Nhân Lộ Thành Thần

Chương 9: Chương 9: Biến Cố




Điểu kê đang vô cùng thoải mái, sau khi bị ngã xuống vách núi, điểu kê không chết. Mà nó còn được xưng vương xưng bá.

Xung quanh phàm nhân vực,chỉ toàn động vật bình thường không có yêu thú. Ở đây nó chính là vương là chúa tể.

Nằm trên một tảng đá lớn, điểu kê đang ngửa người vô cùng thoải mái phơi nắng, xung quanh điểu kê hoa thơm trái lạ chất thành đống. Tất nhiên đây khômg phải điểu kê hái, mà là các loài động vật xung quanh bị nó nô dịch làm ra cống hiến. Phía dưới tảng đá là vài chú thỏ trắng đang sợ hãi run nẩy bẩy, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng quỳ trước nó.

Những con thỏ này là dùng để điểu kê ăn đổi vị, thi thoảng điểu kê cũng ăn thịt, chúng chỉ là động vật bình thường còn nó chính là vua chúa, số phận đã định đoạt bọn chúng làm thức ăn cho nó.

Cuộc sống cũng thật vô cùng kỳ lạ, vận mệnh luân chuyển thế gian không ai nói trước được điều gì. Lâm Vũ như ngày thường sinh hoạt, trồng rau tưới nước, nhàn hạ thì tản bộ ngắm cảnh xung quanh, trêu chọc một chút Oa Lệ Lệ.

Nhưng hôm nay, khi Lâm Vũ hắn đang tản bộ bên dưới thác nước thì bỗng thấy một con gà lớn đang nằm ngửa người phơi nắng, nhìn bộ dáng vô cùng thoải mái.

Lâm Vũ tất nhiên nhận ra,đó là con điểu kê truy sát hắn ba ngày ba đêm. và tất nhiên,điểu kê cũng đã nhận ra hắn.

Nhưng làm Lâm Vũ vô cùng tức giận, đây là ánh mắt gì?

Điểu kê đang dùng ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn hắn, cánh gà thì vẫy vẫy như đang gọi cẩu vậy. Đây là khiêu khích, trần trụi khiêu khích. Hắn Lâm Vũ lại bị một con gà khinh bỉ, khiêu khích trần trụi sao.

Nhưng Lâm Vũ hắn nhịn, hắn há có thể tính toán với một con gà ngu ngốc.

Lâm Vũ không do dự cất bước. Hôm nay quả thật là một ngày không may mắn.

Lâm Vũ đang vô cùng thoải mái, xung quanh hắn núi non hùng vĩ, từ trên cao thác nước đang cuồn cuộn chảy xuống như đại long xuống biển. Nơi đây không khí tươi mát thoải mái, hoa thơm cỏ lạ mọc khắp nơi, hồ điệp nhảy múa, chim hót vang trời. Trước mặt Lâm Vũ là một đống lửa lớn, trên đống lửa lớn có một con gà lớn đang được quay chín mùi thơm nứt mũi, nói chung tâm tình của Lâm Vũ vô cùng thoải mái.

Lâm Vũ cảm thấy mình thật đúng là đại nhân đại lượng,chính nhân quân tử.Hắn há có thể so đo đi cãi nhau với một con gà.

Tuy trước kia điểu kê truy sát hắn ba ngày ba đêm, nhưng Lâm Vũ hắn làm người xưa nay lấy ơn báo oán, lấy đức phục người.

Hắn xưa đâu bằng nay, đừng nhìn Lâm Vũ suốt ngày củ cải, cuốc đất,trồng rau. Bây giờ hắn đã có thể đánh ngang tay với luyện khí hậu kỳ, cách đại viên mãn chỉ còn kém một tia.

Điểu kê thì vẫn là điểu kê của ngày hôm nào, chỉ khác nó đã trở nên béo tròn, béo trục mà thôi.

Nhớ lại lúc,hắn cất bước đi đến trước mặt điểu kê. Nhưng điểu kê vẫn đang dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, cánh gà còn quẫy quẫy khiêu khích tỏ vẻ một ngón tay cũng có thể bóp chết hắn.

Nhanh như chớp, một cái tát trời giáng đánh mạnh vào mặt điểu kê. Điểu kê choáng váng,lảo đảo đầu gà rơi xuống tảng đá. Nhưng đầu gà chưa kịp rơi xuống, một bàn tay đã nắm lấy cổ gà vặn gẫy đầu nó. Điểu kê mộng,nó đến chết cũng không hiểu vì sao mình chết.

Từ sau lần gặp gỡ kê nướng, cuộc sống của Lâm Vũ rất nhanh trở về quỹ đạo ban đầu. Nhưng những ngày tháng yên bình của Lâm Vũ rất nhanh bị phá vỡ.

Mười tên luyện khí đại viên mãn hung thần ác sát, đang vây xung quanh Lâm Vũ,Oa Lệ Lệ và đại hắc cẩu trước cổng ngôi nhà tranh cũ nát của bọn họ.

Một tên mặt sẹo,tướng mạo xấu xí cầm trong tay thanh đại đao hô lớn “ Núi này do ta mở, cây này do ta...”

Chưa kịp để hắn nói xong, một cái chân chó đã đánh hắn úp mặt xuống đất. Những tên còn lại thấy vậy sững sờ một lúc nhưng cũng rất nhanh phản ứng, xông lên hướng phía Lâm Vũ và hắc cẩu đánh tới.

Lâm Vũ một mình hắn đối chiến ba tên luyện khí đại viên mãn không rơi vào hạ phong. Hắc cẩu càng ngưu bức một mình treo lên đánh sáu tên luyện khí đại viên mãn.

Nhưng còn sót lại một tên, đã cầm đao mặt mày hung ác hướng về Oa Lệ Lệ đánh tới.

Lâm Vũ cùng hắc cẩu bị dây dưa muốn cứu viện thì đã muộn. Đúng lúc này,đầy cánh hoa đào từ trên trời rơi xuống, một cánh tay ôm lấy Oa Lệ Lệ lướt trên không trung,tránh đi một đao bổ xuống.

Đó là một vị công tử có vẻ hào hoa, văn nhã, cả người cẩm bào vô cùng lỗng lẫy, khuôn mặt thư sinh ôn nhuận vô cùng. Giọng nói của vị công tử này lại lộ ra vô cùng lạnh nhạt “ Dừng tay”

Cả người vị công tử đó,uy thế thông kinh cảnh cũng nháy mắt hiện ra.

Rất nhanh,cả đám giặc cướp đều quỳ xuống cầu xin tha thứ. Vị công tử đó lại lạnh nhạt nói “ Các ngươi có thể đi”

Thế là cả đám giặc cướp rất nhanh biến mất trong tầm mắt.

Còn Lâm Vũ,hắn đang nhìn chằm chằm vào eo của Oa Lệ Lệ đang bị một người đàn ông lạ mặt ôm ấp. Mà Oa Lệ Lệ không có phản kháng, ánh mắt còn si mê như thiếu nữ yêu say đắm nhìn vị công tử đó.

Tim Lâm Vũ đau đớn như quặn lại,cả thế giới của hắn như sụp đổ, tim hắn như cắt ra thành từng khúc vậy,mối tình đầu của hắn tan vỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.