Nhân Lộ Thành Thần

Chương 242: Chương 242: Bài học




Bạch Lãng như mọi ngày bắt đầu dậy sớm, điên cuồng tập luyện. Nhờ có sự chỉ bảo của Lâm Vũ cộng thêm sự chăm chỉ của bản thân. Bạch Lãng đã tiến bộ thần tốc, càng lúc càng nhanh, không còn là cậu thanh niên ngây ngô, nhút nhát như trước nữa. Thời gian tập luyện của Bạch Lãng cũng từ đó ngày càng lớn dần. Mỗi ngày còn chủ động vào rừng luyện tập thực chiến. Dần dần việc nhà cửa đều do một mình Bạch Linh đảm nhiệm. Việc đồng ruộng cũng do một mình Lâm Vũ cùng Nông Lão phụ trách. Mỗi ngày Bãch Lãng đều mang về một con lợn rừng làm chiến lợi phẩm, còn những động vật khác săn được thì bán cho người dân trong thôn kiếm một khoản tiền kha khá. Cuộc sống cũng trôi qua vô cùng dễ dàng.

Thời gian từ từ trôi đi, Bạch Lãng càng lúc càng mạnh. Đã có thể một mình săn được gấu lớn. Nhờ vào đó kiếm được một khoản tiền không nhỏ. Trên bàn cơm bày một nồi tay gấu, gà rừng, cùng vô số số thịt thú rừng khác. Bạch Lãng không khỏi tự hào. Gắp cho bản thân một chiếc tay gấu lớn. Nói.

“Cha, ta bây giờ dựa vào săn bắt thú hoang đã có thể kiếm được rất nhiều tiền. Cũng không còn phải dựa vào ruộng vườn để kiếm sống nữa. Chi bằng chúng ta bán đi mảnh ruộng, tu sửa lại căn nhà đã cũ kỹ. Xây một căn nhà mới cha thấy sao”

Nông Lão nghe xong không khỏi tức giận nói.

“Không được, mảnh ruộng tổ tiên bao đời chuyền lại. Ta nhất quyết không cho bán”

Bạch Lãng cố gắng khuyên nhủ phụ thân thay đổi suy nghĩ nói.

“Phụ thân, ta chỉ muốn cuộc sống của chúng ta tốt hơn mà thôi. Ta đã kiếm được nhiều tiền, chúng ta không cần nhờ vào làm ruộng để mưu sinh nữa. Vậy thì bán nó đi để có một cuộc sống tốt hơn, điều này đâu có gì là sai...”

Nông Lão khuôn mặt đỏ bừng, tức giận mắng.

“Không được, ta thà ăn rau dại, chết đói ngoài đường cũng không bán đi mảnh ruộng tổ tiên bao đời để lại...Khụ...Khụ...”

Nông Lão vì quá tức giận, cộng thêm tuổi đã cao nhịn không được ho sặc sụa. Bạch Linh thấy vậy vội vàng đỡ phụ thân, quay ra nhìn Bạch Lãng tức giận nói.

“Đệ Đệ còn không mau xin lỗi phụ thân...”

Bạch Lãng có chút sợ hãi, vội vàng cúi đầu nói.

“Phụ thân là ta sai, ta sai rồi. Phụ thân đừng nóng...”

Lâm Vũ im lặng, việc bán mảnh ruộng hay không là do Nông Lão quyết định, hắn chỉ là người ngoài, ở đây một thời gian sau đó liền rời đi. Hắn không có quyền cam thiệp vào chuyện này. Bạch Lãng vì cuộc sống tốt hơn mà muốn bán đi mảnh ruộng. Nông Lão vì truyền thống, vì nghĩ đến tổ tiên bao đời mà giữ gìn mảnh ruộng bằng mọi giá, dù cuộc sống có thiếu thốn, khó khăn, nhà cửa cũng không có tiền tu sửa. Lâm Vũ cảm thấy tư tưởng của Nông Lão và Bạch Lãng rất đối lập, nhưng ai đúng ai sai hắn lại không thể nói được. Có lẽ đây là suy nghĩ khác biệt giữa hai thế hệ. Suy nghĩ của người thời đại mới và thời đại cũ. Bữa cơm rất nhanh liền kết thúc, một ngày cứ như vậy trôi qua.

Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Lãng lại lên rừng tập luyện. Bắt đầu học cách dùng tay không chặt cây. Bạch Lãng kiên trì đánh lên thân cây cổ thụ, dù mồ hôi đã vã ra như tắm, hai tay đau nhức vẫn kiên trì tiếp tục. Chợt có một đám thiếu niên xuất hiện, người cầm đầu là Thiếu Sâm, đệ đệ của Thiếu Nham. Từ nhỏ đã không ưu gì Bạch Lãng. Dẫn theo đám huynh đệ ra sau núi săn bắt. Chợt Bạch Lãng đang điên cuồng luyện tập. Không khỏi mỉa mai, chế diễu nói.

