Nhan Nghệ sở dĩ miên man bất định như vậy, chủ yếu là đã từng nhiều lần bị đàn ông lớn tuổi ám chỉ và đùa giỡn. Sau khi cô tốt nghiệp cũng đi làm một đoạn thời gian ngắn, kết quả còn chưa kịp phát huy tài năng, đã bị quản lý lấy không đủ năng lực mà sa thải.
Nguyên nhân thực sự là quản lý cho đi công tác nơi khác, vào ban đêm lại tìm cô nói chuyện, câu đầu tiên là: “Tiểu Nhan, tôi có một số việc muốn nói riêng với cô.”
Cũng lúc đó, Nhan Nghệ cũng biết được đàn ông lớn tuổi ra vẻ đạo mạo và dối trá.
Thực ra, Nhan Nghệ cũng không tùy tiện nghĩ về Tạ Tư Ngụy như vậy, dù sao Tạ Tư Nguy vừa nhìn đã biết là một người đàn ông “Cao cấp” tu thân dưỡng tính rồi. Nhưng dù tu thân dưỡng tính, không có nghĩa là hoàn toàn thanh tâm quả dục. Cũng là vào tiệc sinh nhật cháu ngoại Tạ gia đó, cô thấy một cô gái trẻ ở Tạ gia, Tạ Tư Nguy rất tự nhiên giới thiệu cô ấy là: “Cô ấy là bạn gái của tôi.”
Người đàn ông góa vợ kết giao bạn gái cũng rất bình thường, huống chi với tài lực hùng hậu của Tạ Tư Nguy. Bởi vì Cố Gia Thụy, Nhan Nghệ đối với Tạ Tư Nguy cũng theo bản năng có chút phản cảm... Nếu Tạ Tư Nguy cùng vị quản lý kia có cái gì bất đồng, ước chừng chính là đẳng cấp khác nhau, năm tháng làm một người đàn ông thành công tu luyện càng thêm tao nhã, sau đó người đàn ông có tiền càng đương nhiên ra vẻ đạo mạo.
Trong lòng châm chọc lợi hại, kì thực vừa khẩn trương đến đòi mạng.
Trong phòng trà thanh nhã, Tạ Tư Nguy còn chưa mở miệng, Nhan Nghệ đã nơm nớp lo sợ uống một ngụm trà, cười gượng hai tiếng với Tạ Tư Nguy.
“Cô Trịnh, cô không cần khẩn trương.” Tạ Tư Nguy cười ôn hòa, “Hôm nay chúng ta cứ xem như cuộc nói chuyện của hai người bạn. Nếu có thể, chuyện hôm nay tôi còn hi vọng cô Trịnh giữ bí mật.”
Đầu óc Nhan Nghệ trống rỗng, ánh mắt tỉnh tỉnh, trước gật đầu một cái.
Tạ Tư Nguy tiếp tục châm trà, vòng Phật châu nhẵn nhụi ôn nhuận, trước khi chính thức nói chuyện, tùy ý lại cố ý hỏi một câu: “Cô Trịnh cũng thích Phật học sao? Vậy cũng thật hữu duyên rồi.”
Cái gì? Nhan Nghệ gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Không... Tạ tổng... Kỳ thực tôi vì Alice muốn vào Bách Gia nên cố ý lấy lòng ngài mới tán gẫu về Phật học, sự thật là một chút tôi cũng đều không hiểu, hoàn toàn chính là múa rìu qua mắt thợ thôi.
“... Thì ra là như vậy.” ý cười trong mắt Tạ Tư Nguy càng thêm rõ ràng, cũng không để ý.
“Phải, phải.” Nhan Nghệ gật đầu, một mặt nghiêm túc lại thành thật.
“Vậy hiện tại cô không lấy lòng tôi nữa rồi hả?” Tạ Tư Nguy hỏi như vậy, trêu ghẹo nói.
Nhan Nghệ dè dặt cẩn trọng: “Tôi cảm thấy bất kể như thế nào... Tôi đều không thể gạt được ánh mắt của ngài, không bằng trả lời thành thật.”
