Lâm Vũ bước theo đám người chết thay tiến về phía trước bắt đầu dò đường, còn đám người Ma Đạo cùng Chính Đạo thì đang đi ở phía sau. Đám người Chính Đạo thì liên tục mắng Ma Đạo dùng người vô tội làm kẻ dò đường chết thay là vô nhân đạo, tàn ác. Còn người Ma Đạo thì liên tục mắng đám người Chính Đạo là ngụy quân tử. Về phần Lâm Vũ bọn hắn, thì vẫn phải bước về phía trước làm kẻ chết thay Ha ha...Lâm Vũ nghe mà nực cười.
Khắp Cực Bắc Chi Địa đều phát ra một mùi hoang tàn chết chóc, không biết đi được bao lâu, trước mặt Lâm Vũ cùng những kẻ chết thay xuất hiên một bãi đất trống, một bên mọc chút cỏ dại, trên đó còn có một bông hoa trắng đang nảy mần. Một bên là một chút xương cốt nằm rải rác trên mặt đất. Đám người muốn đi tiếp chỉ có hai lựa chọn, bước về phía mặt đất có chút cỏ dại, hoặc bước về phía mặt đất có chút xương cốt. Đám người chết thay thấy vậy liền dừng lại, bọn hắn trong mắt người khác chỉ là sâu kiến tùy ý vứt bỏ, nhưng bọn hắn cũng không muốn chết, bọn hắn cũng muốn được sống. Lâm Vũ nheo mắt cố gắng tìm xem con đường nào mới là hợp lí nhất. Bên bãi đất có lưu lại chút xương cốt chứng tỏ nơi đó xuất hiện qua xác chết, khả năng cao nơi đó tồn tại yêu thú. Còn về bãi đất có chút cỏ dại, trên đó còn có một mần hoa mọc nên, chứng tỏ nơi đó có khả năng cao là nơi an toàn.
Lâm Vũ không do dự bước về phía bãi đất có chút cỏ dại mọc lên. Vừa bước tới gần Lâm Vũ vừa đánh giá quan sát xung quanh, khắp nơi đều là cây cối hình thù quái dị, mọc rải rác, khắp nơi đều là hoang tàn chết chóc, lấy đâu ra cỏ xanh với hoa tươi được. Cảnh vật dưới chân Lâm Vũ có thể coi là mỹ cảnh đẹp nhất nơi này, cỏ xanh hoa tươi mọc đẹp mơn mởn ở cái nơi toàn cây cối quái dị, mặt đất đen kịt không một ngọn cỏ, tràn ngập tử khí. Thật là hợp lí. Lâm Vũ càng nghĩ càng thấy hợp lí cỏ xanh hoa tươi mọc ở nơi này thật hợp lí. Lâm Vũ nhớ tới Thủy Độc Mãng, nó dùng thủy linh hoa dẫn dụ con mồi tới. Đống xương cốt này sao có thể so sánh với thủy linh hoa được chứ, nếu là thủy linh hoa đám người sẽ lao tới, còn nếu là xương cốt đám người đương nhiên sẽ tránh né mà đi về phía cỏ xanh đang mọc tươi tốt. Lâm Vũ bước trên bãi đất mọc cỏ xanh, có một bông hoa màu trắng đang nảy mần vừa nghĩ vừa cảm thấy vô cùng hợp lí. Lâm Vũ dừng bước, quay đầu bỏ chạy thục mạng, miệng hét lớn.
“Chạy....Mau....”
“Rầm...”
Từ dưới mặt đất, một bông hoa to lớn khổng lồ xông thẳng lên mặt đất há to miệng máu nuốt chửng hàng chục người vào bụng, ngay sau đó phun ra một đống xương người về phía bãi đất có chút xương cốt nằm trên đó.
Lâm Vũ không quay đầu, bỏ chạy thục mạng, đừng nhìn nó chỉ là một bông hoa, một ngụm nó cũng có thể cắn chết Lâm Vũ, Lâm Vũ trong mắt nó chỉ là một con nhược kê mà thôi.
