Sát khí điên cuồng tàn phá mọi thứ xung quanh, một nguồn linh lực khổng lồ thiêu rụi thế gian vận vật, từ dưới miệng hố lớn, trong nàn khói dày dặc. Một vị nam tử, cả người mặc áo tang, hai mắt tĩnh lặng mà sắc bén, hiên ngang, dũng mãnh đứng dậy từ miệng hố nhìn thẳng vào mắt kẻ thù không chứa một tia tình cảm.
Trước ánh mắt lạnh lùng đó, Lý Vong Cư nhịn không được hoảng sợ lùi bước. Hắn không ngu ngốc, hắn biết ánh mắt này, khí thế này không thuộc về một kẻ hèn yếu, nó thuộc về cường giả, nó thuộc về những kẻ đã chiến đấu trên bờ vực sinh tử hàng trăm hàng nghìn lần, tạo nên một ý chí sắt đá không thể lay chuyển qua vô số lần sinh tử, đứng giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết, ánh mắt của một kẻ mạnh thực sự. Ánh mắt của một kẻ săn mồi đầy dũng mãnh.
Lý Vọng Cư cắn răng, hắn biết mình đã không còn đường lui. Quay đầu chỉ có một chữ chết. Muốn sống, hắn phải liều mạng. Lý Vọng Cư không do dự bộc phát toàn bộ sức mạnh của bản thân. Tung ra át chủ bài mạnh nhất của hắn, tốc chiến tốc thắng.
Cả bầu trời như ánh vàng rực rỡ. Cả người Lý Vọng Cư bao trùm trong bộ chiến giáp vàng óng ánh. Trong tay trường thương vụt sáng như chân long, gầm thét tiếng sấm rền vang đầy kiêu hãnh. Thiên Cơ Bàn Cờ huyễn hoá thành một mảnh không gian rộng lớn, bao chùm cả người Lâm Vũ vào bên trong. Lý Vọng Cư đứng trên đỉnh đầu chân long long, tay cầm trường thương mình, mặc chiến giáp như một vị đại đế thống lĩnh thiên binh, thần tướng đối đầu với Lâm Vũ. Hàng ngàn, hàng vạn đội quân chỉnh tề dâng lên trường thương hướng về phía trước, hùng dũng lao tới Lâm Vũ theo hiệu lệnh của Lý Vọng Cư.
“GIẾTTTTTTTTT…”
Lâm Vũ lạnh lùng, bình tĩnh nhìn Lý Vọng Cư đang cưỡi trên mình chân long, tay cầm trường thương sắc bén, dẫn theo hàng ngàn hàng vạn thiên binh, thần tướng đang lao tới. Lâm Vũ cả người sát khí tuôn trào, một nửa không gian chìm trong bóng đen tăm tối, kèm theo từng đường vân đỏ ngòm giao thoa đầy tà ác. Từ dưới mặt đất, hàng ngàn hàng vạn đội quân xác sống từ dưới mặt đất trỗi dậy, như ác ma từ dưới địa ngục moi lên gầm thét xé nát cả không gian. Lâm Vũ đứng trên đỉnh đầu một con quái thú cao hàng nghìn mét, đưa tay về phía trước hét lớn.
“GIẾTTTTTT…..”
Cả hai phe lao vào điên cuồng chém giết lẫn nhau, rồi tan biến. Như ác quỷ và thiên thần, như thiên binh và quái vật, một trận chiến không đội trời chung, một trận chiến ngươi chết ta sống, một trận chiến sinh tử được nổ ra. Trên bầu trời Thiên Hành Lệnh cùng Thiên Cơ Bàn Cờ cũng như đang chém giết lẫn nhau, phát sáng rực rỡ, chiếu sáng vạn vật xung quanh.
“Rầm…”
Tất cả cường giả, tu sĩ, chính đạo, ma đạo đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời hướng về phương xa. Thiên Hành Lệnh, Thiên Cơ Bàn Cờ đang chiếu rọi một vùng trời lớn sáng lấp lánh. Khắp phương quy tụ, thiên hạ hướng về một phía. Tất cả đều dùng tốc độ nhanh nhất như vũ bão lao về phía trước, lao về hướng chiến trường của Lâm Vũ.
Hắc Cẩu dẫn theo một đám yêu thú, nhìn một đám tán tu đang lao tới. Lại quay đầu nhìn về hướng chiến trường của Lâm Vũ. Hắc Cẩu hai mắt dần trở nên sắc bén, lạnh lùng như một con mãnh thú. Cả người không ngường biến lớn, móng vuốt, răng nanh mọc dài đầy sắc bén. Cả người bao chùm trong nàn khói đen kịt đầy đáng sợ, như một con hồng hoang mãnh thú. Hắc Cẩu nhìn đám tu sĩ đang lao tới nhịn không được gầm thét dẫn theo đám yêu thú như vương giả lao về phía trước hét lớn.