Tạ Tư Nguy gật đầu, không nói tiếp.
Sau đó Nhan Nghệ tuyệt đối không nghĩ tới, Tạ Tư Nguy sẽ nhắc tới công việc của ba cô. Vài năm nay, các công ty nhỏ kinh doanh không tốt, cơ bản đều là dựa vào khoản tiền ngân hàng cho vay mà vận hành. Ngay vào tháng trước cô gọi điện thoại về nhà, mẹ cô nói ngân hàng Nhất Bút không cho vay nữa, cần bán đi một biệt thự ngoại ô trên danh nghĩa của cô để gom góp tài chính.
Thời gian trước gọi cô về Hải Thành khôn phải vì mẹ cô khiêu vũ ở quảng trường bị vấp ngã, mà là cần cô ký tên bán đi biệt thự. Sở dĩ không nói với Đa Ninh, cũng là sợ Đa Ninh lo lắng khó xử, dù sao cô suy nghĩ tìm chu diệu cho vay. Nhưng là ngân hàng hợp tác nhiều năm cũng không cho nhà cô vay; Nhất Nguyên bên này tự nhiên cũng không được, chu Diệu đã cự tuyệt cô.
“Cô Trịnh, nếu ba cô có cần, Tạ gia có thể giúp cô.” Tạ Tư Nguy trực tiếp nói ra, sau đó mỉm cười xem phản ứng của nhan nghệ.
Nhan Nghệ: “...” Không phản ứng, hoàn toàn không có phản ứng.
Nếu ban đầu chính là suy đoán, lúc này Nhan Nghệ cơ bản đã xác định mục đích của Tạ Tư Nguy không đơn giản, Alice lấy chi phí thấp tiến vào Bách Gia tạm thời xem như Tạ Tư Nguy thấy cô và Đa Ninh là bạn học của Cố Gia Thụy mà nể mặt.
Hiện tại bây giờ, Tạ gia dựa vào cái gì mà giúp gia đình cô chứ?!
Nhan Nghệ lớn lên trong một gia đình làm ăn, từ nhỏ chỉ biết thiên hạ không có bữa ăn nào là miễn phí. Nhưng mà, Alice đã bắt đầu chính thức khai trương ở Bách Gia, chiết khấu ba phần trăm cô cũng không muốn buông tay, cho nên cô phải làm thế nào đây... Giả ngu đến cùng?
Vào thời điểm mấu chốt cô luôn rất lanh chí- -
Nhan Nghệ chủ động nói chuyện ly hôn của mình cho Tạ Tư Nguy biết, Tạ Tư Nguy gật đầu tỏ vẻ đã biết. Ông ấy cũng biết đến tình huống của Trịnh gia, tự nhiên cũng biết Trịnh Nhan Nghệ từng li hôn.
Nhưng mà, Tạ Tư Nguy tự nhận không phải là người cổ hủ.
“Chú Tạ... Chú biết vì sao cháu ly hôn không?” Nhan Nghệ hỏi, đổi xưng hô thành chú Tạ, thể hiện hai người có khoảng cách tuổi tác.
Tạ Tư Nguy thích cách xưng hô này, cười hỏi: “Vì sao?”
Nguyên nhân này nói ra thì không tốt lắm, Nhan Nghệ dựa về phía trước, ánh mắt đảo quanh, hít sâu vào một hơi, thẳng thắn thành khẩn nói ra đáp án: “Kỳ thực cháu là Les.”
Tạ Tư Nguy: ...
“Không biết chú có biết Les là gì không, khi ly hôn chính là phát hiện định hướng giới tính của bản thân không đúng... Không ngại nói cho chú biết, cháu yêu đối tác của cháu, là Đa Ninh!”
Tạ Tư Nguy: ...
Không được, ông vẫn là một người cổ hủ. Cho nên, Trịnh nhan nghệ này không thích hợp.
“- - Hắt xì!”
