“Đa Ninh, có lẽ em sắp hồng!” Tài khoản wechat “Ảnh đế tương lai” của Lưu Hi nhắn đến một câu như vậy. Sau đó nói với cô mấy ngày nay cậu nhận được thông báo và lời mời mỏi tay, trong đó không ít là vai nam chính.
Chỉ cần không buông tay, trên đời này vẫn có rất nhiều giấc mộng không bị vứt bỏ, cho dù không nhất định là có được kết quả lí tưởng nhất. Như thể cô đã trở thành nhà thiết kế thú bông, Nhất Nguyên trải qua suy sụp nhưng không bị Chu Diệu từ bỏ, Lưu Tiểu Hi cũng không còn là diễn viên chuyên đóng vai phụ nữa. . .
Đa Ninh thật sự mừng thay cho Lưu Tiểu Hi, nhắn lại một icon nắm tay.
“Muốn chữ kí của em không?” Lưu Tiểu Hi hỏi cô, phối hợp với một icon nhe răng.
Đa Ninh chưa từng theo đuổi thần tượng, nhưng mà cô có thể lấy trước hai bức ảnh chụp có chữ kí của ảnh đế tương lai cho Thiểm Thiểm: “Được, chị giữ lại cho Thiểm Thiểm.”
Bỗng nhiên Lưu Hi nhắn lại một icon uể oải, đồng thời nhắn lại một câu: “Đa Ninh, về sau có lẽ chúng ta gặp mặt không dễ dàng.”
Đa Ninh: . . .
“Thật ra, em cảm thấy hồng lên thì chuyện phiền toái cũng rất nhiều, ngược lại không biết phải làm thế nào mới tốt.” Lưu Hi còn nói.
Bất kì chuyện gì đều có hai mặt thực hư, Đa Ninh ngẫm nghĩ, đáp lại Lưu Tiểu Hi: “Tiểu Hi, về sau càng ngày em sẽ có càng nhiều fan, cũng sẽ càng ngày càng có nhiều sự công nhận và giúp đỡ. Các cô ấy thích em, coi em là thần tượng của họ, coi em như tấm gương. Cho nên, cố lên nhé!”
Cô bảo Lưu Hi cố lên, bởi vì một khi đứng càng cao, bị càng nhiều người để ý đến, phải chịu áp lực cùng trách nhiệm lại càng lớn, giống như tất cả những gì Chu Diệu phải đối mặt trong khoảng thời gian này. Mặt khác của hào quang và hoa tươi cũng sẽ có nghi ngờ cùng chỉ trích.
Lưu Tiểu Hi bên kia nhất thời không nói chuyện, qua một lúc mới trả lời lại: “Chị Đa Ninh, em sẽ cố gắng!”
Đa Ninh: “Chờ em trở thành ảnh đế chân chính.”
Lưu Hi: “Em cũng chúc chị cùng anh Chu Diệu hạnh phúc.”
Đa Ninh: “Cảm ơn.”
Lưu Hi: “Không cần, hẳn nên là vậy.”
“Lối đi tốt nhất của nam hai có lẽ là nói ra câu chúc cô hạnh phúc. Cho dù hiểu rõ cô không yêu mình, cũng hy vọng cô có thể vĩnh viễn hạnh phúc.”
Kết thúc cuộc trò chuyện với Đa Ninh, Lưu Hi để lại một câu như vậy trên weibo; Lúc Đa Ninh nhìn thấy thì cảm thấy thỏa mãn, sau đó lại nhìn thấy Lưu Tiểu Hi để lại một câu nữa sau câu nói vừa rồi —— “Tự nhiên có cảm giác muốn chết” .
Đa Ninh không nhịn được cười cười.
Nam hai đã bị out, Nhan Nghệ cũng add wechat của Lưu Hi tặng cậu hoa tươi, cùng với một lì xì có 66. 6 đồng.
Lưu Hi nhận lấy lì xì, khổ sở biểu đạt cảm ơn: “. . . Cám ơn chị nhé.”
Nhan Nghệ cầm di động, ánh mắt quan sát bốn phía, vụng trộm nói một câu an ủi: “Còn nhiều thời gian, chờ đến ngày em chính thức trở thành ảnh đế, Chu tổng đã già đi rồi.”
Lưu Hi kích động: “Vẫn là chị hiểu em!”
Nhan Nghệ cân nhắc một chuyện, lập tức đẩy thuyền xuôi dòng nói: “Hôm Noel cửa hàng thú bông Alice của chị và Đa Ninh sáng lập sẽ chính thức khai trương, đến hỗ trợ cắt băng có được không?”