“LÂM VŨ, NGƯƠI NHẤT ĐỊNH PHẢI SỐNG”
“RẦM…”
Lý Vọng Cư cưỡi trên mình chân long dũng mãnh lao về phía trước, đè nát tất cả mọi vật cản đường lao về phía Lâm Vũ. Trường thương trong tay như vũ bão, vặn xoắn lốc xoáy đâm về phía trước xé toạc cả không gian, đâm thẳng đầu Lâm Vũ.
“Rầm…”
Một tay Lâm Vũ cầm lấy thanh trường thương đến nung đỏ, máu chưa kịp rơi xuống đã bốc hơi. Lạnh lùng nhìn Lý Vọng Cư. Lý Vọng Cư hoảng sợ, cố gắng dùng tất cả sức mạnh rút trường thương khỏi tay Lâm Vũ nhưng vô dụng. Lâm Vũ đưa cánh tay còn lại một quyền bộc phá đấm thẳng mặt Lý Vọng Cư. Lý Vọng Cư hoảng sợ muốn trốn tránh nhưng đã muộn. Một quyền kinh khủng điên cuồng tàn phá cơ thể Lý Vọng Cư, khiến đầu óc hắn quay cuồng. Lý Vọng Cư như đạn pháo bay ngược về sau lăn lộn trên mặt đất, cả khuôn mặt nát bét chảy đầy máu tươi.
Lý Vọng Cư muốn đứng dậy, thì ngay lập tức, một cú đạp trời giáng đã khiến hắn cả người lõm sâu xuống mặt đất, khiến mọi thứ xung quanh nổ tung vỡ vụn, xương cốt trong người hắn như nát bét. Hắn biết mình không thể thắng Lâm Vũ, hắn không có cơ hội chiến thắng Lâm Vũ. Nghĩ tới đây, Lý Vọng Cư không do ôm lấy chân Lâm Vũ, cả người dù đã nát bét, không ngừng trào ra máu tươi. Nhưng vẫn cố gắng làm một bộ ăn lăn hối lỗi, đau khổ tột cùng, nước mắt cá xấu như mưa rơi xuống, chảy dòng dòng trên mặt hắn, chân thành khẩn thiết nói.
“Lâm Vũ, tai sai rồi, ta sai rồi. Ngươi tha cho ta đi được không. Thiên Cơ Bàn Cờ ta có thể cho ngươi, Thiên Hành Lệnh cũng có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi tha cho ta được không. Một kiện vô thượng chí bảo, chỉ cần ngươi tha mạng cho ta, nó sẽ là của…”
“Rầm…”
Lâm Vũ không do dự sút bay Lý Vọng Cư lăn dài trên mặt đất, từng quyền như vũ bão lao tới khiến cả người Lý Vọng Cư tàn tạ, nát bét không ngừng nôn ra máu tươi cùng nội tạng.
“Rầm…”
Lý Vọng Cư bị đá cả người nát bét, lăn dài trên mặt đất, đầy hoảng sợ nhìn Lâm Vũ đang từng bước tới gần. Chẳng lẽ hắn phải chết ở đây sao, hắn không cam tâm, không cam tâm.
“Rầm…”
Một bức từng băng bỗng xuất hiện, chặn đòn tấn công của Lâm Vũ. Cứu Lý Vọng Cư một mạng. Từ phía sau một đám cây cổ thụ, bốn vị công tử ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái bỗng xuất hiện, cười lạnh nhìn Lâm Vũ.
“Ha ha…Lâm Vũ, đã lâu không gặp.”
Vân Long, Hàn Đông, Bá Vô Thiên, Như Nhạn. Lâm Vũ lạnh lùng bĩnh tĩnh nhìn bốn kẻ này. Vân Long ung dung đi tới bên người Lý Vọng Cư, đua cho hắn một viên đan dược mỉn cười nói.
“Đây là thánh dược phục thiên đan. Chỉ cần ăn vào lập tức bình phục toàn bộ thương thế, khôi phục tất cả sức mạnh. Chúng ta hãy cùng nhau hợp sức giết chết tên khốn Lâm Vũ này”
Lý Vọng Cư không do dự chộp lấy viên đan dược ném thẳng vào trong miệng, cả người hắn tuôn trào một nguồn năng lượng khổng lồ, thương tích trên người hắn đã hoàn toàn bình phục. Lý Vọng Cư trong mắt tràn đầy điên cuồng cùng thù hận đứng dậy nhìn Lâm Vũ hét lớn.
