Ngay sau khi Lâm Vũ vừa bước qua cánh cổng được một lúc, trước mặt Lâm Vũ lại xuất hiện hai Lâm Vũ khác, khuôn mặt tràn đầy tuyệt vọng, miệng không ngừng lập đi lập lại những từ ngữ khó hiểu, như muốn nói với hắn điều gì đó.
“Không gian…Thời gian”
“Chết…Phá Vỡ”
Lâm Vũ khó hiểu, càng nghĩ hắn càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lần đầu tiên có thể là ảo giác, nhưng bây giờ chắc không thể nào, rốt cuộc những Lâm Vũ xuất hiện trước mặt hắn là gì, những từ ngữ đó có ý gì. Đống xương…Dòng Suối…Không gian…Thời gian…Chết …Phá vỡ. Rốt cuộc là có ý gì, tại sao chỉ có mình hắn nhìn thấy chính hắn, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, hắn quên mất điều gì đó quan trọng rồi sao. Lâm Vũ càng nghĩ, càng đau đầu, hắn không thể nào hiểu được chuyện gì đang diễn ra cả.
Ở một nơi nào đó tại Cực Bắc Chi Địa. Một vết nứt không gian xuất hiện, từ bên trong vết nứt không gian, Nhạc Bất Bại cả người là máu, hai mắt tràn đầy hoảng sợ từ trong đó ngã lăn xuống mặt đất, tiếp theo sau lưng Nhạc Bất Bại, lần lượt là những người đứng đầu Chính Đạo cùng Ma Đạo, theo sau là một số thánh tử, thánh nữ, và một số người may mắn sống sót. Tất cả đều tàn tạ, cả người thương tích đầy mình, máu tươi chảy ra như suối ướt đẫm cả y phục, cho dù là những người đứng đầu chính đạo hay ma đạo. Trong ánh mắt đều loé lên sợ hãi. Còn đám thánh tử thánh nữ ai lấy cũng sợ hãi đến run cầm cập, cả người run rẩy, hai mắt vẫn chưa hết tuyệt vọng cùng hoảng sợ.
Sau một lúc qua đi, Nhạc Bất Bại mới ổn định lại tinh thần, cố gắng mỉn cười, đi đến trước mặt vị nam tử ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, người đẹp như tranh vẽ, nụ cười ấm áp như gió xuân, cả người khí chất bất phàm, siêu phàm thoát tục. Bên cạnh hắn là một con hắc hổ cùng một con kỳ lân. Mỉn cười nói.
“May mắn nhờ có tài trí của thiếp hiệp, nên chúng ta mới có thể sống sót rời khỏi nơi đó, nếu không tất cả mọi người đều phải chết. Nhạc mỗ xin thay mặt tất cả những người ở đây xin được đa tạ thiếu hiệp”
Linh Lung thánh chủ lúc này cũng đi tới mỉn cười đầy mê hoặc nói.
“Thiếu hiệp nếu không chê. Có thể đến Linh Lung Thánh Địa làm khách.”
×
— QUẢNG CÁO —
Nhạc Bất Bại mặt đen lại, hắn bị cướp mất lời thoại. Nhưng thánh chủ Hoả Thế Ngục cùng Âm Dương thánh chủ lại càng không biết xấu hổ mà nhảy bổ vào nói.
“Ha ha…Thiên Hoả thánh địa bọn ta đang thiếu một vị thánh tử, vừa hay thiếu hiệp là người thích hợp nhất.”
“Ha ha…Thiên Hoả Thánh Địa toàn một đám thô kệch sao có thể sánh với Âm Dương thánh địa bọn ta, văn thơ nho nhã. Thiếu hiệp cảm thấy thế nào”
Đại Quả Quả tức giận, nàng bị đám người chen vào đẩy ra, người nàng thì lùn lại thấp không thể chen vào được, đám thánh chủ cùng tên Nhạc Bất Bại kia thật không biết xấu hổ, không cho nàng chen vào dù chỉ một lời, thật khinh người quá đáng.
Trong khi cả đám người còn đang tranh cãi, tranh giành lôi kéo, thì vị nam tử trước mắt đã nở một nụ cười ấm áp như gió xuân, uyển chuyển từ chối mà không hề làm mất lòng bất kỳ một ai. Sau đó, tên nam tử liền anh tuấn tiêu sái, dẫn theo hắc hổ cùng kỳ lân rời đi.
Huyết Tà nheo mắt nhìn theo tên Nam Tử, trí tuệ của tên này quá đáng sợ, sau này thành tựu nhất định không thể đo lường. Tốt nhất vẫn nên tạo mối quan hệ tốt với hắn, nếu không được cũng không thể trở thành kẻ thù của hắn được. Không chỉ Huyết Tà mà tất cả những người sống sót rời khỏi Ác Ma Nữ Vương mộ huyệt đều có chung một suy nghĩ như vậy.
Cơ Thiên Tâm nhìn theo bóng lưng tên nam tử, tất cả mọi người trong thiên cơ điện, ngay cả điện chủ trước lúc mất cũng đã nói rằng hắn chính là thiên mệnh chi chủ, là người sau này sẽ thống trị tất cả. Cho nên nàng đã được cả thiên cơ điện đồng ý đính hôn với vị nam tử đó. Nàng không thể phủ nhận, tên nam tử này là người thông minh nhất, thực lực mạnh nhất, tài hoa nhất, hoàn mỹ nàng từng gặp. Tất cả mọi thứ về hắn đều hoàn mỹ, hoàn mỹ đến không tỳ vết. Nhưng không hiểu vì sao, nàng không thể nào thích được cái sự hoàn mỹ, hoàn hảo một cách tuyệt đối của tên nam tử đó được.