Lưu Hi: . . .
Về chuyện của Thiên Tín, trên mạng vẫn chưa dấy lên sóng gió gì, sáng nay còn chỉ là tin tức nội bộ truyền ra. Toàn bộ tốc độ vô cùng nhanh, quả thực là hành động chèn ép chuẩn bị đã lâu, trước đó không để lộ bất kì tiếng gió nào; thế cho nên khi người của cục điều tra tới đây niêm phong, công nhân viên cấp dưới ở Thiên Tín hoàn toàn không biết gì.
“Hiện tại bên trong Thiên Tín đã hỗn loạn rồi, tất cả nhân viên lớn nhỏ dính vào đều bị đưa đi điều tra.” Vị bạn học trung học của Nhan Nghệ cũng làm việc ở Thiên Tín nhắn với Nhan Nghệ qua QQ.
“Vậy cậu có bị đưa đi không?”
“. . . Mình còn đang công tác bên ngoài, chưa có về.”
“Ô phó tổng đâu?” Nhan Nghệ lập tức hỏi vị người quen ở Thiên Tín này: “Hà Hạo, Ô Giang. . . Còn có vị Diệp Tư Tư kia, bọn họ đều bị đưa đi sao?”
Bạn học trung học nam trả lời Nhan Nghệ: “Cụ thể cũng không biết, rất nhiều tin tức đều bị phong tỏa. Nhưng chắc chắn tất cả bọn họ đều phải phối hợp điều tra, cụ thể có dính vào hay không cũng không biết. . .”
Nhan Nghệ nói hết những tin tức mình tìm hiểu được cho Đa Ninh. Đa Ninh cũng lên mạng tìm tòi tin tức Thiên Tín gặp chuyện không may, chuyện này phát sinh rất đột ngột, hơn nữa tin tức bị phong tỏa, trước mắt người trên mạng hiểu rõ chuyện này không nhiều lắm, weibo của Dương Vi vẫn là gió êm sóng lặng.
Thật ra tin tức Derrick tuyên bố làm sáng tỏ việc Thiên Tín không mua cổ phần của Nhất Nguyên trong tay ông ta, không biết có phải là tin chính thức hay không. So sánh với weibo và trang chủ, trên các diễn đàn về ngành công nghiệp tương hỗ vàng (gold mutual) thảo luận về Thiên Tín náo nhiệt hơn rất nhiều
Trong khoảng thời gian này rất nhiều công ty giàu có tham gia đầu tư gặp chuyện, chuyện này nối tiếp chuyện kia, không nghĩ tới đột nhiên gặp chuyện không phải là Nhất Nguyên gần đây luôn đứng ở đầu sóng ngọn gió, mà là Thiên Tín.
Hôm nay Thiên Tín gặp chuyện không may, Chu Diệu cũng không ở công ty.Giữa trưa Đa Ninh gọi điện thoại cho Chu Diệu, Chu Diệu chỉ dùng tin nhắn trả lời cô, anh đang ra ngoài làm việc.
Sau đó, chuyện của Thiên Tín nhanh chóng bị đưa lên tivi. Thiên Tín bị niêm phong nguyên nhân lớn là tham ô cùng nhận hối lộ, nhưng ngoài việc tập đoàn mục mát ra còn đề cập đến nhiều hạng mục kinh tế trái phép khác, trước mắt còn đang điều tra cụ thể. . .
Hàng đêm nhà họ Chu đều có thói quen xem chương trình phát thanh; khi người dẫn chương trình đưa tin vấn đề nội tại của Thiên Tín, ba Chu nhíu mày lại bỏ điều khiển từ xa xuống, nhìn về phía Chu Diệu đang ngồi một bên sô pha bóc quýt.
Đêm nay, sau khi làm việc xong Chu Diệu đưa Đa Ninh trở về nhà họ Chu ăn cơm; sau khi ăn xong thì ăn chút hoa quả, Chu Diệu liền đưa quýt đã bóc cho Đa Ninh; thấy lão Chu luôn nhìn mình, không mặn không nhạt lên tiếng hỏi: “Ba cũng muốn sao?”
Nói xong, cầm một quả quýt, trực tiếp để trước mặt lão Chu.
“Rốt cuộc bên Nhất Nguyên có vấn đề hay không? !” Ba Chu không nhịn được đặt câu hỏi, giọng điệu lo lắng lại quan tâm. Chỉ cần mỗi lần nhìn thấy tin tức công ty P2P gặp chuyện không may gì đấy, trái tim già yếu của ông sắp phát bệnh luôn, rất sợ con trai của mình cũng sẽ liên lụy vào đó.