Vô số dây leo từ trên người bông hoa mọc ra, tóm lấy những kẻ đang chạy trốn.
“Rầm…”
Một chiếc dây leo ngay lập tức đập mạnh vào lưng Lâm Vũ, khiến lưng hắn chảy toang máu, đánh bay một miến thịt lớn trên lưng hắn, máu tươi như suối phun ra ướt đẫm mặt đất, Lâm Vũ cắn chặt hàm răng đến rỉ máu, bò lăn lộn trên mặt đất, tiếp tục bỏ chạy thục mạng.
“Rầm…”
Một sợi dây leo lại tóm vào tay Lâm Vũ, kéo hắn đến chỗ chết, Lâm Vũ cắn chặt hàm răng, vặn gãy cánh tay thoát khỏi sợi dây leo trói buộc.
Lâm Vũ mới từ trên mặt đất bò dậy, một sợi dây leo lại trói chặt cả người hắn, kéo về chiếc miệng đang há lớn, Lâm Vũ cố sức dãy dụa nhưng vô ích, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể ngày càng tới gần chiếc miệng máu đang há lớn, chờ đợi nuốt hắn vào bụng, ngay lúc Lâm Vũ đang đứng trước bờ vực sinh tử, mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc, một tên cao nhân bỗng dưng xuất hiện, chém chết bông hoa ăn thịt người, cứu hắn một mạng. Ha ha…Nực cười, Lâm Vũ hai mắt lạnh lùng, không do dự há miệng lớn, cắn liên tục lên sợi dây leo đang trói buộc hắn, Hàm răng của hắn như cắn vào đá, chảy toang máu, nhưng hắn không dừng lại, tiếp tục cắn điên dại, nhựa cây màu xanh lè phun ra ướt đẫm miệng hắn, khiến miệng hắn bỏng rát, cổ họng như đốt cháy, đau đớn, thống khổ ăn mòn cả lưỡi hắn, Lâm Vũ hắn không dừng lại, hắn không muốn chết, không muốn chết…Sợi dây leo đứt gãy, Lâm Vũ lăn trên mặt đất tiếp tục bỏ chạy không hề dừng lại, cổ họng hắn bị đốt cháy, không thể nói được thành tiếng, một cánh tay hắn bị vặn xoắn, đứt gãy chảy toang máu, cả người hắn da thịt khắp nơi đều đang bị nhựa cây ăn mòn, từng miếng da thịt rơi trên mặt đất vô cùng thê thảm.
“Rầm…”
Cuối cùng đám người Chính Đạo đã ra tay, đợi đến khi bông hoa đã đánh chén no nê, định chui xuống mặt đất, Nhạc Bất Bại mới rút ra thanh kiếm, một nhát chém bông hoa thành tro bụi. Nhạc Bất Bại đi tới chỗ đám người, ân cần hỏi thăm từng người một, cố gắng động viên mọi người tiếp tục đi tiếp, sau cơn mưa nhất định trời sẽ sáng, một tương lai tươi đẹp đang chờ đón bọn họ, khuyên bọn họ đừng bỏ cuộc mà hãy kiên cường bước tiếp. Đám người bị chọn làm kẻ chết thay đang bi thương tuyệt vọng, nghe được những lời ân cần, động viên của quân tử kiếm Nhạc Bất Bại liền cảm động rơi nước mắt, bọn hắn chỉ là những người chân chất, thật thà, đây là lần đầu tiên có người quan tâm tới sống chết của bọn hắn, cỗ vũ bọn hắn tiến về phía trước, chỉ cần vượt qua nơi đây, vượt qua mộ huyệt an toàn, bon hắn sẽ được tự do. Cả đám người đều cảm động rơi nước mắt, liên tục cảm tạ quân tử kiếm Nhạc Bất Bại. Lâm Vũ nằm trên mặt đất, thở nặng nhọc cũng không nhịn được bật cười cảm động rơi nước mắt, quả không hổ danh là quân tử kiếm Nhạc Bất Bại, quả là bậc quân tử ha ha…
Lâm Vũ mang theo chiếc cổ họng đã bị đốt cháy, biến thành một người câm, một cánh tay bị vặn xoắn, nát bét, khắp người đều là thương tích bước về phía xác chết cây hoa ăn thịt, hái một loại quả bốc mùi hôi thối mọc trên người nó, sau đó tiếp tục đi theo đám người tới ác ma nữ vương mộ huyệt. Bỗng một con yêu thú hai đầu, cả người như khủng long bạo chúa xuất hiện, từ trên bầu trời dang rộng hai cánh bay vút xuống mặt đất, nửa người trên của nó là bộ xương khô, nửa người dưới lại là máu thịt bao trùm trong lớp vảy vô cùng kỳ dị. Con quái vật đâm thẳng xuống mặt đất khiến bụi bay mù mịt, Con quái vật liên tục dẫm đạp trên mặt đất, khiến đám người nát bét, như thịt vụn hoà với nội tạng vô cùng thê thảm. Lâm Vũ hắn cũng giống đám người dùng hết sức lực chạy trốn.