Đa Ninh ngồi trước máy tính thiết kế quầy chuyên doanh đồ thời, liên tục nhảy mũi; sờ sờ mũi, cô cầm cốc nước nhìn vào hình ảnh thiết kế đầu tiên của cửa hàng Alice trong máy tính.
Di động vang lên, Đa Ninh nhận điện thoại của Nhan Nghệ gọi tới, dừng một chút, gật đầu đáp ứng: “... Được, bây giờ mình qua tìm cậu.”
Nhan Nghệ nói với cô đang lái xe thì đột nhiên bị đau chân, xe đậu ở công viên phía nam, để cô qua đón một chút.
Đa Ninh dựa theo định vị Nhan Nghệ gửi đến; Nhan Nghệ ngừng xe ở ven đường. Phía trước là một cái hồ, đối diện là một cái rừng cây nhỏ, nhan nghệ đang đứng ném đá vào hồ, như là phát tiết cái gì.
Đa Ninh dẫm xuống hai chiếc lá đi tới, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Nhan Nghệ?”
Nhan Nghệ kinh ngạc xoay người, hốc mắt đỏ lên, sau đó ôm lấy cô, oa một tiếng, khóc lớn lên: “Hu hu, Đa Ninh... Trong lòng mình đột nhiên rất khó chịu.”
“... Sao vậy?” Đa Ninh khẩn trương quan tâm nói.
Có phải đàm phán với khách không tốt? Cô sờ sờ đầu Nhan Nghệ, thoải mái mà an ủi nói: “Không có việc gì đâu Nhan Nghệ, chỉ một khách hàng thôi mà.”
Nhan Nghệ cũng không biết nói thế nào cho Đa Ninh, hôm nay mình rốt cuộc đã trải qua cái quỷ gì; một giờ trước cô thấy trong ánh mắt Tạ Tư Nguy mang theo “Tiếc nuối” mà rời khỏi phòng trà, nguyên bản còn cảm thấy rất đắc ý, vì bản thân lâm thời cơ trí. Sau đó xe không có chạy về cửa hàng, ngực không hiểu sao lại khó chịu, nên dừng xe ở công viên bên cạnh, xuống xe hít thở không khí.
Trong lòng cô nghẹn lại, rất nghẹn.
“Đa Ninh... Nói thực ra trước kia mình còn chướng mắt Miêu tỷ, cho rằng Miêu tỷ keo kiệt lại kỳ quái, gắt gao ôm chặt Ô Giang không buông. Hiện tại mới biết được, mình chẳng qua là ỷ vào trong nhà có ít tiền hơn Miêu Miêu một chút nên lo lắng và tùy hứng.”
“Hoặc là nói, nếu trong nhà mình cũng giống vậy, ba mẹ không thể trở thành gánh nặng, mình căn bản có thể sẽ không ly hôn với Vương Diệp. Cho nên, mình còn không bằng Miêu Miêu đâu.” Nhan Nghệ nói từng câu, dáng vẻ tự giễu cực kỳ.
Đa Ninh không biết hôm nay Nhan Nghệ đã gặp phải đả kích gì, chỉ có thể yên tĩnh nghe Nhan Nghệ nói chuyện.
“Đa Ninh, cậu biết không... Mình còn động tâm với Cố Gia Thụy nữa.” Nhan Nghệ nói bí mật cất giữ trong lòng ra, “Không biết lúc đó mình nghĩ như thế nào, biết rõ thân phận của Cố Gia Thụy, còn thổ lộ với anh ấy, thậm chí tùy hứng mà tỏ vẻ không để ý thân phận của anh ấy.”
“Hiện tại ngẫm lại mình tùy hứng như vậy, chẳng qua ỷ vào ba mẹ mình có chút tiền, không cần lo lắng tiền bạc và tương lai.”
“Đa Ninh... Sau này có thể mình cũng không còn tiền nữa rồi.”