Trước kia còn tốt, hiện tại Chu Diệu cũng không phải là một mình.
Chu Diệu cũng nâng mắt nhìn tivi, sau đó lấy quả quýt đặt trước mặt ba Chu, một bên hỗ trợ bóc một bên mở miệng nói: “Ba, ba xem nhà chúng ta chỉ là gia đình công nhân viên chức bình thường, con cũng không làm quan to gì cả, nếu Nhất Nguyên có vấn đề, ba cảm thấy bây giờ con còn có thể ngồi ở chỗ này xem tin tức cùng ba hay sao?”
Nói xong, Chu Diệu bỏ quýt đã được bóc vào trong tay lão Chu, hất cằm nhìn tivi nói: “Ba xem, Thiên Tín có bối cảnh cường đại như vậy còn gặp chuyện không may.”
Ba Chu nhìn Chu Diệu: “. . . Chu Diệu, không phải con cảm thấy chúng ta không cho con làm cái gì mà phú nhị đại quan nhị đại chứ?”
Khụ, anh có ý này sao?
“Không, tuyệt đối không có.” Chu Diệu cười cười, lộ ra một loạt răng trắng nói: “Con cảm thấy nha nhị đại mới đúng.” Nói xong, như thể vừa lòng hơi gật đầu. (Ba Chu và anh cả Chu đều làm nha sĩ)
Ba Chu: . . .
Sau đó, nhét một múi quýt vào trong miệng, không cẩn thận bị vị chua làm cho răng hàm đều giật giật. Đang cảm động vì con trai út hiếm khi hiếu thuận một lần, kết quả chọn cho ông quả chua nhất.
Quýt trong tay Đa Ninh thì tương đối ngọt, cô ho khan một tiếng với Chu Diệu. Chu Diệu lần nữa nhìn ba Chu, hắng giọng nói: “Ba, con kinh doanh Nhất Nguyên như thế nào, bao gồm cả phương hướng chuyển hình sau này sẽ báo cáo cho ba nghe chút.”
Ba Chu: . . .
Rất nhiều lúc, Chu Diệu đều sẽ không nói chuyện công ty bao gồm cả chuyện chính anh gặp vấn đề cho ba mẹ. Dù sao bọn họ cũng đều không hiểu, càng không giúp được gì, nói nhiều thì anh phiền bọn họ cũng phiền. Bản thân tài chính cũng không giống như là mua bán quả quýt quả táo gì đó, giải thích thì phải dùng một đống lớn thuật ngữ chuyên nghiệp, cái gì mà quỹ tổ hợp, cái gì mà định lượng rủi ro, cái gì mà tài trợ cộng đồng. . .
Vòng luẩn quẩn tài chính có rất nhiều mánh khóe, nhưng mỗi một loại mánh khóe đều có một sợi dây hồng luật pháp khống chế. Chu Diệu thừa nhận anh từng có hành động đầu cơ trục lợi, cũng chui qua lỗ hổng pháp luật, nhưng anh cũng thận trọng tính toán đúng mực.
“Đầu tư có rủi ro, vào thị trường cần cẩn thận.” Là một câu cảnh cáo với phần lớn người đầu tư, cũng nhắc nhở rất nhiều người hành nghề tài chính. Bởi vì rủi ro cùng tiền tài vĩnh viễn đều có quan hệ trực tiếp. dien@dan@le@quy@đôn
Dằn lòng, Chu Diệu dùng lời nói đơn giản lí giải nguyên nhân công ty giàu có kia gặp chuyện không may nói cho lão Chu nghe, thuận tiện giải thích sự khác nhau giữa một số quỹ dự trữ vàng và tài chính, thêm chuyệnNhất Nguyên thoát khỏi khó khăn như nào.
Ba Chu liên tục gật đầu giống học sinh tiểu học, nói với Chu Diệu: “. . . Con nói chậm một chút.”
Lông mày Chu Diệu khẽ nhíu: “Ba đều có thể nghe hiểu sao?”
Ba Chu bất mãn trừng mắt nhìn, đương nhiên có thể nghe hiểu, anh (CD) cũng không nói tiếng Anh mà. Nếu trước kia con trai cũng nói rõ như bây giờ, ông cũng không đến mức quan tâm như vậy.
