Editor: Mỹ Mạnh Mẽ
Ở Toronto, dì làm bữa sáng trong bếp, để Thiểm Thiểm trong phòng chat video với bọn họ trên Ipad, Thiểm Thiểm vừa rời giường không lâu, còn vừa xuống giường, mặc áo ngủ liền thân màu vàng nhạt dụi dụi mắt, chưa chải đầu rửa mặt đã toét miệng cười vui vẻ, hai bàn tay nhỏ ôm gối, chào buổi sáng Đa Ninh: “Good morning, Đa Ninh!”
Nghe thấy tiếng Thiểm Thiểm truyền ra, ba Chu cùng cô giáo Đỗ nhanh chóng đi tới đứng phía sau Đa Ninh, còn có anh cả Chu và Chu Diệu, đứng hai bên cô, năm khuôn mặt ghé vào trước màn hình 5.5 inch của Ipad.
Màn hình chỉ có hạn, ba Chu và cô giáo Đỗ đẩy hai thằng con ra, nhất là lúc cô giáo Đỗ đẩy Chu Diệu, ánh mắt rõ ràng mang theo sự ghét bỏ.
Sau đó, lập tức chuyển sang vẻ mặt hòa ái dễ gần mỉm cười với Thiểm Thiểm: “Thiểm Thiểm à, cháu vừa ngủ dậy sao?”
Chu Diệu vừa bị đẩy ra nhẹ nhàng cong môi, anh không thèm so đo với mẹ.
Không ngờ hôm nay có thể nhìn thấy nhiều người như vậy, lại còn có cả ba Chu và cô giáo Đỗ, Thiểm Thiểm vừa tỉnh ngủ vừa vui sướng vừa ngượng ngùng, nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Thiểm Thiểm, mau chào mọi người đi.” Đa Ninh nhẹ nhàng nhắc nhở bé.
“Uncle… Bác, dì, chào hai người ạ!” Hi hi hi, sau một tiếng uncle, Thiểm Thiểm gọi ba Chu và cố giáo Đỗ là bác và dì bằng tiếng Trung, phát âm rất rõ ràng. Xưng hô giống như lúc gặp mặt hai người, nhất là tiếng dì này, là do cô giáo Đỗ tự mình dạy bé.
Trong nháy mắt cô giáo Đỗ thật hối hận, giương mắt nhìn đứa cháu nhỏ đáng yêu trong màn hình… Bà không phải dì, mà là bà nội cơ.
Ba Chu cũng hơi nghẹn ngào, đôi mắt già nua chớp chớp, ông cũng không phải bác, là ông nội mà.
Anh cả Chu bên cạnh nghe thấy cách gọi như vậy thì bật cười cong khóe miệng, he he, anh mới đúng là bác cả.
Đa Ninh nhanh chóng dạy Thiểm Thiểm đổi xưng hô, ba Chu là ông nội, cô giáo Đỗ là bà nội. Thiểm Thiểm trên màn hình dường như không hiểu có phải mình vừa gọi sai hay không, hơi le lưỡi, sau đó chậm rãi gọi từng tiếng ông nội, bà nội.
Ôi cháu gái bé bỏng của họ…
Cô giáo Đõ cảm động sắp khóc, ba Chu lại càng xúc động, nói không nên lời, sau đó hỏi Thiểm Thiểm một câu thông dụng nhất:”… Thiểm Thiểm, cháu ăn cơm chưa?”
Cái gì? Thiểm Thiểm nâng Ipad không nói gì, chỉ cười, lúc sau lầm bầm một câu tiếng Anh.
Ba Chu hơi sốt ruột hỏi Đa Ninh: “Ninh Ninh, hay là ta hỏi bằng tiếng Anh nhé?”
Không cần. Đa Ninh lắc đầu, có thể là do Thiểm Thiểm mới ngủ dậy còn đang lơ mơ, mỗi lần ngủ dậy đều nói lẫn lộn cả Trung lẫn Anh. Vừa rồi bé nói là: “… Hôm qua con mơ một giấc mơ.”