“Rầm…”
Một chiếc chân đạp thẳng vào người Lâm Vũ, khiến hắn ngã lăn xuống đất, Lâm Vũ chưa kịp bò dậy, con quái thú lại đạp thêm cho Lâm Vũ một cái, Lâm Vũ vừa mới ngoi đầu lên, lại thêm một cái đạp, đạp thẳng mặt Lâm Vũ ngã xuống đất, con quái vật thấy Lâm Vũ còn chưa chết lại đạp thêm mấy cái…
Lâm Vũ bị đạp cả người đã nát bét không chịu nổi, máu tươi từ miệng hắn không ngừng phun ra, dù khả năng hồi phục của hắn rất mạnh, nhưng cứ như thế này sớm muộn hắn cũng sẽ bị đạp chết, Lâm Vũ không do dự dùng hết sức lực lăn trên mặt đất, con quái vật cũng dẫm đạp theo từng đường lăn của hắn.
“Rầm…”
Một chiếc chân của Lâm Vũ bị đạp nát bét, đứt gãy lìa khỏi cơ thể, Lâm Vũ cắn chặt hằm răng, mồ hôi lạnh đổ nhễ nhại trên khuôn mặt tiếp tục cố gắng lăn về phía trước tuyệt vọng cầu sinh.
Lâm Vũ cả người be bét, máu tươi từ cơ thể hắn chảy ra như suối, Cả người hắn khó thở nằm trên mặt đất lạnh lẽo, cuối cùng hắn cũng đã chống cự được tới lúc con quái vật bị đám người chính đạo cùng ma đạo ra tay xử lý.
Mặt trăng đã lên cao, cả đám người bắt đầu tụ tập, đốt lửa bàn bạc cho kế hoạch tiếp theo nên làm thế nào, còn Lâm Vũ cùng những kẻ chết thay thì được vứt ở một góc xó xỉnh, mặc kệ sống chết.
Lâm Vũ cả người hắn băng kín vết thương, một tay bị vặn xoắn nát bét, một chân đã đứt gãy, lìa khỏi cơ thể, cổ họng thì bị đốt cháy biến thành người câm, khắp người đều là những vết thương chằng chịt, một tay còn lại của hắn thì đang cầm một chiếc lương khô cứng như đá, vị như bùn đất cố gắng nuốt vào trong bụng.