Đa Ninh Đại khái biết vì sao nhan nghệ khổ sở, lại xúc động nói ra những lời này. chuyện Nhan Nghệ lén tìm nhất nguyên cho vay Chu Diệu đã nói với cô, nhưng công ty của ba Nhan đích xác không phù hợp điều kiện để vay khoản tiền đó.
Nhất Nguyên không thể giúp gia đình Nhan Nghệ Đa Ninh thấy rất tiếc, nhưng cô cũng không thể bởi vì Nhan Nghệ là bạn tốt của mình, mà bắt Chu Diệu làm việc này.
Chuyện này, Nhan Nghệ lắc đầu, giải thích nói: “Đa Ninh... Mình đã đi tìm Chu Diệu, nhưng mình không lấy quan hệ của chúng ta để gây khó cho Chu Diệu.”
“Mình biết.” Đa Ninh gật đầu, trong mắt tất cả đều là tin tưởng. Cô không biết thế nào để an ủi Nhan Nghệ, nghĩ nghĩ liền nói những suy nghĩ gần đây của mình cho Nhan Nghệ.
“Nhan Nghệ, cậu cũng biết năm năm trước lần đầu tiên công ty Chu Diệu gặp chuyện không may làm cho mình và anh ấy chia tay. Kỳ thực sự việc không chỉ là Chu Diệu giấu diếm mình, một phần nguyên nhân lớn hơn nữa là khi đó mình còn chưa đủ mạnh mẽ, không thể trở thành hậu thuẫn của anh ấy; giống như một cô bé nhỏ không thể chịu đựng được việc lớn.”
“Cho nên thời điểm quyết định về nước, mình có hai suy nghĩ, mình muốn cùng chu diệu một lần nữa ở cùng nhau là vì Thiểm Thiểm; bắt đầu gây dựng sự nghiệp thành lập công ty thiết kế gấu bông, là vì Chu Diệu cũng là vì bản thân mình. Để mọi việc dễ thành công nhất chính là làm chuyện bản thân mình am hiểu nhất.”
“Gây dựng sự nghiệp có khó khăn, ngoại trừ vì bản thân mình ra còn là vì muốn trải nghiệm cuộc sống, cho dù mình có thành công hay không.”
“Nếu không may năng lực không đủ gây dựng sự nghiệp thất bại, cũng không có gì, bởi vì mình có thêm kinh nghiệm rồi. Mình có thể lấy việc gây dựng sự nghiệp để trao đổi ngang nhau với chu diệu, bởi vì mình đã trải qua những khó khăn giống anh ấy, tiếp khách, tài chính khó khăn và thị trường khó khăn...”
“Nếu mình thành công, vậy thì quá tốt rồi. Nếu quả thật có một ngày Chu Diệu mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian, anh ấy cũng sẽ không có gì lo lắng. Anh ấy có thể hoàn toàn buông bỏ trọng trách, lựa chọn dựa vào vai mình. Nếu anh ấy còn muốn tiếp tục thăng cấp đánh quái, mình ngoại trừ đi theo bước chân của anh ấy, còn có thể tiếp máu thêm cho anh ấy.”
Đời người luôn trải đầy bụi gai nhiều hơn hoa tươi, một gia đình, hai người dắt tay cùng ăn, sẽ tốt hơn một người đơn đả độc đấu.
...
Hai trận bão đi qua, không khí ở thành phố A dần dần chuyển mát, mưa một trận, ngược lại lại tiến vào giai đoạn nắng gắt cuối thu cực nóng. Chờ tháng 10 đi qua, không khí lạnh đã muốn đến đây.
Thời tiết đều có thay đổi bất ngờ, huống chi là thị trường tài chính.
Bởi vì có sự quản lý chặt chẽ, năm nay sáu tháng cuối năm P2P không tốt làm, đó là tình huống chỉnh thể của ngành trước khi tiến vào trời đông giá rét; mức cho vay cấp tốc tăng trưởng đồng thời, áp lực nền tảng trả tiền mặt cũng càng lúc càng lớn. Mấy nhà trước đây hoạt động dưới nền tảng tín dụng đồng thời công bố báo cáo tài vụ trên nửa năm nay, mượn tiền tích lũy nợ khó đòi dẫn tất cả đều từng năm tăng lên.