Chắc là do rất vui mừng khi nhìn thấy ba Chu và cô giáo Đỗ, nên bé muốn chia sẻ cùng họ giấc mơ hôm qua.
“Thiểm Thiểm, em mơ thấy gì vậy?” Đa Ninh hỏi Thiểm Thiểm. Sau đó cô đứng lên, đổi chỗ cho ba Chu và cô giáo Đỗ, để bọn họ ngồi ở phía trước, cô và Chu Diệu đứng đằng sau.
Sau đó, Thiểm Thiểm chỉ vào màn hình, chỉ chỉ hai lần vào bé và Chu Diệu. Chu Diệu cao lớn đứng sau ba Chu, cuối cùng bé cũng thấy được.
Chẳng lẽ, tối hôm qua Thiểm Thiểm mơ thấy bé và Chu Diệu à?
“Em đi xem Betty… Không biết nó đã dậy chưa?” Thiểm Thiểm lại lầm bầm, vui vẻ nói tên Betty.
“Betty là ai?” Ba Chu hỏi. Không phải dượng bé tên là Putte à? Sao lại biến thành Betty rồi?
Betty là bạn mới đáng yêu nhất của Thiểm Thiểm, một con thỏ xám. Sau đó Thiểm Thiểm bò hẳn xuống giường, trong video không nhìn thấy bé, chỉ nghe tiếng nói chuyện rầm rì.
Càng nói càng hăng, nói cho bọn họ biết mỗi ngày Betty ăn gì.
Một lắt sau, Thiểm Thiểm mới nhớ đến chưa cầm Ipad theo, lại bò về, trên màn hình lại xuất hiện mặt bé.
Ha ha, bé đã trở lại!
Thiểm Thiểm lại cầm Ipad, cười với mọi người đang chờ bé quay lại.
Thật tốt quá, lại có thể nhìn thấy nhau.
…
Hôm nay, toàn bộ quá trình nói chuyện Thiểm Thiểm đều dùng tiếng Trung, tiến bộ rất nhanh. Sau đó dượng Putte tiến vào, cũng dùng tiếng Trung không lưu loát lắm của mình nói chuyện với bé, Đa Ninh thấy vậy đã hiểu nguyên do. Chắc hẳn trong khoảng thời gian này, dì dượng đều trao đổi trò chuyện với bé bằng tiếng Trung, bởi nếu theo thói quen thì dượng sẽ nói chuyện với bé bằng tiếng Anh.
Trời tối dần, Thiểm Thiểm ở bên kia Toronto cũng được dượng ôm xuống tầng ăn sáng. Chat video kết thúc, cô giáo Đỗ lau hốc mắt, không kìm được rơi lệ.
Đa Ninh cúi đầu thấp hơn, có chút khó xử.
Cô giáo Đỗ nhanh chóng lau khô nước mắt, giải thích với cô: “Đa Ninh, ta rất vui… Thật sự, ta thực sự rất vui!”
“Đúng vậy, chúng ta thực sự rất vui.” Ba Chu xúc động nói.
Nhà họ Chu bọn họ tích bao nhiêu phúc đức mới được một đứa cháu gái ngoan như thế, ông chủ Chu nhà họ thật may mắn mới có thể thắng ở ngay lúc bắt đầu như vậy.
“Tóc Thiểm Thiểm, là xoăn tự nhiên giống ta đúng không?” Cô giáo Đỗ cười vui vẻ sờ tóc của mình hỏi.
Đa Ninh gật gật đầu. Đúng vậy.
Cô giáo Đỗ cong môi, trông thật đắc ý vui vẻ, cúi xuống hỏi Đa Ninh: “Ninh Ninh à… Bao giờ Thiểm Thiểm trở về?” Họ sẽ không thúc giục, chỉ cần mỗi tuần cho họ được nói chuyện qua mạng một lần. Nhưng là, vẫn cần cho bọn họ một chút để mong chờ.
Vấn đề này, Đa Ninh truyền lại lời dì dượng trước khi đi với cô giáo Đỗ và ba Chu: “… Dì dượng con muốn để Thiểm Thiểm học xong học kì này bên đấy.”