Bỗng trước mặt Lâm Vũ xuất hiện ba vị tuyệt sắc giai nhân. Không ai khác ngoài Hoả Vũ Thiên Linh, Lưu Ly Lan Linh và Cơ Thiên Tâm. Hoả Vũ Thiên Linh không hiểu vì sao khi nhìn thấy tên ăn mày thê thảm như vậy lại khiến nàng vô cùng đau lòng, nhịn không được mà tới đây xem hắn, Cơ Thiên Tâm thì nhíu mày nhìn tên ăn mày, tên ăn mày này cho nàng một cảm giác vô cùng kỳ lạ, giống như giữa hai người có một mối liên hệ nào đó, Lưu Ly Lan Linh nhìn tên ăn mày, điều này làm nàng nhớ về quá khứ trước kia, trước kia nàng cũng chỉ là một kẻ tầm thường, nếu không phải nàng may mắn có được vô thượng cơ duyên, có lẽ bây giờ nàng cũng giống như tên ăn mày này, trở thành sâu kiến trong mắt kẻ khác. Điều này lại làm nàng nhớ tới Lâm Vũ, người nam nhân thông minh nhất nàng từng gặp, cũng là kẻ đáng sợ nhất nàng từng biết, khiến nàng không thể nào quên, càng nhìn tên ăn mày, nàng càng cảm thấy tên ăn mày này giống Lâm Vũ. Lưu Ly Lan Linh lắc đầu, không thể nào, một kẻ đáng sợ như Lâm Vũ mà có thể lưu lạc đến mức đường này thì cái thế giới này điên cả rồi.
Cả ba người con gái đều móc ra một viên chữa thương đan, đưa vào tay Lâm Vũ. Lâm Vũ nhìn ba viên chữa thương đan trong tay, chỉ có thể mỉn cười mà nhận lấy. Lâm Vũ thở dài nhìn lên bầu trời Bắc Hà thành, ôm lấy chiếc áo đã rách nát, ngồi một góc tối tăm trên con đường náo nhiệt người đi kẻ lại. Lâm Vũ sờ lên khuôn mặt xấu xí, toàn vết sẹo chằng chịt trên khuôn mặt của hắn. Hắn huỷ dung rồi, chính tay hắn rạch từng vết sẹo trên khuôn mặt của hắn, hắn tự tay huỷ dung chính bản thân mình, mỗi ngày hắn đều tự tay huỷ đi khuôn mặt của hắn một lần, bởi vì năng lực phục hồi của hắn, khiến hình dạng này chỉ có thể duy trì một ngày, hắn đã đến Bắc Hà thành trước khi tin đồn được tung ra một tháng. Mỗi ngày hắn đều làm một tên ăn mày, ăn xin đầu đường xó trợ. Hắn đang đợi, đợi con mồi sẽ giúp hắn đi vào ác ma nữ vương mộ huyệt, một mình hắn chắc chắn không thể tự đi vào đó được, hắn cũng không có thực lực đi tới đó, hắn cũng chẳng có nổi thực lực trong đó sống sót, càng không nói tới trước mặt đám hổ đói dành lấy miếng ăn, hắn không có khả năng này, hắn chỉ có thể liều, liều mạng mà thôi.
Lão Ma đầu dẫn theo một đám người, từ tửu quán sang trọng nhất bước ra, nhà tửu quán này đang tu sửa mở rộng xây mới cho nên có khá là nhiều bụi gỗ, sơn tường rơi vãi khắp nơi. Lão Ma đầu đã là đại đạo cảnh cường giả, hắn chính là muốn vào ác ma nữ vương mộ huyệt tìm kiếm cơ duyên, đột phá đại đạo cảnh cường giả, đạt tới cảnh giới bán thần trong truyền thuyết. Phía sau hắn có tu sĩ, có người bình thường, những người này đều là những kẻ hắn dùng để dò đường, chết thay trong mộ huyệt, thế giới này vốn là vậy, dùng người vô tội làm kẻ dò đường chết thay trong bí cảnh hay những nơi nguy hiểm đã trở thành một điều quá bình thường, còn cơ duyên đương nhiên thuộc về hắn, đây chính là quy luật của thế giới này, muốn trở nên hơn người thì phải dẫm đạp kẻ khác xuống dưới chân, những kẻ chống lại quy tắc của thế giới này chỉ có chết mà thôi.
Lão Ma đầu đi xuyên qua các con phố, đi đến nơi đám người hay tụ tập bắt đầu nghe ngóng tin tức, bỗng một tên ăn mày đi tới trước mặt hắn, cả người rách nát bẩn thỉu, khuôn mặt xấu xí đầy những vết sẹo ngang dọc.“Quý nhân, chắc ngài vừa mới từ tửu quán sang trọng nhất Bắc Hà thành đi ra, cho nên chắc chắn là người giàu có, mong ngài rủ lòng thương cho ta một ít tiền sống sót qua ngày”
Lão Ma đầu đang muốn một chưởng giết chết tên ăn mày trước mắt, nghe vậy liền nhíu mày nở nụ cười hiền hoà nói.
