Cầm một đóng túi mua sắm, Nhan Nghệ kéo tay của Đa Ninh nói, “Tuy rằng hôm qua đầu óc mình không được rõ ràng, nhưng vẫn còn nhớ Chu Diệu giúp đỡ mình nha.”
A, Nhan Nghệ nhớ rõ người hôm qua là Chu Diệu sao? Lỗ tai Đa Ninh không hiểu sao có chút phiếm hồng, nhẹ nhàng nói: “Ừ, mình sẽ nói lại với anh ấy.”
“Hai người nha, sao rồi hả?” Nhan Nghệ đen tối cười hai tiếng, lại tiếp tục nói, “Cậu đi du học cũng đã về, bây giờ Chu Diệu lại tốt như thế, có phải nên kết hôn rồi không hả?”
Đa Ninh có chút nghẹn. Nhan Nghệ nói cô và Chu Diệu, nhưng cô và Chu Diệu. . .
“Nhan Nghệ, mình. . .” Đa Ninh không biết nên nói như thế nào. Cô không phải là người thích nói dối, chỉ là chuyện cô và Chu Diệu kết hôn rồi ly hôn, người khác cũng không thể hoàn toàn hiểu. Theo lời má Chu nói, cô và Chu Diệu xem chuyện đại sự cả đời người giống như thuở bé mà đùa giỡn.
Không đợi cô trả lời, Nhan Nghệ đã trề môi, tự giễu nói: “Không nói nữa, cậu nói xem bản thân mình vừa mới li hôn, lại cùng người khác nói chuyện hôn nhân, có phiền hay không chứ.”
Ách. . . Chuyện kia về sau cô hãy nói đi.
Chuyện của cô và Chu Diệu, cũng không thể tùy tiện ở trên đường mà nói rõ.
Khi đi ngang qua một quầy hơn đồ chơi thiếu nhi ở tầng ba cửa hàng tổng hợp, Đa Ninh theo thói quen dừng bước nhìn vào trong, sau đó Nhan Nghệ vừa kéo tay cô đi vào vừa nói: “Đi, cụ già, dắt cậu đi xem.”
Thật ấu trĩ.
Đa Ninh ghét bỏ chính mình, lại đi hưởng thụ niềm vui đi xem đồ chơi em bé. Ở gian giữa, cô ngoài ý muốn nhìn thấy tác phẩm của mình nằm ở khu hàng nhập khẩu, đó là cô giao cho công ty thiết kế sản phẩm đồ chơi Toronto, không nghĩ tới đã có mặt trong nước.
“Nhan Nghệ, con heo phấn này là của mình nè ——” Đa Ninh không nhịn được vui vẻ, kinh hỉ lôi kéo Nhan Nghệ chỉ vào cái đầu tiểu trư (*) màu hồng phấn trên kệ nói.
(*) nếu để đầu con heo thì ba chấm quá, tiểu trư cho dễ thương nha~~
“Cậu?”
“Đúng vậy, là mình thiết kế.” Đa Ninh cười nói với Nhan Nghệ, còn nói lại một lần nữa.
“Trời ạ, quá tuyệt vời.” Nhan Nghệ cũng vì cô mà vui vẻ, sau đó quăng ra một câu hào phóng, “Mình muốn mua ba cái đầu đem về.”
Ba cái đầu. . .
Trong này chỉ có bốn cái đầu tiểu trư, Nhan Nghệ mua 3 cái, đem tặng cho chị gái, anh rễ và cháu của mình. Đa Ninh cũng mua một cái để làm kỹ niệm.
Nhất thời, sản phẩm đầu tiểu trư của Toronto tiêu thụ mạnh, hết hàng.
(còn tiếp)
Đôi lời ed: dạo này mình và tiểu linh đang bận làm thủ tục nhập học đại học, nên đăng chương chậm, cảm ơn mọi người đã ủng hộ ạ!