Sau khi tên nam tử dẫn theo hắc hổ cùng kỳ lân đã đi xa. Lúc này Nhạc Bất Bại mới lên tiếng.
×
— QUẢNG CÁO —
“Các vị, như các vị đã thấy, nơi đó chính là địa ngục không lối thoát, không thể nào phá giải, vào đó chỉ có một con đường chết. Ta từ bỏ thăm dò ác ma nữ vương mộ huyệt, nơi đó vốn dĩ không thể phá giải, cũng không có đường sống để rời đi, chúng ta có thể may mắn sống sót lần này nhưng cho dù có vào lại. Tất cả mọi người cũng đều phải chết”
Đám người nghe vậy cũng không một ai phản đối, bọn họ chính xác là rất may mắn mới có thể thoát ra địa ngục kinh khủng đó. Cho dù có bao nhiêu người vào trong đó cũng chỉ có một con đường chết mà thôi. Bọn hắn từ bỏ, vào đó đến trăm cái mạng cũng không đủ, đây vốn dĩ là một tử cục không cách nào phá giải, không có một tia hi vọng sống, vào đó chắc chắn phải chết.
Đám người bắt đầu đếm xem có bao nhiêu người đã chết. Hơn một vạn tu sĩ, giờ chỉ có hơn trăm người bọn hắn may mắn sống sót. Còn lại toàn bộ đều bị mắc kẹt hoặc chết trong đó. Đám người lắc đầu thở dài, những người bị mắc kẹt trong mộ huyệt sớm muộn cũng phải chết mà thôi. Nơi đó không tồn tại một hi vọng sống, đến một hi vọng sống cũng không có.
Lúc bọn hắn tìm ra được chân tướng, cứ tưởng có thể lấy được vô thượng cơ duyên. Nhưng lúc bọn hắn tìm ra được chân tướng, đến được nơi chôn cất ác ma nữ vương, mới là lúc bọn hắn tuyệt vọng nhất, sợ hãi nhất, vì lúc đó chính là lúc bọn hắn nhận ra, không có một cách nào phá giải mộ huyệt này cả, một tử cục hoàn hảo không có đường sống. Vào đó chỉ có một con đường chết. Bọn hắn từ bỏ.
Vũ Hoả Thiên Linh quay đầu nhìn theo hướng mộ huyệt, tên ăn mày vẫn còn mắc kẹt trong đó, không hiểu sao điều này khiến nàng vô cùng lo lắng bất an. Nơi đó chính xác là một địa ngục kinh khủng không lối thoát, không có một cách nào có thể phá giải tử cục mà rời đi.
Lưu Ly Lan Linh quay đầu nhìn về hướng mộ huyệt. Trong suốt chuyến hành trình, tên nam tử dẫn theo con hắc hổ cùng kỳ lân không hề biểu hiện ra một chút thực lực. Nhưng chính hắn là người đã tìm ra chân tướng của mộ huyệt, giúp mọi người đến được nơi chôn cất ác ma nữ vương, nhưng khi mọi chân tướng được sáng tỏ, mọi bí mật được làm rõ, cũng là lúc bọn hắn nhận ra mộ huyệt này kinh khủng đáng sợ như thế nào, phá giải được nó là không thể, cũng may tên nam tử này một lần nữa tìm ra một kẻ hở giúp mọi người rời đi. Tên nam tử này còn thông minh hơn Lâm Vũ gấp vạn lần, nếu Lâm Vũ xuất hiện bên trong mộ huyệt, Lâm Vũ chắc chắn phải chết, nàng không phải xem thường trí thông minh của Lâm Vũ, mà điều này chắc chắn là sự thật. Lâm Vũ nếu mà vào trong đó chỉ có một con đường chết mà thôi, nơi đó vốn dĩ không tồn tại một tia hi vọng sống. Lâm Vũ chắc chắn phải chết.
Lâm Vũ nằm thoải mái trên một đống rơm, tận hưởng khung cảnh thanh bình của tầng hai. Tầng hai của mộ huyệt là một ngôi làng nhỏ bé, người dân hiền lành lương thiện, khung cảnh vô cùng yên bình, lúc mới đến tầng hai, tất cả 73 người bọn hắn đều cố gắng tìm cách rời đi. Nhưng không hề có chút manh mối, đám người chỉ còn cách chờ đợi theo dõi kỳ biến. Ngôi làng này đang xuất hiện một căn bệnh lạ khiến cây trồng đều chết sạch, đám gia súc vì ăn phải cây trồng đó cũng chết theo. Khiến nguồn lương thực ngày càng kham hiếm, Lâm Vũ cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Hắn cũng chỉ có thể giống những người khác theo dõi kỳ biến. Theo đám người suy đoán thôn làng này rất có thể giống với ngôi nhà tranh đơn sơ bọn hắn từng gặp ở tầng một. Đến một lúc nào đó nơi này sẽ biến mất, cánh cổng dẫn tới tầng thứ ba lúc đó cũng sẽ được hiện ra. (82 còn 73)