Ba ngày sau, Lâm Vũ đã vượt qua cánh rừng rậm rạp tiến về phía mỏ linh thạch,không thể không nói Bí cảnh quả là vô cùng tốt. Ba ngày nay, Lâm Vũ thu thập được gần trăm gốc hạ phẩm linh dược, trung phẩm linh dược hắn cũng hái được mười bảy cây. Đáng tiếc thượng phẩm linh dược trở lên, hắn không hái thêm được bất cứ cây nào.
Nhìn trước mắt sơn động lớn, đã có không ít tu sĩ ra vào đào linh thạch,người thì vui mừng hớn hở, người thì thở dài ngao ngán. Đi vào bên trong, Lâm Vũ từ túi trữ vật lấy ra dạ quang cầu, đây là một kiện hạ phẩm pháp bảo dùng để chiếu sáng trong đêm tối, ngoài ra không còn công dụng gì khác.Đeo dạ quang cầu lên cổ Hắc Cẩu, Lâm Vũ lúc này mới đánh giá hang động xung quanh. Càng đi sâu xuống cảnh giới của tu sĩ càng cao, phía bên ngoài là luyện khí cảnh tu sĩ, ở giữa là thông kinh cảnh, còn sâu trong hang động phía cuối là tẩy cốt cảnh.
Đây chính là quy luật tàn khốc của thế giới này, kẻ yếu chỉ được ở bên ngoài húp canh cạn, còn kẻ mạnh mới có được càng nhiều lợi ích. Để đi vào sâu bên trong mỏ linh thạch. Lâm Vũ đã không ít lần phải ra tay chứng minh thực lực. Kẻ yếu chỉ có thể bị đuổi ra bên ngoài. Kẻ mạnh mới được phép tiến vào trong. Tàn khốc mà thực dụng. Kẻ yếu càng yếu, kẻ mạnh càng mạnh.Cá lớn nuốt cá bé chính là tàn khốc như vậy, tàn khốc từ những điều nhỏ nhất.
Xung quanh mỏ linh thạch nơi thì giống như băng tinh kết thành, nơi thì lại toàn là hắc thạch, có nơi thì lại từ vô số loại đá có màu sắc khác nhau mà hình thành. Đi vào sâu trong mỏ linh thạch, Lâm Vũ xuất ra một chiếc cuốc đen tuyền, toàn thân đúc từ hắc thiết bắt đầu đào bới. Vận khí của Lâm Vũ không tệ, chỉ mất ba ngày,hắn đã đào được gần nghìn viên hạ phẩm linh thạch. Nghe có vẻ nhiều nhưng nếu quy đổi ra trung phẩm linh thạch thì mới được có mười viên.
Lâm Vũ cũng không muốn mất nhiều thời gian ở đây. Hắn quyết định đào thêm ba ngày nữa liền rời đi. Đến ngày thứ tư, Ầm một tiếng động lớn vang lên, lập tức khiến vô số tu sĩ chú ý. Không biết là tu sĩ nào phát hiện trong mỏ linh thạch còn có một động phủ bí mật. Bước vào bên trong khắp nơi đều ẩm mốc, xung quanh chỉ có một ít cỏ dại không hề có bất cứ một sinh vật nào.
Đi đến điểm cuối cùng, chính là một viên lục sắc linh thạch đang phát sáng, lơ lửng giữa không trung. Vô số tu sĩ đỏ mắt lao đến tranh đoạt nhưng khi một vị tu sĩ sắp chạm đến viên lục sắc linh thạch. Bỗng có một trận pháp xuất hiện dưới viên linh thạch được kích hoạt, vị tu sĩ đó liền nổ tung mà chết.
Lúc này vô số tu sĩ mới tỉnh táo lại, đánh giá xung quanh. Sau đó,cũng có một số kẻ không sợ chết lao lên nhưng đều bị trận pháp giết chết.