Tuy rằng, cũng còn trong phạm vi tương đối hợp lý.
Mấy công ty nhỏ thì trốn chạy, đổi nghề, “Vườn trường thải” “Cá nhân thải” liên tiếp gặp chuyện không may, làm cho toàn bộ ngành nghề phản đối tràn ngập tiêu cực □□.
Năng lực của Nhất Nguyên so với công ty nhỏ mạnh hơn, nhưng tình huống trước mắt của Nhất Nguyên còn hư hỏng một ít. Một vị học tài chính ở nước ngoài trở về nước viết một bài văn vẻ phân tích chuyên sâu về tình huống kinh doanh của Nhất Nguyên; toàn bộ bài viết đăng lên mạng, Nhất Nguyên lập tức trở thành công ty đầu tiên bị khách đầu tư chất vấn trên Internet. Bao gồm video clip lúc trước lại bị đào ra, hạng mục hợp tác với U Nhất bị Thiên Tín cướp mất, đều trở thành hai việc quan trọng mà nhất nguyên bị đưa ra chất vấn.
Hoàn cảnh mẫn cảm trước mắt là một phần nguyên nhân, còn có nguyên nhân quan trọng là trò ác ý của đối thủ.
Chu Diệu đã liên tục tăng ca hơn hai tuần lễ, việc cần ứng phó và xử lý rất nhiều. Đa Ninh biết chu diệu bề bộn nhiều việc, lại vội tìm cô cùng nhau ăn cơm; đối mặt một đống việc phiền lòng, khẩu vị của Chu Diệu xem như không tốt, trong bữa ăn còn có thể nói cười hai câu với cô.
“Ngày mai, anh phải đi thành phố S một chuyến.” Chu Diệu nói với cô, “Đi hai ngày.”
Đa Ninh biết Chu Diệu đi thành phố S làm cái gì, chỉ hỏi hỏi.
“Tham gia diễn đàn hội nghị tài chính cấp cao trên Internet.” Chu Diệu nói với cô. Thì ra diễn đàn hội nghị cấp cao này có tiệc rượu, anh muốn mang Đa Ninh theo tham dự. Nhưng mà lần này Nhất Nguyên chuyên ngành tài chính gặp phải chút sóng gió trên Internet, tiệc rượu này khẳng định sẽ có rất nhiều phóng viên truyền thông muốn phỏng vấn anh, hỏi một ít vấn đề nhỏ để tra vấn đề lớn.
Tiệc rượu như vậy sẽ không mấy thú vị, một mình anh đi ứng phó là được rồi.
“Chu Diệu, em muốn cùng đi với anh.” Đa Ninh chủ động mở miệng, ánh mắt nhìn thẳng Chu Diệu. Lo lắng Chu Diệu cự tuyệt, cô còn nói, “Chẳng lẽ anh cảm thấy, em là người phụ nữ không lên được mặt bàn sao?”
Chu Diệu cúi đầu nở nụ cười, nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng đều, ánh mắt nhìn cô nói: “Phải, em là người phụ nữ của anh.”
Chu Diệu chán ghét nhất là cái gì, mặc kệ đối mặt với bao chuyện lớn đều là một dáng vẻ không là gì hết, điều này cũng là chỗ mê người nhất của anh. Rất nhiều khi, con người rất mâu thuẫn, có tính cách hai mặt.
Bởi vì thái độ của Chu Diệu, Đa Ninh làm bộ muốn tức giận, còn chưa nói câu tiếp theo.
“Được, cùng đi.” Chu Diệu đồng ý với cô, cúi xuống, “Vậy đợi lát nữa anh dẫn em đi mua quần áo.”