Chuyện Thiểm Thiểm bị đưa về Toronto, Đa Ninh không muốn người nhà họ Chu hiểu lầm dì dượng cô.
“Được, tốt rồi tốt rồi.” Cô giáo Đỗ gật đầu, sau đó nói: “Như vậy là, về sau Thiểm Thiểm sẽ về học trong nước à?”
Đa Ninh đưa mắt nhìn Chu Diệu, Chu Diệu trả lời cha mẹ mình: “Con đã liên hệ với trường học quốc tế rồi ạ.” Thành phố A có rất nhiều trường quốc tế học từ nhà trẻ đến thẳng trung học, rất thích hợp với Thiểm Thiểm.
Thật tốt quá, cô giáo Đỗ tiếp tục gật đầu, vui vẻ không thôi: “Được, chúng ta cho Thiểm Thiểm học trường quốc tế… Chương trình thi cử giáo dục trong nước quá khổ cho bọn nhỏ, Thiểm Thiểm nhà chúng ta không học, không học!”
Đây là lời một nhà giáo nhân dân công tác hơn ba mươi năm ở chế độ giáo dục thi cử trong nước này nên nói ra sao?
Cô giáo Đỗ ho khan, lấy giọng điệu cực kì chắc chắn nói: “Chắc là các con không biết, bây giờ các trường tiểu học trọng điểm ở thành phố này, từ giáo viên cho đến phụ huynh đều oán giận nói, chạy theo điểm số thành tích quá đáng, bọn nhỏ tiểu học còn khổ hơn cả học sinh trung học.”
Càng thảo luận về sau, không khí càng trở nên nhẹ nhàng ngập tràn vui vẻ hạnh phúc.
Khóe miệng Đa Ninh khẽ cười, nghe cô giáo Đỗ nhấn mạnh sau này sẽ dạy Thiểm Thiểm như thế nào, trong lòng càng thêm hạnh phúc. Có khi cô giáo Đỗ nhìn cô, ánh mắt ngơ ngẩn đầy từ ái và áy náy: “Đa Ninh, con sinh hạ chăm sóc Thiểm Thiểm mấy năm nay, thật vất vả quá.”
Một câu, khiến cho không khí tĩnh lặng.
Chu Diệu hạ thấp đầu, cũng nhìn cô.
Đa Ninh lắc đầu, thoải mái: “Không khổ ạ, dì dượng con hỗ trợ chăm bé tận tình, mà Thiểm Thiểm cúng là đứa trẻ biết nghe lời.”
“Nào có ai sinh con nuôi con không vất vả.” Tâm trạng cô giáo Đỗ đêm nay thực rất nhạy cảm, không để ý nước mắt đã muốn tuôn rơi, nhìn Đa Ninh: “Dì con cũng là một nửa nước ngoài, cũng chưa từng sinh con, không biết có chú ý cho con ở cữ không.”
Ở cữ… Đa Ninh suýt thì quên.
Chuyện sinh Thiểm Thiểm thực sự bất ngờ, lúc ấy dì ở trong nước nhờ một người quen làm thị thực hộ nhưng gặp trục trặc, đành sinh Thiểm Thiểm bên ấy. Ở Toronto sản phụ không ở cữ, cô và Thiểm Thiểm cực kì khỏe mạnh, lại là sinh thường, nên sau bốn ngày hai mẹ con đã ra viện.
Vài ngày sau đó, dì cùng thường hầm canh gà cho cô.
“Cô giáo Đỗ… Con có ở cữ, dì chăm sóc con rất chu đáo, ngày ngày ăn gì đều nghiêm túc chấp hành trong sách dạy.” Đa Ninh cười nói, dáng vẻ thoải mái tươi tắn.
Nhưng mà, trong lòng cô giáo Đỗ vẫn rất khó chịu, lại nhìn thấy bản mặt Chu Diệu từ nãy vẫn im miệng không nói một lời, hận không thể đấm cho vài cái.
