Nhân Lộ Thành Thần

Chương 54: Chương 54: Bỏ cuộc




Lâm Vũ trong lòng tràn đầy phẫn nộ. Là do hắn quá sơ suất đánh giá thấp độ âm hiểm vô sỉ của Hứa Vô Tâm. Đến một con cẩu Hứa Vô Tâm cũng có thể tính kế. Âm hiểm, vô sỉ đến trình độ này, Lâm Vũ cũng phải cam bái hạ phong, tự nhận không bằng.

Hứa Vô Tâm không thể ra tay được với hắn, chắc chắn sẽ chuyển sang ra tay với những người bên cạnh hắn. Điều này Lâm Vũ biết. Nhưng điều làm hắn không ngờ tới là Hứa Vô Tâm lại đi ra tay tính kế với cả một con cẩu,để hại chết hắn. Nhìn hắc cẩu bị đánh trọng thương, nằm trong Âm Vương Điện, Lâm Vũ lòng đầy phẫn nộ.

Món ăn có vấn đề. Không sai, nhưng vấn đề không nhằm vào hắn mà nhằm vào hắc cẩu. Một bàn yến tiệc chỉ toàn thịt cẩu, đây rõ ràng là cố ý đuổi hắc cẩu ra ngoài. Sau đó nhân cơ hội đánh trọng thương hắc cẩu, ném nó vào trong Âm Vương Điện chờ chết. Ai có thể cứu hắc cẩu, chỉ có mình hắn. Âm giới không ai được phép đi vào Âm Vương Điện, ngoại trừ Âm Vương. Ai vào kẻ đó phải chết, Âm Mộng Lan cũng không ngoại lệ.

Đây rõ ràng là tử cục không có đường sống, một đường sống cũng không có. Đừng nhìn bây giờ cảnh vật xung quanh đều bình yên. Lâm Vũ tin chắc chỉ cần hắn dám đi vào vô số trận pháp sẽ được kích hoạt để lấy mạng hắn. Nếu may mắn không chết hắn cũng vô pháp ra ngoài. Bởi vì Hứa Vô Tâm thể nào cũng đã bố trí cả đống kết giới, khốn trận. Hắn chỉ có đường vào mà không có đường ra. Vào bên trong chỉ có một con đường chết. Đến lúc đó còn không phải là cá nằm trên thớt, tùy ý để người khác chém giết.

Nhưng như vậy thì đã sao, Lâm Vũ không do dự lập tức lao vào bên trong. Hàng ngàn, hàng vạn trận pháp hiện lên phủ kín không gian, đao kiếm, pháp bảo che kín cả tầm mắt, vô số cơ quan trận pháp được giăng đầy khắp nơi. Đại Đạo cảnh đi vào cũng phải chết.

Hắc cẩu hai mắt nhòa lệ hét lớn “Lâm Vũ ngươi là đồ ngốc”

Lâm Vũ cười sảng khoái hét lớn “không sai, ta là đồ ngốc”

“Rầm”. Tất cả đều tan thành tro bụi.

Cùng lúc đó, Hứa Vô Tâm đang một mặt mỉn cười nói.

“Mộng Lan công chúa đừng quá lo lắng, Lâm huynh chắc chỉ có chút việc bận nên phải ra ngoài. Rất nhanh sẽ quay trở lại.”

“Vô Tâm công tử...Không tốt”

Bỗng Tống A Cẩu từ bên ngoài chạy tới, trên người mình đầy thương tích thở hổn hển nói.

“Vô Tâm công tử, Lâm Vũ nổi lên lòng tham muốn cướp đi sổ sinh tử, nên đã xông vào Âm Vương Điện. Chúng ta muốn ngăn cản hắn, đều bị Lâm Vũ đánh trọng thương, chỉ còn có ta may mắn trốn thoát”

Cả căn phòng đều trở lên ầm ĩ, Âm Mộng Lan hai mắt nhòa lệ liên tục hét lớn “Không thể nào, không thể nào...”

Hứa Vô Tâm một mặt bình tĩnh, trấn an mọi người nói.

“Các vị yên tâm, sổ sinh tử bao đời Âm Vương đều không thể di chuyển được nó, Từ khi Âm giới hình thành đến nay, nó cũng chưa bao giờ di chuyển hay thay đổi. Chỉ có lúc Âm Vương chết đi, sổ sinh tử mới mở ra Âm Giới thánh địa. Lâm Vũ muốn cướp lấy nó là chuyện không thể nào. Hắn có thể lợi hại hơn vô số đời Âm Vương sao. Hơn nữa bên ngoài Âm Vương điện là vô số kết giới, khốn trận.Lâm Vũ có vào mà không có ra. Các vị xin yên tâm, ta sẽ ngay lập tức dẫn người đi bắt hắn.”