“Không cần, em có thể chuẩn bị được.” Đa Ninh nói với Chu Diệu, sau đó giống như Thiểm Thiểm nháy mắt mấy cái với chu diệu, “Yên tâm, em nhất định sẽ không làm anh mất mặt.”
Chu Diệu thật sự rất buồn cười, đưa tay nhéo mặt cô: “Dương của anh xinh đẹp như vậy, sao có thể làm anh mất mặt chứ.”
Hai người quen biết lâu như vậy, Chu Diệu vẫn là lần đầu tiên khen cô xinh đẹp, Đa Ninh hơi hơi cúi đầu, trong lòng có chút vui vẻ.
Gò má, cũng lơ đãng mà ửng đỏ lên.
Ngày thứ hai, Đa Ninh và Chu Diệu cùng xuất phát đến thành phố S. Ban ngày thời điểm Chu Diệu tham gia hội nghị diễn đàn, cô chờ ở khách sạn tổ chức tiệc tối. Chờ chạng vạng chu diệu trở về, cô đã chuẩn bị xong, mặc xong váy dạ hội.
Váy sườn xám màu trắng xanh cách tân, ôm thắt lưng, thanh lịch lại không thiếu phần trang trọng. Một đầu tóc dài, Đa Ninh cũng búi thành búi tóc tao nhã, so với bình thường tùy ý khoác hoặc buộc tết càng tăng thêm một phần thành thục và dịu dàng.
Dưới chân là giày cao gót màu đen da nhung mười phân, cô và Chu Diệu thân cao 187cm cũng càng thêm hợp rồi.
Thời điểm Chu Diệu nhìn thấy cô, ý cười trên mặt và ánh mắt đều là kinh hỉ ngoài ý muốn, Đa Ninh thần sắc tự nhiên gắng gượng chờ Chu Diệu đi tới, cũng là mặt mang ý cười ấm áp.
Đêm nay, cô không còn là người phụ nữ đứng sau lưng anh nữa, mà là người phụ nữ đứng cùng anh.
Thiên Tín bên kia, hôm nay tham dự hội nghị cấp cao là Ô Giang và Hà Hạo, đêm nay bọn họ hẳn là cũng sẽ tham dự yến hội. Không giống phần lớn nam nữ tay khoác tay, Chu Diệu là nắm tay Đa Ninh tham dự yến hội.
Cũng giống trong tưởng tượng, sảnh yến hội còn chưa bước tới, phóng viên truyền thông đã đồng loạt xông lên, đèn flash đều quét về phía anh và Đa Ninh. Chu Diệu theo bản năng nhìn nhìn Đa Ninh đứng ở bên cạnh anh, sợ Đa Ninh sẽ khẩn trương khi bắt gặp micro đưa lên và những câu hỏi khó.
Đang muốn thu thu tay lại, Đa Ninh so với anh càng nắm chặt lòng bàn tay anh trước. Đối mặt với đèn flash chói mắt, ánh mắt Đa Ninh đều không nháy một cái, vẫn duy trì trạng thái tự nhiên thanh thản tốt nhất.
Nhất Nguyên càng bị chất vấn và công kích, hình tượng công chúng của Chu Diệu càng không thể xuất hiện vấn đề.
Về lần yến hội diễn đàn cấp cao này cô nhất định phải theo Chu Diệu tham dự, bởi vì Internet ngoại trừ chất vấn Nhất Nguyên đưa vào hoạt động năng lực bên ngoài, còn có một chút lời cố ý bịa đặt bôi đen hình tượng cá nhân của chu diệu, cho rằng anh dụng tình bất chuyên, bỏ vợ bỏ con.
Chu Diệu là kiểu người gì, trong lúc đó cô và anh phát sinh chuyện gì, không ai rõ hơn cô. Tuy rằng cô cũng từng hiểu lầm anh, nhưng cô không cho phép người khác nương theo hiểu lầm này mà ác ý phỏng đoán công kích chu diệu, một chút cũng không cho phép.
Cho nên, cô phải xuất hiện, chính miệng đáp lại những lời bịa đặt đó.