“Đa Ninh… Bây giờ ta rất mong con có thể gọi ta một tiếng mẹ.” Cô giáo Đỗ cầm tay Đa Ninh, “Con là đứa bé ngoan, bất kể như thế nào năm đó đều là Chu Diệu nhà ta có lỗi với con.”
Đa Ninh nhìn Chu Diệu, thấy sắc mặt anh không dễ chịu, lắc lắc đầu với cô giáo Đỗ. Cô và Chu Diệu không ai phải xin lỗi ai, họ phải xin lỗi những trưởng bối đã hết lòng quan tâm và lo lắng cho họ.
Đã tám giờ tối, Đa Ninh theo Chu Diệu rời khỏi nhà họ Chu, cô thấy Chu Diệu muốn chạy xe về thẳng hướng Thành Tây, mở miệng nói: “Hôm nay em muốn về hoa viên Lam Thiên.”
Chu Diệu thoáng sửng sốt, nắm vô lăng.
Đêm nay cô muốn về Lam Thiên hoa viên, không phải vì cô giáo Đỗ nhắc tới chuyện ở cữ trong lòng cô có chút bức bối, mà là cô nghĩ đến Nhan Nghệ, cô cảm thấy hai ngày nay tâm trạng Nhan Nghệ hình như hơi xuống dốc.
“Em thấy hình như gần đây tâm tình Nhan Nghệ không tốt, muốn đi xem cô ấy thế nào.” Đa Ninh nói với Chu Diệu.
“… Nhưng mà tâm tình anh cũng không tốt.” Chu Diệu nói rất nhanh, thực sự tâm tình anh không được tốt lắm, mẹ vừa nhắc tới chuyện ở cữ, Chu Diệu suy nghĩ rất lung tung, cũng rất ân hận lựa chọn năm đó của mình.
Nếu lúc ấy anh không mạo hiểm, hoặc là khộng kiêu ngạo tự cho mình là đúng, chắc hẳn hai người sẽ không xa nhau nhiều năm như vậy, thậm chí trước khi Đa Ninh về nước, anh còn cho rằng cô ấy thích anh trai anh.
“Chu Diệu, anh đừng như vậy.” Đa Ninh nói một câu.
Chu Diệu thỏa hiệp, đến ngã tư đường liền quay đầu xe, vẫn cô nói một câu: “Đa Ninh, Trịnh Nhan Nghệ cũng không thể sống mãi với em được.”
Đa Ninh không nói chuyện.
“Anh biết hai người là bạn tốt, cô ấy lại vừa li hôn…”
Đa Ninh mở miệng: “Chu Diệu, em cảm thấy hai người bọn em ở cùng nhau rất tốt.”
Đúng, các cô rất tốt… Người không ổn là anh.
Vấn đề này, Chu Diệu không so đo nữa, nhớ tới tin nhắn lúc chiều Đa Ninh gửi, hỏi cô: “Lúc chiều em muốn nói gì với anh?”
Đúng, chính sự! Đa Ninh bắt đầu nói hai chuyện, thứ nhất là cô đang nghĩ cách tuyên truyền xưởng thú bông bằng cách xuất bản bộ truyện tranh thú bông ngộ nghĩnh, một việc nữa là cô và Nhan Nghệ đã tìm được một trung tâm thương mại.
Chu Diệu vừa lái xe, vừa nhận xét: “Tốt.”
“Thật vậy ư?” Đa Ninh hỏi: “Anh cũng thấy ổn à?”
Chu Diệu gật đầu, buông câu tán dương: “Dê của anh thật lợi hại.”
Xuất bản truyện tranh thú bông là do Đa Ninh vừa nghĩ ra, nội dung hình thức đã vạch ra tương đối. Mặt khác cô cũng tìm một trung tâm thương mại, chuyện này hai người đã từng nói qua.
Về chuyện chọn đối tác, Chu Diệu cũng không phải quá hiểu biết trong lĩnh vực này, vốn định hỏi thăm một người bạn chuyện mảng nghiên cứu thị trường marketing nhờ tư vấn, Đa Ninh đã tự đi làm.