“Bạch Lãng, ngươi vẫn chưa tỉnh mộng sao. Cả đời ngươi cũng không thể trở thành tu sĩ, vì sao ư. Vì ngươi chỉ là phàm nhân mà thôi ha ha...”

Bạch Lãng dừng tay, trong lòng có chút tức giận. Cuối cùng cũng cắn răng, rời đi nơi khác. Thiếu Sâm thấy vậy, không khỏi càng thêm cười lớn vui vẻ nói.

“Bạch Lãng, vài ngày nữa đại ca ta Thiếu Nham sẽ trở lại, huynh ấy đã là tu sĩ, là một tên tạp dịch trong Độc Tôn giáo. Còn ngươi thì sao, ngươi mãi mãi chỉ có thể bị đại ca ta dẫm dưới chân mà thôi.”

Bạch Lãng hai tay nắm chặt, cắn nát hàm răng đến rỉ máu.

Thiếu Sâm thấy Bạch Lãng im lặng cúi đầu, càng thêm vui sướng đưa tay về phía trước, xuất hiện một chút linh lực nhỏ bé đầy khiêu khích nói.

“Bạch Lãng, ngươi biết đây là gì không. Đây là linh lực bọn ta vừa tu luyện ra được cách đây không lâu, còn ngươi thì sao. Ngươi chỉ là một tên phế vật mà thôi ha ha...”

Bạch Lãng cuối cùng nhịn không được tức giận lao tới, tay nắm thành quyền đấm về phía đám người Thiếu Sâm. Đám người Thiếu Sâm không khỏi khinh thường, trực tiếp lao vào đối diện với Bạch Lãng.

“Bốp...”

Một tên trực tiếp đối quyền với Bạch Lãng, xương cánh tay như nứt vỡ hét thảm vội lui về sau ôm lấy cánh tay đã vặn vẹo. Đám người thấy vậy vội vàng lấy ra hung khí để đi săn bắn. Bao vây xung quanh Bạch Lãng.

Bạch Lãng không hề có kinh nghiệm chiến đấu với số đông, chỉ quen thuộc lấy một chọi một. Lại thêm sự nóng giận che mờ lý trí. Không thèm phòng thủ, ỷ vào sức lực lớn cùng khả năng chịu đau điên cuồng lao vào tấn công đám người.

Vết thương trên người Bạch Lãng càng lúc càng nhiều, máu tươi cũng chảy dài trên mặt đất, thể lực điên cuồng giảm bớt. Cũng may đám người Thiếu Sâm đã bị Bạch Lãng dùng khí lực lớn, lần lượt đánh bay về sau, nằm trên mặt đất. Không ngừng lăn lộn. Thiếu Sâm thấy Bạch Lãng tới gần. Ôm lấy cơ thể đau nhức, rên rỉ nói.

“Bạch Lãng, chúng ta sai rồi. Ngươi đừng đánh nữa có được không. Chúng ta sai rồi.”

Bạch Lãng trong mắt hiện lên do dự, cả người cũng buông lỏng phòng bị. Thiếu Sâm không khỏi mỉn cười nham hiểm. Lấy đất cát ném mạnh vào mắt Bạch Lãng. Bạch Lãng bị đất cát che mù hai mắt. Vung tay chân loạn xạ. Đám người nhân cơ hội này lao vào tập kích, điên cuồng đánh lên người Bạch Lãng. Bạch Lãng bị đánh ngã lăn xuống đất, cả cơ thể đau nhức, bị đám người liên tục quần ẩu, dẫm đạp tứ chi, đã mất đi khả năng phản kháng.

Thiếu Sâm không khỏi phun một bãi nước bọt vào mặt Bạch Lãng, khinh thường nói.

“Phế vật, mãi mãi chỉ là phế vật, ngươi nên nhìn rõ thực tại”

Bạch Lãng chỉ biết hai tay nắm chặt, cắn chặt bờ môi đã be bét máu, khóc như một đứa trẻ, cố gắng không phát ra tiếng động lớn bất lực chịu đựng bản thân bị đánh đập, một cách vô lực phản kháng.

Mãi đến chiều tối, Bạch Lãng mới ôm theo cơ thể đầy thương tích, bầm tím. Hai mắt vô hồn, thất lạc trở về nhà. Lâm Vũ không khỏi vỗ vai Bạch Lãng nói.

“Đệ gặp chuyện gì sao. Kể cho ta nghe có được không.”

Bạch Lãng không khỏi lắc đầu nói.

“Lâm Ca, ta chỉ là sơ ý chủ quan bị một đám thú vật tấn công mà thôi. Huynh đừng bận tâm”

Lâm Vũ chỉ im lặng thở dài, nhìn theo bóng lưng của Bạch Lãng, không vạch trần lời nói dối của Bạch Lãng trước mặt mình. Bạch Lãng còn quá nông nổi, không khống chế được cơn nóng giận của bản thân, để sự tức giận che mờ lý trí, đây coi như là một bài học xương máu dành cho Bạch Lãng, hi vọng đệ ấy sớm vượt qua nó để trưởng thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.