“ Mau nhìn”
Một vị tu sĩ chỉ tay lên vách động, trên đó có một hàng chữ chỉnh tề được viết ngay ngắn “ người cuối cùng là người có được cơ duyên”
Nhìn xong dòng chữ này, Lâm Vũ không do dự quay người rời đi. Không phải Lâm Vũ không ham bảo vật, cũng không phải Lâm Vũ thiếu lòng kiên nhẫn. Mà Lâm Vũ nhận ra đây là môt cạm bẫy chết người. Một cạm bẫy chết người vô cùng dã man.
Chờ đợi người khác đi là điều không thể nào. Chẳng lẽ còn có chuyện “ các vị đây là cơ duyên của ta, xin mọi người rời đi. Sau đó mọi người tươi cười, nói đúng đúng, liền bắt tay cùng nhau rời đi, không có khả năng”.Đến lúc đó phải làm sao, tất nhiên là phải ra tay chém giết lẫn nhau, không ai chịu nhường ai thì chỉ có thể dùng sinh mạng để nói chuyện.
“ Người cuối cùng” như thế nào là người cuối cùng. Giả sử ngươi giết hết người ở trong đó, vậy còn những người ở tầng trung và tầng ngoài đang đào bới linh thạch thì sao. Ngươi đi ra giết hết bọn họ nhưng ngươi chắc chắn ngươi là người cuối cùng. Sẽ không còn ai khác đến đào linh thạch sao. Từ “ người cuối cùng” có thể chỉ người cuối cùng bên trong hang động cũng có thể chỉ người cuối cùng bên trong bí cảnh. Nhưng hiểu theo nghĩa nào, nó cũng là một cạm bẫy chết người, tạo thành một vòng lặp giết người vô hạn. Người đến đào linh thạch giết hoặc bị giết, người sau đến giết hoặc bị giết, người kế tiếp giết hoặc bị giết,người sau nữa cũng vậy cứ tiếp tục cho đến lúc bí cảnh sụp đổ. Tất cả đều phải chết. Chưa kể, đó chỉ là lời nói sáo rỗng, vô căn cứ, biết đâu đó là một lời nói dối, liệu ngươi có ngu ngốc đến mức tin một lời nói sáo rỗng, vô căn cứ sao.
Không phải Lâm Vũ độc ác, không nói cho mọi người biết đây là cạm bẫy. Mà là cho dù hắn có nói, cũng không ai tin hắn. Bị lòng tham che mờ hai mắt, ai có thể tỉnh lại. Chết vì lòng tham là điều không thể tránh khỏi.
Đúng như Lâm Vũ dự liệu, trong mỏ linh thạch khắp nơi đều là người chết, máu tươi chảy ra như suối. Độc Hà là người duy nhất còn sống, hắn điên cuồng chém giết đến đỏ bừng cả hai mắt. Từ bên trong cho đến bên ngoài khắp nơi đều là xác chết, hắn chính là người cuối cùng còn sống sót.
Độc Hà, tuy mình đầy thương tích nhưng hắn vẫn vui mừng hớn hở như một đứa trẻ lao lên nắm lấy viên lục sắc linh thạch. Chỉ cần có nó,hắn liền có thể đột phá thành hoán huyết cảnh. Nhưng rất nhanh trận pháp dưới viên linh thạch được kích hoạt, cả cơ thể Độc Hà liền nổ tung. Trước lúc chết, hắn mới hiểu ra một điều rằng đây vốn dĩ là một cạm bẫy, đó chỉ là một lời nói dối độc ác, hắn chết chính là vì bị lòng tham che mờ hai mắt. Trong hang động viên lục sắc linh thạch vẫn đang phát sáng, bên dưới nó, một dòng chữ bằng máu viết “ngu ngốc” rất nhanh được hiện lên, sau đó cũng rất nhanh biến mất, xác chết và máu tươi trong mỏ linh thạch cũng vậy. Đều rất nhanh biến mất như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lâm Vũ càng lúc càng cảm thấy bí cảnh này có điều gì đó không ổn. Nhưng không ổn ở đâu hắn không biết. Nghĩ mãi không rõ, Lâm Vũ liền mặc kệ, hắn tiếp tục tiến về phía trước.