Bản tin kết thúc, Chu Diệu cầm lấy điều khiển từ xa tắt tivi, sau đó lại nói phương hướng chuyển hình sau này của công ty cho lão Chu. Lão Chu nghe xong chỉ nói một câu: “Mặc kệ như thế nào, con đều phải nghĩ, bây giờ con không chỉ có một mình.”
Lời khuyên của ba luôn đơn giản như vậy, bởi vì chậm rãi, những thứ ba có thể dạy con đều dạy xong rồi; còn lại chỉ có thể ngửa đầu nhìn con trai lớn lên càng ngày càng cứng cánh bay lên trời cao, trong lòng kiêu ngạo con trai của mình có thể giương cánh bay cao, cùng với có năng lực chống cự mưa gió, trong lòng cũng không khỏi lo lắng càng bay càng cao con trai có thể không cẩn thận ngã xuống dưới hay không.
Dù sao con ông ngoại trừ thông minh, còn tâm cao khí ngạo.
“Đã biết.” Chu Diệu trả lời lão Chu, chớp chớp hai mắt.
“Đa Ninh, giám sát nó một chút.” Ba Chu lại dặn Đa Ninh.
Đa Ninh như được trở về hồi nhỏ nhận được nhiệm vụ giám sát Chu Diệu viết chữ, nghiêm túc gật đầu, đáp lại ba Chu: “Vâng!”
Ba Chu đứng lên, cười cười, lại nói với Đa Ninh cùng Chu Diệu: “Ta và cô giáo Đỗ của con, bây giờ đang quan tâm học giỏi tiếng Anh như thế nào, về sau giúp các con chăm sóc tốt cho Thiểm Thiểm.”
Ách? Đúng lúc Thiểm Thiểm ở Toronto bên kia rời giường, gọi video đến đây. . .
Đa Ninh cùng Chu Diệu còn có ba Chu cô giáo Đỗ gọi video với Thiểm Thiểm xong, mới rời khỏi nhà họ Chu. Trong xe Đa Ninh mở miệng hỏi Chu Diệu chuyện của Thiên Tín, không biết Chu Diệu có biết nhiều tin tức hay không.
Chu Diệu ho khan hai tiếng, dùng một câu trả lời cô: “. . . Mặc kệ là ruồi bọ hay là con hổ, nên đi vào thì vẫn phải đi vào.”
“Vậy hồ ly thì sao?” Đa Ninh nghiêng đầu, vui đùa hỏi.”Hồ ly về nhà cùng dê sinh dê con hồ ly con!” Chu Diệu cười đáp lại.
Nhưng mà, Thiên Tín gặp chuyện không may hoặc nhiều hoặc ít cũng lan đến Nhất Nguyên ở cùng ngành, nếu Nhất Nguyên không chuyển hình đúng lúc. Buổi tối sau bản tin phát thanh, cuối cùng chuyện Thiên Tín gặp chuyện không may cũng bùng nổ trên mạng.
Tuy rằng weibo cá nhân của Dương Vi không có chứng cứ gì chứng minh có liên quan đến Thiên Tín, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ cô ta là con gái duy nhất của lão tổng Thiên Tín, cũng là cháu gái của Dương Thiên Hùng hôm qua bị song quy*.
“Song quy” được hiểu như là một biện pháp tổ chức và một thủ đoạn điều tra đặc biệt khiến các quan tham phải khai thật mọi tội lỗi trong thời gian bị áp dụng biện pháp này.
Đêm đó, Dương Vi tắt chức năng bình luận trên weibo.
Nhân sinh như diễn, Đa Ninh nhớ đến hồi nhỏ cùng xem kịch với bà ngoại, trong đó có câu như thế này: “Ngồi xem người khác lên lầu cao, ngồi xem người khác tiếp quan khách, ngồi xem người khác sập lầu!”
“Cổ phần bên phía Derrick?” Đa Ninh thả di động xuống, bây giờ Chu Diệu vẫn chưa kí kết hợp đồng mà học trưởng Cố đưa tới, hơn nữa Thiên Tín gặp chuyện không may, Đa Ninh không thể không đoán trong lòng Chu Diệu đã có tính toán.
Nhưng mà, cô không dám đoán Thiên Tín gặp chuyện không may có liên quan gì đến Chu Diệu hay không. Tựa như đêm nay Chu Diệu nói với ba Chu, xuất thân của anh chỉ là một gia đình công nhân viên chức bình thường, thứ nhất không có bối cảnh thứ hai không có nhân mạch, sao có thể lay động cây đại thụ Thiên Tín này chứ.