“Ngươi làm sao biết ta mới từ tửu quán sang trọng nhất Bắc Hà thành đi ra, nếu trả lời hợp lí, ta sẽ ban thưởng cho ngươi”
Tên ăn mày nghe đến hai chữ ban thưởng, hai mắt liền toả sáng, vội vàng nói.
“Ta thấy dưới chân quý nhân có vết sơn tường còn mới, trên giầy có dínhh bụi gỗ. Trùng hợp xung quanh đây chỉ có tửu quán sang trọng nhất Bắc Hà thành là đang tu sửa cho nên mới có những thứ này, cho nên ta cả gan suy đoán, mong kiếm được chút tiền lẻ sống qua ngày”
Lão Ma đầu mỉn cười, tên ăn mày này thật có chút tiểu thông minh, giữ hắn lại dùng trong mộ huyệt biết đâu sẽ có chút tác dụng. Lão Ma đầu mỉn cười hiền lành, nhẹ nhàng nói.
“Tiểu ăn mày, ta thấy ngươi có chút thông minh, hay là đi theo ta, ta sẽ cho ngươi đồ ăn, ngươi thấy sao”
Đám người ở đằng sau Lão Ma đầu nghe vậy liền sợ hãi run nẩy bẩy, còn tên ăn mày vừa nghe xong liền hai mắt toả sáng, mỉn cười vui sướng, gật đầu lia lịa, vội vàng đi theo sau Lão Ma đầu.
Đêm khuya, Lão Ma đầu ngồi trong một căn phòng, bắt đầu điều tra thân phận tên ăn mày hôm nay hắn vô tình gặp mặt. Tên ăn mày này đã xuất hiện ở Bắc Hà Thành trước một tháng khi tin đồn ác ma nữ vương mộ huyệt được tung ra, hắn xin ăn ở rất nhiều nơi, bị đánh, bị mắng chửi cũng rất nhiều lần. Hoàn toàn là một tên ăn mày bình thường, Lão Ma đầu lắc đầu cười dài, có lẽ là do hắn quá đa nghi mà thôi.
Mặt trăng đã lên cao, Lâm Vũ cùng những người khác nằm trong chuồng ngựa, sương đêm lạnh giá khiến đám người run cầm cập.Lâm Vũ nằm trên một đống rơm ẩm, nhìn vào vầng Hạo Nguyệt đang toả sáng, hắn không tin trên đời sẽ có kẻ điên đến mức sẽ đi điều tra thân phận của một tên ăn mày vô tình gặp mặt, nhưng cái thế giới điên cuồng này đã dạy hắn một bài học, đó là bất kỳ chuyện điên rồ gì cũng có thể xảy ra, cho nên hắn thà rằng chịu đau khổ một lúc, còn hơn là có một tia sơ hở.Lâm Vũ nhớ tới Hắc Cẩu, chuyến đi này quá nguy hiểm, hắc cẩu đi theo hắn chỉ có đường chết mà thôi, đến chính bản thân hắn cũng không biết mình có thể sống sót trở về hay không. Cho nên hắn đã để Hắc Cẩu ở lại Tà Nguyên thành còn một mình thì đi tới cực bắc chi địa.
Lâm Vũ hắn nhớ tới hình ảnh lúc hắn và Hắc Cẩu chia tay, Hắc Cẩu đứng ở cổng thành hét lớn.
“Lâm Vũ tên tiểu nhân vô sỉ, ngươi không được chết, nhất định không được chết, ta đợi ngươi quay trở về”
Hắn đưa lưng về phía hắc cẩu, tiếp tục bước đi, không hề quay đầu, ngoảnh lại, nở một nụ cười vui vẻ.