“Được, Lâm Vũ ngày chết của ngươi tới rồi”
Vừa dứt lời, Đào Vân Long, Bá Vô Thiên, Như Nhạn, Hàn Đông, Lý Vọng Cư cả năm tên không do dự lao tới giết chết Lâm Vũ. Bọn hắn chờ ngày này đã quá lâu rồi.
“Lâm Vũ, chết đi”
“Rầm”
Ma Ảnh mình đầy thương tích nhìn về hướng chiến trường của Lâm Vũ, cắn chặt hàm răng đứng dậy nhìn một đám tu sĩ khác lại vì bảo vật mà tới. Dưới chân Ma ảnh là vô số xác chết của những kẻ đến trước, hắn không phải muốn giúp Lâm Vũ mà hắn làm vì bản thân hắn. Ma Ảnh hai mắt kiên định nhìn về đám tu sĩ đang lao tới, linh lực như sóng biển bùng nổ lao về phía trước hét lớn.
“Lâm Vũ, ngươi nhất định không được chết. Vì trong thiên hạ này, ngươi chỉ được phép chết dưới tay ta”
“Rầm…”
Hàn Đông hai mắt lạnh lùng, khắp không gian phủ kín một màu trắng xoá, đóng băng mặt đất lao tới giết Lâm Vũ. Dưới chân Lâm Vũ vô số băng tinh sắc bén từ dưới mặt đất đâm lên, lao thẳng đến người Lâm Vũ. Lâm Vũ dẫm chân, tất cả băng tinh đều nát vụn. Như Nhạn chớp lấy thời cơ. Khắp không gian phủ kín ánh kiếm. Từ trên bầu trời một thanh kiên khổng lồ xuyên thẳng thương khung, lao thẳng xuống đầu Lâm Vũ, nghiền nát cả không gian, khiến không gian liên tục đổ vỡ. Bá Vô Thiên không do dự phối hợp ăn ý. Vô số sợi khói đen lao tới, trói buộc Lâm Vũ, không cho Lâm Vũ di chuyển. Đào Vân Long cũng không cam lòng yếu thế. Một hư ảnh cự long đỏ rực như lửa gầm thét xuất hiện, ẩn mình trong nàn khói đen dày đặc, như vũ bão lao về phía Lâm Vũ, nhằm giết chết hắn. Lý Vọng Cư cũng nắm chặt trường thương trong tay, trường thương phát ra ánh sáng chói mắt, kèm theo tiếng long ngâm, từng tia sấm sét liên tục chớp giật vang rội lan rộng khắp đỉnh đầu trường thương. Lý Vọng Cự không do dự dùng tất cả sức mạnh lao về phía trước, phối hợp với bốn người huynh đệ giết chết Lâm Vũ.
“Lâm Vũ chết đi”
“Rầm”
Lâm Vũ cả người bao chùm trong bộ chiến giáp đen tuyền, sau lưng chiếc áo choàng đỏ bay phấp phới. Linh Lực bộc phá như rời non lấp biến, xé tan đam khói đen đang trói buộc lấy cơ thể hắn. Lâm Vũ ngẩng đầu. Đưa tay đấm nát thanh kiến khổng lồ đang lao tới nổ tung vỡ vụn.
“Rầm…”
Hư ảnh cự long ẩn trong nàn khói đen, không do dự chớp lấy thời cơ lao thẳng vào người Lâm Vũ với tốc độ nhanh kinh hồn, khiến khoé miệng Lâm Vũ phải rỉ máu, đôi chân hắn lõm sâu xuống mặt đất, chậm rãi bị đẩy lui về sau. Lâm Vũ cắn răng, hai tay ôm lấy đầu cự long, bẻ gãy cổ nó, xé toạc đầu rồng khiến hư ảnh cự long tan biến. Lâm Vũ ngẩng đầu, một thanh trường thương đã lao tới muốn đâm thủng trái tim hắn. Lâm Vũ lách mình tránh lé, nhưng thanh trường thương đã kịp thời đâm nổ một lỗ lớn trên ngực hắn khiến máu tươi phun ra như suối.
“Rầm…Lâm Vũ chết đi”
Long Ngao Thiên cùng Trương Bất Tử bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới chỗ Thiên Hành Lệnh. Vô thượng chí bảo đang chờ đợi bọn hắn. Bỗng trước mắt Long Ngạo Thiên cùng Trương Bất Tử hiện lên mười năm thân ảnh hiên ngang đứng giữa trời đất, hai mắt tràn đầy kiên cường đứng ở nơi đó đối diện với hai người bọn hắn. Long Ngạo Thiên cùng Trương Bất Tử nhịn không được hét lớn.
