Nhân Gian Tuyệt Sắc

Chương 4: Chương 4




Editor: Mạn Châu Sa 2001.

Cửa hàng thực phẩm rực rỡ muôn màu, nhưng mà, mỗi ngày cô đều phải ăn chay……

Đây là tổng kết lại trong cuộc sống sinh hoạt mỗi ngày của Nhan Nghệ và Cố Gia Thuỵ sau khi chính thức bước vào cuộc sống hôn nhân, đây cũng không phải lần đầu tiên cô bước chân vào hôn nhân, nhưng giống cô có thể may mắn gả cho một hoà thượng đã hoàn tục hơn nữa đối phương lại là đại sư sắp tu thành Phật, cũng là phi thường khó được

Bởi vì sách của bạn tốt Đa Ninh cũng đã xuất bản đưa ra thị trường, Nhan Nghệ cũng bớt chút thời gian ghi chép lại cuộc sống sau hôn nhân của bản thân, nói không chừng có một ngày nào đó cũng có thế viết thành sách, dù sao tên cô lấy cũng rất hay, vậy gọi là 《 viết một trăm bức thư tình gửi đại sư 》, chờ xuất bản đưa ra thị trường, hoà thượng Cố nhà cô cũng có thể viết một cái tương tự cho cô, cô lại tìm Đa Ninh vẽ mấy bức tranh đáng yêu, nhẹ nhàng lên làm nữ tác gia……

Quả thực, không cần quá nice!

Không nghĩ tới, cô vừa mới tự do tưởng tượng một vài phút, đã bị hòa thượng Cố nhà cô phá tan, dùng ánh mắt “nhân ái” lại có chút “bất đắc dĩ” liếc xéo cô một cái rồi nói: “Nhan nhan, em không được xằng bậy.”

Nhan Nghệ không chịu nổi được cái gì nhất, chính là ánh mắt như vậy của hòa thượng Cố, nhân ái mang theo tình cảm, tình cảm mang theo dung túng, hơn nữa giọng điệu ôn nhu giọng nói trầm thấp, mặc dù hiện giờ trên đầu đã mọc tóc nhưng vẫn như cũ có ánh hào quang trên đỉnh đầu.(các độc giả vào trang chính chủ đọc để ủng hộ editor nha)

Nhưng cô như thế nào là xằng bậy!

Trong sách nhiều người ân ái như vậy, lại không phải một mình cô, hay là tên sách của cô không hay lắm, hay không đủ khuôn cách? Hoặc đặt tên là 《 yêu thương biến thành nhớ mong, yêu anh moah moah 》 hoặc là 《 Trong thế giời yên tĩnh chỉ yêu mình anh》《 biển khổ vô biên quay đầu lại là yêu 》 đợi chút……?

Đương nhiên, Nhan Nghệ cũng cảm thấy các tên đó có chút khó nghe.

Cuối cùng Cố Gia Thụy lắc đầu, đưa tay lên xoa đầu phu nhân nhà mình: “Nhan Nhan, ý của anh là anh vốn đã khác người khác, lại ra quyển sách, khả năng thật sự anh sẽ bị những tăng hữu (bằng hữu nhà sư)trước kia trừng phạt.”

Nhan Nghệ: “……” Ừm.

Không nghĩ tới, hóa ra trong lòng Cố Gia Thụy vẫn để ý một chút đến thân phận của anh như vậy, có một số việc cô đã quá tùy tiện rồi.

“…… Lão công, nếu có một ngày anh muốn trở về miếu hòa thượng, vậy trở về đi, không liên quan cũng không cần phải em xen vào.” Đột nhiên Nhan Nghệ nói những câu như vậy, hào phóng thản nhiên lại không giống với phong cách của cô.

“Khụ……”

Cố Gia Thụy luôn luôn am hiểu dò xét lòng người nhất thời có chút khó hiểu lời nói phu nhân nhà mình có ý gì, suy nghĩ một hồi lâu lại cảm thấy mình thông minh lại bị thông minh hại.

Theo bản năng niệm một câu thiện tai thiện tai, trong lòng lại có chút đắc ý.

Nhan Nghệ nói như vậy, nghĩ như vậy, thật sự rất yêu anh, Cố Gia Thụy xuất gia năm thứ ba thật sự cảm thấy anh yêu Phật, Phật cũng yêu anh, đó là một loại yêu, cũng là một loại buông thả, rộng lớn cũng trói buộc. Hiện tại anh cảm thấy tình yêu trong cuộc sống càng có tư vị hơn, nhưng tình yêu trên thế giới lại là giam cầm, nghĩa hẹp lại là bao dung..(các độc giả vào trang chính chủ đọc để ủng hộ editor nha)

Nếu đã xuất ra thì làm sao anh có thể trở về.