“Bọn em chọn Bách Gia.” Đa Ninh nói với Chu Diệu, nghĩ tới học trưởng Cố, trong lòng vui vẻ. Cô và Nhan nghệ chọn Bách Gia trước, sau đó mới biết được ngài Tạ là cha của học trưởng Cố.
“Bách Gia?” Chu Diệu nghĩ nghĩ: “Bách Gia bách hóa à?”
Đa Ninh gật đầu.
Chu Diệu lại hỏi: “Bách Gia bách hóa chiết khấu bao nhêu?”
Đa Ninh trình bày cặn kẽ: “Còn chưa bàn bạc cụ thể ạ.” Nhưng cô và Nhan Nghệ đã hỏi thăm một chút, đối với sản phẩm mới Bách Gia cơ bản là tiền thuê hàng tháng và chiết khấu hơi cao, hai bảy phần trăm, nghĩa là thu được một trăm tệ thì Bách Gia được hai bảy tệ.
So sánh các trung tâm thương mại khác chỉ khoảng mười lăm phần trăm, Bách Gia tính giá hơi cao.
Nhưng mà, họ là là trung tâm thương mại nổi nhất thành phố này.
Chú Tạ đã đồng ý với cô và Nhan Nghệ, sẽ bày bán sản phẩm của hai người ở vị trí tốt nhất. Cho nên về vấn đề chiết khấu, hai cô cũng không biết nên thương lượng với chú Tạ như thế nào.
Nhất là Nhan Nghệ, sau khi biết chú Tạ là ba học trưởng Cố, liền im lặng.
“Bách Gia quả thật không tệ.” Chu Diệu nói, “Bao giờ mọi người bắt đầu bàn chuyện chiết khấu, nói cho anh biết.”
“Vâng.” Đa Ninh đồng ý.
Xem ra, Chu Diệu cũng không biết Bách Gia là trung tâm thương mại của nhà học trưởng Cố. Chu Diệu là bạn đại học tốt nhất của học trưởng Cố, nhưng chuyện chú Tạ đến cả Chu Diệu học trưởng Cố cũng không nói, có thể là do anh ấy không muốn mọi người biết anh ấy và chú Tạ có quan hệ… Cho nên Đa Ninh cũng không biết có nên nói cho Chu Diệu hay không.
“Chu Diệu, anh có biết chuyện gia đình của học trưởng Cố không?” Sắp đến Thiên Lam hoa viên, Đa Ninh hỏi Chu Diệu, có hơi do dự.
“Trịnh Nhan Nghệ bảo em hỏi à?” Chu Diệu hỏi lại cô.
Đa Ninh không rõ… Không hiểu sao Chu Diệu lại nhắc đến Nhan Nghệ.
“Em không nhận ra Nhan Nghệ có tình ý với Cố Gia Thụy ư?” Chu Diệu nhắc nhở cô.
Đa Ninh: … Đúng, cô không nhận ra.
Nhưng Chu Diệu nói như vậy, cô liên hệ với những biểu hiện lạ của Nhan Nghệ gần đây cảm thấy Chu Diệu nói đúng.
Chu Diệu lắc đầu, kể vể gia cảnh của Cố Gia Thụy: “Lúc học đại học anh có nghe Cố Gia Thụy nhắc đến, cậu ta mồ côi cha, chỉ có mẹ, hình như qua đời trước khi cậu ta vào đại học.”
Đa Ninh: …
“Nói chung là thế này đi, Cố Gia Thụy không nhắc nhiều đến gia đình cậu ta.” Chu Diệu bổ sung.
Đa Ninh: … À.
Chu Diệu thở dài một hơi, nghiêng nghiêng đầu, dặn dò cô: “Chuyện của Trịnh Nhan Nghệ em đừng quan tâm mù quáng, mặc kệ trước đây Cố Gia Thụy có như thế nào, bây giờ cậu ta quả thực là một hòa thượng.”
Đa Ninh gật đầu, cảm xúc hơi phức tạp, hơi thở nặng nề.