“Derrick bên kia chờ một chút, đợi ông ta chủ động tìm anh.” Chu Diệu nói: “Gần đây xảy ra một đống chuyện, cổ phiếu của Nhất Nguyên sẽ bị ảnh hưởng, Derrick đi đâu để tìm người tiếp.”
“Hồ ly!” Đa Ninh đánh giá Chu Diệu.
Chu Diệu mím môi, đột nhiên hỏi cô: “Đa Ninh, em cảm thấy hồ ly là tên xấu. . . Hay là?”
Đa Ninh nhìn về phía trước, da mặt dày nói: “Em cảm thấy dê cùng hồ ly trở thành bạn tốt, chắc chắn là không bị làm hư đi chút nào.”
Trong di động, Nhan Nghệ gửi đến một tin, yếu ớt thương lượng với cô: “Đa Ninh, thứ Bảy này chúng ta cùng nhau mời Cố Gia Thụy ăn một bữa cơm có được không? Mọi người tụ hội. . .”
Mời người ăn cơm cần lý do, tụ hội cũng cần lấy cớ. Có điều cô cùng Nhan Nghệ Chu Diệu mời học trưởng Cố ăn cơm căn bản không cần lý do.
Chu Diệu nói anh không có bối cảnh Đa Ninh tin, không nhân mạch quả thực là nói linh tinh, hơn nữa không phải ai cũng có thể có được bạn bè tốt giống như học trưởng Cố.
Về buổi tụ hội hôm thứ Bảy, Nhan Nghệ sớm nói mục đích với cô: “Mình muốn sắc - dụ hòa thượng, Đa Ninh cậu phải giúp mình một tay đấy.”
Cái gì? Sắc - dụ?
. . . Đa Ninh làm bộ không nhận được tin nhắn này của Nhan Nghệ, cô phải giúp Nhan Nghệ như thế nào đây? Điều duy nhất cô có thể giúp Nhan Nghệ chính là làm bộ cái gì cũng không biết.
Ban đêm, Đa Ninh tắm rửa xong tiếp tục cầm di động xem tin tức, sau đó một bong bóng chat đến từ nhóm thiếu nữ 606 tự động nhảy ra, hình đại diện là của lão đại đã gần năm năm không sáng lên.
“Hây, có ai ở đây không?”
“Gọi Đa Ninh nhà mình!”
“Gọi Nhan ngực lớn nhà mình!”
“Gọi Miêu tỷ nhà mình!”
Cách xưng hô quen thuộc như thể về lại năm năm trước, nước mắt của Đa Ninh bất chợt rơi xuống, viền mắt nóng lên, hai tay cầm di động hơi hơi run run; sau đó, Miêu Miêu cũng đã lâu không xuất hiện là người đầu tiên trả lời lão đại: “Cậu là Giang Mãn có đúng không? Cậu tỉnh rồi sao?”
“Đúng thế, mình tỉnh rồi.” Lão đại trả lời Miêu Miêu: “Thật ra mình tỉnh lại được một thời gian rồi.”
“Đúng rồi, tháng sau các cậu có rảnh không? Mình mời các cậu tham gia hôn lễ của mình cùng Khởi Dương.” Giang Mãn nói việc chính, tiếp tục nhắn thêm một câu: “Hy vọng các cậu đều có thể tới đây.”
Sau đó, lại @ cô và Nhan Nghệ.
“Đúng rồi, mình nghe nói Nhan ngực lớn sắp kết hôn? Thật đấy à? Nhanh đưa ảnh chụp đây nào! Sinh đứa nhỏ chưa?”
“. . . Lão đại, mình đây đã ly hôn có được không!” Nhan Nghệ nhảy ra, đáp lại vấn đề của lão đại. Rồi nhanh chóng, tung một tin tức tương đối tốt trong nhóm —— “Đa Ninh cũng đã có con rồi!”
“Really” lão đại kích động gửi đến mấy dấu chấm than liên tiếp, sau đó dò đoán hỏi: “Là Chu đại soái ca sao?”
“Đúng vậy.” Đa Ninh gửi một chữ, cũng xuất hiện trong nhóm.
“Thật tốt, đây là tin tức tốt nhất mà mình được biết từ khi tỉnh lại.” Lão đại nói.
. . .
Chu Diệu tắm rửa đi ra, tóc còn chưa có lau, đã nhìn thấy Đa Ninh ngồi trên sô pha cầm di động khóc không thành tiếng. Toàn bộ đầu óc đều lờ mờ, hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hình như anh chỉ đi tắm một cái thôi mà.