“Ha ha…Đồ ngốc cẩu, ta làm sao có thể chết được, ta nhất định sẽ quay trở về, nhất định sẽ quay trở về, nhất định…”
Nhưng nước mắt lại lăn trên khuôn mặt của hắn.
Hắn cảm thấy khung cảnh lúc đó tang thương đến kỳ lạ, ngày mai, ngày mai sẽ là lúc chuyến đi bắt đầu, hắn có thể sống sao, Lâm Vũ cố gắng nhắm mắt, nhưng trăm mối cảm xúc ngổn ngang khiến hắn không thể nào ngủ được.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi tiếng gà gáy bắt đầu vang lên, đám người đã tụ tâp với nhau, bắt đầu chuyến hành trình đi tới Ác Ma nữ vương mộ huyệt. Lâm Vũ theo lão Ma Đầu đi tới nơi ma đạo tụ tập, người đứng đầu Ma Đạo trong chuyến đi lần này chính là Huyết Tà. Lâm Vũ nhìn xung quanh, không chỉ đám người bọn hắn bị bắt làm kẻ chết thay mà còn vô số người khác cũng bị bắt làm kẻ dò đường chết thay trong chuyến đi này.Mỗi tên Ma Đầu đều có trong tay ít nhất hàng trăm kẻ chết thay, Lâm Vũ nhìn ra phía đối diện, chính là người của liên minh chính đạo, người đứng đầu không ai khác chính là quân tử kiếm Nhạc Bất Bại.Theo sau Nhạc Bất Bại chính là người đứng đầu Tứ Thần Tông, Tiêu Dao thánh địa Đại Quả Quả, Thiên Hoả Thánh Địa Hoả Thế Ngục cùng tông chủ Linh Lung Thánh Địa, tông chủ Âm Dương thánh địa cùng vô số môn phái và tán tu khác. Phía sau nữa chính là các thánh tử thánh nữ của các tông môn được mang đến nơi đây lịch luyện, Lưu Ly Lan Linh cả người cao quý thánh khiết, phát sáng linh lung rực rỡ, Hoả Vũ Thiên Linh cả người rực lửa, mái tóc rực lửa, ánh mắt rực lửa, như con ngựa hoang bất thuần, anh dũng, khí khái, hào hùng, hiên ngang giữa trời đất, Long Ngạo Thiên cả người vàng óng, ba nghìn chân long như vờn quanh người hắn, khí tức khủng bố kèm theo tiếng long ngâm phát ra từ trong cơ thể vô cùng uy mãnh. Lâm Vũ cũng nhìn tới đám người Kiếm Si, mười năm không gặp, đám người Kiếm Si cũng đã thay đổi rất nhiều, trên mặt mỗi người đều toát ra một sắc thái vô cùng tự tin, khí chất kiêu hùng toát ra mạnh mẽ của một thiên tài nên có, đám người đứng đó, như trụ chống trời vô cùng kiêu hãnh, toát ra khí tức vô cùng mạnh mẽ.Lâm Vũ tiếp tục đưa mắt nhìn sang hướng khác, một vị tuyệt sắc giai nhân, hai mắt màu u buồn, khuôn mặt mang theo một vẻ đẹp bi thương khó nói, khí chất trên người vô cùng ưu nhã như tuyệt tác của thiên địa, dù ở ngay trước mắt nhưng lại xa cách ngàn dặm, muốn chạm nhưng không thể chạm tới, muốn đến nhưng không thể đến được. Như Trăng dưới mặt nước, ưu nhã, lung linh, huyền ảo khiến người xem say mê, Lâm Vũ nghe mọi người nói đây chính là Thánh Nữ Thiên Cơ Điện, Cơ Thiên Tâm thánh nữ.Đi bên cạnh Cơ Thiên Tâm là một vị nam tử ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, người đẹp như tranh vẽ, nụ cười ấm áp như gió xuân, cả người khí chất bất phàm, siêu phàm thoát tục. Bên cạnh hắn là một con hắc hổ cùng một con kỳ lân. Lâm Vũ tuy không biết tên nam tử này là ai, nhưng tên nam tử này cho hắn một cảm giác vô cùng nguy hiểm.