…
Trên đời này, người nào cũng có những chuyện bí mật không muốn người khác chạm đến.
Đa Ninh nói cho Nhan Nghệ hoàn cảnh gia đình học trưởng Cố, Nhan Nghệ cũng giống cô kinh ngạc thở dốc, nhanh chóng tức giận bất bình nói: “Nhất định là vị họ Tạ kia ruồng rẫy vợ con.”
Đa Ninh nói ra điểm băn khoăn: “… Vậy chúng ta và việc hợp tác với Bách Gia thì sao?”
“Tiếp tục, đương nhiên phải tiếp tục chứ.” Nhan Nghệ lập tức thay đổi vẻ mặt, “Chuyện nào ra chuyện ấy, huống chi quản lí bên đó vừa gọi cho mình. Bên kia đồng ý lấy chiết khấu rất thấp… Còn miễn phí một quầy bán hàng.”
“Chiết khấu bao nhiêu?” Đa Ninh hỏi Nhan Nghệ.
“Ba phần trăm.” Nhan Nghệ nói.
Đa Ninh: … Thật sự rất thấp.
Đa NInh thấy hơi lo lắng, nhìn Nhan Nghệ: “Nếu học trưởng Cố biết chúng ta vào Bách Gia thì sao? Liệu anh ấy có tức giận không?”
“Tức giận gì chứ! Trước đó chúng ta đâu biết chuyện này!” Nhan Nghệ phản bác, sau đó hất mặt: “Anh ấy giấu giếm thân thế với chúng ta, đến cả Chu Diệu cũng không biết, việc gì ta phải để ý nhiều như vậy.”
Đa Ninh chớp mắt… Nhan Nghệ thực sự thích học trưởng Cố sao?
Đương nhiên cô không phải người nhiều chuyện, giống như Chu Diệu cũng không phải người nhiều chuyện.
Sáng sớm Chu Diệu gửi tin nhắn cho Đa NInh, nói anh đến đường Cổ Nam thành Nam mua nước đậu và bánh quẩy. Đường Cổ Nam từng là nơi hai người sống, tuy nhiên hai nhà sớm đã dọn đi, còn quán ăn hai người yêu thích đến giờ vẫn mở.
Hồi còn đi học vì vội lên lớp, anh và Đa Ninh gần như đều mua đồ ăn sáng ở đó. Anh trả một lần, Đa Ninh trả một lần. Hai tháng sau, Đa Ninh cố lấy hết dũng khĩ nói với anh: “Chu Diệu, hay là sau này chúng ta tự trả phần của mình đi.”
Cô ghét bỏ anh ăn quá nhiều mà.
Thật sự quá keo kiệt đi, về sau liền đổi thành anh trả hai lần, cô trả một lần.
Chuyện cũ, dù quá khú có thế nào, đến giờ đều trở thành những kỉ niệm dịu dàng. Chỉ có chuyện Đa Ninh đi Toronto năm năm, là anh thiếu cô năm năm.
Chẳng biết tối qua nghĩ thế nào, lại muốn đến đó mua nước đậu và bánh quẩy, sáng sớm sau khi nhắn tin cho Đa Ninh liền đánh ô tô đi thẳng tới đó.
Đưởng Cổ nam gần chợ, sáng tinh mơ xe tới xe lui vô cùng náo nhiệt. Chu Diệu mang theo hai phần bữa sáng lên xe, thoát khỏi cảnh chen chúc ở chợ, được một đoạn ngắn thì buộc phải dừng lại vì có vật cản phía trước.
Dẫm phanh ga, anh thờ ơ nhìn tình huống trước mắt.
Một phụ nữ mang thai ngã giữa đường, một đám người vây chung quanh, mấy quả táo lăn lóc trên đường. Sau đó có người gọi xe cứu thương, có người chụp ảnh, có người túm lấy người gây tai nạn.
Chuyện kiểu này, trước đây Chu Diệu sẽ không quản nhiều, có nhiều người xen vào chuyện của người khác như vậy, thiếu anh cũng chả sao. Huống chi, đã có người gọi xe cứu thương rồi.