Huống chi, trong ngăn kéo lại có hai quyển sổ màu đỏ của cô và anh.

Quay đầu lại lại nói tiếp, cửa của ba Nhan mẹ Nhan qua vô cùng dễ dàng, cho dù bọn họ biết anh đã từng “tu hành”, nhưng mà tuyển con rể quan trọng nhất vẫn là…… Xem mặt xem khí độ, orz!

Rốt cuộc, có vết xe đổ là Vương Diệp cũng không khiến bọn họ rối rắm về gia thế, cha mẹ, và các quan niệm truyền thống ở trên đời này, nhưng mà, không nghĩ tới gia thế con rể hòa thượng của nhà bọn họ lại kinh người như vậy……

Chỉ là cha mẹ thiếu một người là gia đình đơn thân. Quan hệ giữa ông thông gia và con rể nhà mình cũng không phải rất tốt, nhưng mọi người cũng không chú ý quá nhiều chỉ cần sống vui vẻ qua ngày mới là quan trọng nhất.

Quá coi trọng người nhà, giống như nhà họ Vương…… Ha ha.

Cho nên, ôm một tâm thái và ý tưởng tùy duyên như vậy, khiến Nhan Nghệ và Cố Gia Thụy nhanh chóng lĩnh giấy kết hôn, người đàn ông nhà mình là đại sưu, chọn ngày lành tháng tốt cũng không cần tìm người ngoài xem, tất cả đều tự mình làm!

Nơi giống như Hải Thành, lúc gả chồng kết thân thì đều phải xem công việc của nhà trai, cuối cùng xem xét công việc của nhà trai có giúp được lợi ích gì không, tỷ như bác sĩ, tỷ như làm thầy giáo trường cao trung trọng điểm, tỷ như làm công nhân viên chức trong một đơn vị tốt……

Nhưng nhìn vào thực tế, Nhan Nghệ phát hiện thân phận đại sư trước đó của Cố Gia Thụy mới thật sự tốt. Giống như giúp bạn bè xem ngày tốt chọn nhà chuyển nhà, lại xem phong thủy trong nhà gì đó, ngẫu nhiên còn biết bắt mạch, xem tình trạng thân thể……

Tóm lại, mọi người trong nhà cô đều rất thích hòa thượng Cố, đặc biệt đứa cháu trai nhỏ nhà cô cư nhiên nói lớn lên muốn sáng tác viết văn, lớn lên nó cũng sẽ làm một hòa thượng, sẽ tính ngày, sẽ xem phong thuỷ, lại còn có thể bắt mạch!

Khụ, lão sư bình luận phía dưới là:…… A di đà phật!

Nhìn, hòa thượng nhà cô rất có sức ảnh hưởng tới nhà cô!

Sự thật, Nhan Nghệ không biết, cô cũng có sức ảnh hưởng tới nhà họ Cố, bởi vì sau khi cô gả cho Cố Gia Thụy, quan hệ cha con nhà họ Cố đã được cải thiện..(các độc giả vào trang chính chủ đọc để ủng hộ editor nha)

Lần đầu tiên cải thiện, là Cố Gia Thụy yêu cầu Chu Châu tự tìm địa chỉ nhà mình.

Lần thứ hai cải thiện, là Nhan Nghệ thành lập quan hệ tốt với mẹ chồng.

Mẹ chồng mới 46 xuân xanh, là bạn gái mấy năm của ba chồng cô, bởi vì trước kia nhà họ Cố là “tà môn” (không đàng hoàng), nên mẹ chồng cũng không gả cho ba chồng, đương nhiên đây cũng là Nhan Nghệ đoán mò.

Tuy rằng mẹ chồng mới 46 nhưng bảo dưỡng cực kỳ tốt, thoạt nhìn giống như mới 30, dù sao cùng nhau đi ra ngoài tuyệt đối không ai nhìn ra hai người bọn họ là mẹ chồng nàng dâu, giống như hai chị em ở chung với nhau……

Khụ khụ, nhưng trong lòng Nhan Nghệ chị em tốt nhất vẫn là Đa Ninh, Đa Ninh, Đa Ninh!

Đa Ninh:…… Có thể không cần niệm như vậy được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.