Trong một sơn động bên dưới thác nước, theo như tấm bản đồ đánh dấu. Nơi đây có cất chứa thông kinh chi dịch. Đối với thông kinh cảnh mà nói đây chính là thần dược.Không chỉ giúp tu sĩ mau chóng đả thông kinh mạch, mà nó còn giúp tu sĩ củng cố tu vi, kinh mạch càng thêm vững chắc, nếu có được nó lúc đột phá thì càng tốt. Nó sẽ tăng thêm một nửa tỷ lệ thành công cho tu sĩ. Quả không làm Lâm Vũ thất vọng. Bên dưới bề mặt lớp đá, chính là có một vũng nhỏ thông kinh chi dịch khoảng trừng trăm giọt. Nhìn xem bốn phía xung quanh, không phát hiện điều gì bất thường về sau. Lòng nghi ngờ của Lâm Vũ càng đậm. Nhưng bảo vật trước mắt không lẽ lại quay người rời đi đó là chuyện không thể nào.
Lâm Vũ cúi người xuống, mỉn cười hiền lành bảo hắc cẩu “Hắc cẩu, ngươi đến lấy thông kinh dịch sau đó chia nhau, mỗi người một nửa, ngươi thấy thế nào”
Hắc cẩu một mặt khinh bỉ nhìn hắn “ Sao ngươi không đến lấy, rồi chia cho ta một nửa”
“ cmn, ngươi là cẩu hay ta là cẩu”
“ tất nhiên, ngươi là cẩu”
Thế là một người, một chó lại lao vào đánh nhau túi bụi, khắp sơn động đều là tiếng mắng chửi ầm ĩ.
Một tiếng sau, Hắc cẩu một mặt sưng tím, nằm gục dưới đất. Hắc cẩu bây giờ đâu còn là đối thủ của Lâm Vũ. Lâm Vũ chính là đang thoải mái cười nhìn hắc cẩu.
“ Ngươi bây giờ có chịu đi không hả, đồ cẩu ngốc”
Hắc cẩu cúi người xuống,hai mắt rưng rưng, tội nghiệp nhìn Lâm Vũ.
“ Hắc cẩu ngươi đúng là đồ mặt dầy vô sỉ, đánh không lại thì giả vờ đáng thương, ngươi nghĩ ta ngốc tin ngươi sao”
“Lâm Vũ, ngươi mới là đồ mặt dầy vô sỉ, đi bắt nạt cả một con chó”
“ ngươi mà là chó sao, có con chó nào vô dụng như ngươi không hả?”
Cuối cùng, Lâm Vũ cùng hắc cẩu chỉ có thể nhượng bộ, cả hai cùng nhau tiến lên lấy thông kinh chi dịch. Nhưng điều kì lạ là mọi việc diễn ra vô cùng thuận lợi, Lâm Vũ dễ dàng lấy được thông kinh chi dịch bỏ vào túi trữ vật mà không hề gặp cạm bẫy nào. Tất nhiên cạm bẫy chắc chắn sẽ có chẳng qua Lâm Vũ không phát hiện ra mà thôi.
Lúc này bên ngoài sơn động, một vị lão giả khuôn mặt đầy nết nhăn đang tiến đến, vị lão giả này tu vi đã đạt đến tẩy cốt cảnh. Lão giả dừng lại nhìn Lâm Vũ cười hiền lành nói “ Đạo hữu có thể bán cho ta một ít thông kinh chi dịch được không, ta nguyện ý lấy giá cao để mua”.
“ rất tiếc, ta không bán”
Lâm Vũ không do dự từ chối, trừ phi hắn ngu ngốc mới đi bán thông kinh chi dịch, đây là bảo vật có tiền cũng không mua được.
Lão giả thở dài đáng tiếc “ vậy ta không làm phiền đạo hữu nữa, cáo từ”.Sau đó quay người rời đi.