Mãi đến khi người phụ nữ đó ôm bụng đau đớn, máu chảy xuống đùi.
Người vây xem rất nhiều, nhưng người phụ nữ này rất béo, cộng thêm đang mang thai, sáng sớm đi lại trên đường này hầu hết là nữ giới và người già, không ai có thể đỡ được cô ấy.
“Chu Diệu, Thiểm Thiểm sinh ra rất bất ngờ, trước dự sinh một tuần, hôm ấy em thèm ăn nên lén lút chạy ra siêu thị mua đồ ăn vặt… Thế là bụng liền đau quặn lại, may mà có rất nhiều người đưa em đi bệnh viện.”
Không nghĩ nhiều, Chu Diệu xuống xe, lấy khí thế bức người chen vào giũa đám đông, không nói hai lời, anh khom người bế người phụ nữ đó lên.
Nặng thật đó… Phỏng chừng gấp ba lần Đa Dương.
Chu Diệu cắn chặt răng.
“Anh là chồng cô ấy à?” Một thím túm lấy áo sơ mi đen của anh, vội vã hỏi.
Nói lời vô nghĩa vậy làm gì, Chu Diệu hít sâu hai lần, nói với bọn họ: “Giúp tôi mở cửa xe, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện.”
Sau đó, ba bốn bác gái giúp anh mở cửa xe, Chu Diệu bế đặt người phụ nữ bị thương ở ghế sau, trở lại ghế lái, quay đầu xe.
Đến bệnh viện gần nhất.
Chu Diệu tự mình đưa cô gái đó đến bệnh viện, quên đưa thêm một người khác làm chứng đi theo. Đến bệnh viện khám gấp, lại vô cùng lo lắng đưa cô gái đó đi tìm bác sĩ, sắp xếp vào phòng cấp cứu, xong xuôi anh mới lấy điện thoại của cô ấy gọi cho số máy liên lạc nhiều nhất.
Cha đứa trẻ nahnh chóng chạy đến.
Một người đàn ông xấp xỉ tuổi anh, mắt đỏ đòng đọc, vừa thấy anh liền vung tay, nói một câu khiến lòng người căm tức: “… Là mày đụng vào vợ tao đúng không!”
Sang sớm, Đa Ninh còn đang đợi bữa sáng của anh, Chu diệu kệ người đó đi ra ngoài.
“Mày tên là gì… Mày đừng có đi… Đụng vào người khác còn muốn chạy à!” Người đàn ông đuổi theo, muốn đánh.
Sắc mặt Chu Diệu khó coi, trở tay bẻ lại tay anh ta, dứt khoát đẩy vào tường, sắc mặt nghiêm nghị mở miệng: “Con mẹ nó tao nói cho mày biết, sáng nay là tao tốt bụng đưa vợ mày tới đây… Là đàn ông trước hết phải xem xem vợ mình có nguy hiểm hay không, túm lấy tao làm gì, đòi tiền hả! Được… Nếu mày cho rằng tao đụng phải vợ mày, chờ vợ mày sinh xong hãy hỏi cô ấy… Nếu có chuyện gì, lên tòa án khởi tố tao, tao là Chu Diệu!”
Nới xong, lấy một danh thiếp trong túi quần dính máu, căm tức đập vào người đàn ông kia. d.d.l.q.d.
“Nhỡ kĩ, tao là Chu Diệu… Tao chờ mày kiện tao!”
Mẹ nó. d.d.l.q.d.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ô la la không có chuyện hiểu nhầm to lớn. d.d.l.q..d
Hai ngày sau, Chu tổng nhận được một cờ thưởng Lôi Phong “Tích thiện đức giúp người làm vui – Hành đại nghĩa tình thắm muôn nơi.”
Đa Ninh: Người đàn ông lợi hại của em!
Cố Gia Thụy: Em Chu lợi hại của anh!
Ba mẹ Chu: Con trai lợi hại của ta!
Trợ lí: Ông chủ lợi hại của tôi!
Thiểm Thiểm: He he, con cũng được sinh ra như thế!