Bỗng một kết giới vô cùng to lớn xuất hiện bao trùm toàn bộ Âm Cung (Âm Vương Điện và Phó Vương Điện đều nằm trong Âm Cung)

Hứa Vô Tâm thấy vậy không khỏi dùng thần thức khen ngợi Tống A Cẩu.

“Các ngươi làm không tệ, ta chỉ bảo các ngươi bố trí kết giới, vây khốn trận ở Âm Vương Điện. Các ngươi còn cẩn thận bố trí thêm cả kết giới, vây khốn trận bao trùm Âm Cung, rất thông minh, ta sẽ trọng thưởng”

“Công tử đây không phải chúng ta làm”

Hứa Vô Tâm mộng bức, không phải bọn hắn làm vậy ai làm.

Trong Âm Vương Điện, Lâm Vũ cùng hắc cẩu trọng thương nằm trên mặt đất, may mắn hắn có pháp bảo, đan dược, phù chú, cơ quan, trận pháp...chất đầy ba con phố Âm Mộng Lan tặng hắn chương 47. Nếu không lần này hắn chết chắc. Nhưng toàn bộ số đồ đó cũng đã tan thành tro bụi. Cố gắng từ dưới mặt đất đứng dậy, nhìn bên ngoài chỉ toàn là kết giới, khốn trận. Lâm Vũ thở dài, hắn bị vây nhốt hoàn toàn. Ăn vào vài viên cực phẩm chữa thương đan. Lâm Vũ cùng hắc cẩu bắt đầu đánh giá xung quanh.

“Lâm Vũ, ngươi không nên cứu ta, ngươi đi vào cả hai đều phải chết. Nếu ngươi rời đi, chí ít còn có một người sống sót”

Hắc cẩu một mặt u uất nói.

Lâm Vũ thở dài “Ngốc cẩu, bây giờ nói thì làm được gì. Còn không mau tìm cách thoát thân”

Hứa Vô Tâm rất nhanh sẽ mang người đến. Bây giờ không phải lúc hối hận hay chán nản. Nhìn cả căn phòng chỉ còn lại một cuốn sổ đen kịt cũ kỹ trông vô cùng bình thường lơ lửng giữa không trung, trên đó có một dòng chữ vàng lấp lánh viết sổ sinh tử, lại nhìn vào cánh cửa đá sau lưng. Lâm Vũ rất nhanh liền nghĩ đến lời Âm Mộng Lan nói. Chỉ cần lấy được sổ sinh tử, hắn liền có thể mở ra âm giới thánh địa, sau đó nhờ thông đạo dẫn đến thế giới khác mà chạy trốn. Nghĩ liền làm, Lâm Vũ rất nhanh lao tới cầm lấy sổ sinh tử. Nhưng dù Lâm Vũ có dùng sức ra sao, dùng mọi cách thế nào. Sổ sinh tử vẫn nằm im bất động không hề di chuyển. Lâm Vũ chán nản bỏ cuộc, hắn minh bạch vì sao Hứa Vô Tâm lại tự tin làm vậy. Hứa Vô Tâm chắc chắn đã sớm biết hắn vô pháp có thể dịch chuyển sổ sinh tử. Nghĩ cũng đúng, bao đời Âm Vương ai chẳng ham muốn có được thánh vật cao quý nhất Âm Giới. Nhưng đâu có kẻ nào thành công. Bao nhiêu năm tháng đã trôi qua, sổ sinh tử vẫn nằm mãi trong Âm Vương Điện vì vốn không một ai có thể mang nó đi được. Lâm Vũ tuyệt vọng nằm gục xuống đất, hắn nằm chờ chết. Mọi hi vọng đều đã không còn.

Trong Phó Vương Điện, khi Hứa Vô Tâm còn đang mộng bức không hiểu chuyện gì xảy ra. Vô số người áo đen đã lao vào không nói một lời bắt đầu đồ sát mọi người xung quanh. Tiếng la hét, tiếng kêu gào vang vọng khắp nơi kèm theo đó là tiếng chém giết, tiếng máu thịt bị xé rách ám ảnh tâm hồn người nghe. Xác người, máu người nồng nặc chảy trên bàn ăn, cả một bàn yến tiệc nay đã trở thành huyết yến.

“Lâm Vũ ngươi tên tiểu nhân vô sỉ, ngươi đứng dậy cho ta”

Hắc cẩu đang điên cuồng kêu gào, muốn Lâm Vũ đứng dậy. Còn Lâm Vũ hai mắt chán nản, tuyệt vọng nhìn hắc cẩu nói “Hết cách rồi, ta bỏ cuộc, ta không có cách”

“Chát”

“Mẹ nó, ngươi tỉnh lại cho ta. Không phải ngươi nói phải giết Vân Long báo thù cho Oa Lệ Lệ sao, không phải ngươi muốn mở dịch vụ tìm trẻ lạc sao, không phải ngươi nói muốn đánh cho Đại Quả Quả phải quỳ xuống cầu xin tha thứ sao, không phải ngươi muốn báo thù cho Y Độc Ma sao, không phải ngươi muốn mở một quán ăn sao, Ngươi tỉnh lại cho ta, ngươi có còn là nam nhi không hả, có chút khó khăn này ngươi cũng muốn bỏ cuộc sao.”

“chát, chát, chát, chát, chát, chát.....”

Lâm Vũ hai mắt kiên định từ dưới mặt đất đứng dậy. Hắn là nam nhi, hắn không thể bỏ cuộc. Hắn là nam nhi, hắn không được gục ngã. Hắn là nam nhi, hắn phải vượt qua tất cả. Khó khăn không thể làm hắn gục ngã. Đau thương không thể làm hắn yếu đuối. Thế gian không thể làm hắn thay đổi. Lâm Vũ hét lớn.

“Sổ sinh tử, ngươi có thể làm ta gục ngã sao, ngươi không thể...” “Rầm”

Màn huyết yến vẫn đang được kéo dài. Đám người áo đen như một lũ điên không biết sợ hãi. Kẻ này chết đi, kẻ kia lại lao tới, chỉ biết điên cuồng chém giết. Thức ăn đã nhúng đầy máu, xác người đã nhúng đầy máu, tầm mắt cũng nhúng đầy máu.Máu tươi chảy đẫm xung quanh. Cả căn phòng chỉ toàn máu. Tất cả đều là máu tươi cùng xác người chết.

Hứa Vô Tâm hai mắt đỏ bừng, đến bây giờ hắn vẫn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Cả hai bàn tay hắn đã nhúng đầy máu.

Lâm Vũ nằm bẹp trên mặt đất, mặt hắn lại sưng thêm một bàn tay khác.

“Ngươi mắng ai hả, đồ oắt con”

Sổ sinh tử chẳng biết từ lúc nào đã dựng ngược dậy, trang sách mở ra viết lên dòng chữ đó, cùng với một giọng nói trầm ổn được truyền vào tai Lâm Vũ.

Lâm Vũ thất thần một lúc sau đó mừng rỡ như điên nói “ Đại ca, cùng ta băng qua bao đại dương, cùng ta đi vượt ngàn con đường, phiêu lãng như áng mây trời, xanh ngát như giấc mơ ta, và đời vẫn...”

“Dừng, ta không rảnh nghe ngươi nói nhảm”

“Đại ca, Đại ca đã ăn món bánh mì việt nam chưa, ta dẫn đại ca đi ăn món đó đảm bảo ngon từ thịt, ngọt từ xương giá cả lại hợp lí”

“Mỹ thực trên thế gian ta đã ăn hết rồi, ngươi bỏ cuộc đi”

“Đại ca đã gặp mỹ nữ Thúy Kiều khuynh quốc khuynh thành chưa, ta dẫn đại ca đi gặp nàng, đảm bảo không say không về, đêm xuân một giấc giá ngàn vàng.

“Mỹ nữ trên thế gian ta đã gặp hết rồi, ngươi bỏ cuộc đi”

“Đại ca, Đại ca đã nhìn thấy Ha Long Bay chưa, ta dẫn đại ca đi bay, đảm bảo quên hết tất cả trời đất, vô sầu vô lo.”

“Mỹ cảnh trên thế gian ta đã xem hết rồi, ngươi bỏ cuộc đi”

Hứa Vô Tâm hai mắt đỏ bừng, hắn không biết đã giết bao nhiêu người, cũng không biết bao nhiêu người đã chết. Hắn chỉ biết chém và chém. Giết và giết. Máu tươi vẫn cứ chảy, thời gian thì vẫn cứ trôi. Ai là người chiến thắng cuối cùng. Đáp án luôn là một ẩn số.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.