“Tránh Ra”
“Rầm”
Kiếm Si, Nhu Nhu, Hắc Tử, Khoái Tử Đao, Hoa Thư Phong, Man Đại Lực, Minh Đan, Ác Ma, Hứa Kim Tiền, Tạ Kim, Vạn Sầu nhìn ba nghìn chân long đang lao tới, nhìn Huyền Vũ khổng lồ đang trào giang đại hải, nghiền nát tất cả lao về phía trước không khỏi mỉn cười hét lớn.
“Lâm Vũ, lần này ngươi nợ bọn ta, ngươi nhất định phải chiến thắng, ngươi không được phép thất bại, Lâm Vũ ngươi nhất định phải sống…”
“Rầm…”
Lâm Vũ cắn chặt hàm răng, cầm lấy thanh trường thương xuyên thủng lồng ngực hắn. Đấm mạnh vào đầu Lý Vọng Cư khiến hắn gục ngã trên mặt đất. Ngay lúc Lâm Vũ định dẫm nát đầu Lý Vọng Cư, vô số băng tinh sắc bén đã xuyên thủng cơ thể Lâm Vũ, khiến cả cơ thể hắn bị đâm thủng như một con nhím, máu tươi phủ đỏ từng mảng băng lạnh toát. Lâm Vũ nắm chặt bàn tay, cả cơ thể gồng chặt từng thớ cơ bắp, nghiền nát vụn từng mảnh băng tinh xuyên qua cơ thể hắn.
“Phụt…”
Một thanh kiếm từ sau lưng xuyên thủng bụng Lâm Vũ, khiến máu tươi trào ra như suối, Lâm Vũ đá bay Lý Vọng Cư, bẻ nát thanh kiếm đâm xuyên qua bụng hắn, quay đầu đầy sát khí nhìn Như Nhạn. Như Nhạn bị ánh mắt lạnh lùng, băng lãnh đầy sát khí doạ sợ, lập tức bỏ đi thanh kiếm, lùi về sau tránh né nhưng đã muộn, một quyền trời giáng đấm thẳng vào cổ hắn, khiến hắn ngẹo đầu bay ngược về sau. Vô số khói đên lao tới trói chặt tay Lâm Vũ, dưới chân Lâm Vũ một lớp băng dầy liên tục đóng băng hai chân hắn không cho hắn di chuyển. Hàn Đông, Vân Long, Bá Vô Thiên không dọ dự dùng tất sức mạnh đánh lên người Lâm Vũ, đầu, ngực, sau lưng. Lâm Vũ nhận lấy ba vết thương chí mạng. Lâm Vũ cả người run rẩy nắm chặt hai tay, nuốt lại ngụm máu tươi cùng nội tạng đang dâng trào bên trong cổ họng hắn, hai mắt đỏ bừng gầm thét. Nắm lấy đầu của Vân Long, Hàn Đông nện thẳng lên mặt đất, khiến mặt đất nõm sâu thành hố lớn, nổ tung vỡ vụn. Bá Vô Thiên không lùi bước, hắn biết đây là cơ hội tốt nhất để giết Lâm Vũ, bàn tay Bá Vo Thiên kèm theo một nàn khói đen kịt như đao nhọn không do dự đâm xuyên thủng trái tim Lâm Vũ. Bá Vô Thiên mỉn cười, hắn thành công. Lâm Vũ đưa hai tay run rẩy, bắt lấy tay Bá Vô Thiên. Một nguồn linh lực khổng lồ điên cuồng truyền vào người bá vô thiên tàn phá cơ thể hắn. Bá Vô Thiên nhịn không được đau đớn gầm thét, cả người như nổ tung bay ngược về sau. Lâm Vũ cắn chặt hàm răng đang liên tục trào máu, từ từ đứng dậy, vết thương trên người hắn cũng đang dần dần lành lại một cách chậm rãi.
Hàn Đông, Bá Vô Thiên, Đào Vân Long, Như Nhạn, Lý Vọng Cư cả người vô lực, nằm trên mặt đất nhìn thấy cảnh này không khỏi sợ hãi, khả năng phục hồi của Lâm Vũ quá đáng sợ, vượt ngoài sức tưởng tượng của bọn hắn, nếu không Lâm Vũ đã sớm chết. Nhưng bọn hắn chưa thất bại, đừng nghĩ bọn hắn ngu ngốc, nếu không nắm chắc giết chết Lâm Vũ, bọn hắn đâu dám ra tay. Vân Long, Hàn Đông, Bá Vô Thiên không dự lôi ra từ trong ngực ba viên tinh thạch, bọn hắn dùng đến át chủ bài lớn nhất của bọn hắn. Triệu hồi chi thuật.
Từ trong không gian, một vết nứt liên tục được hiện ra, một vị công tử khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, cả người như u linh cùng một vị công tử cả người toả ra tử khí, trên lưng là hàng trăm chiếc cánh thiên sứ xuất hiện. Hứa Vô Tâm, Tinh Không Phong.
Hứa Vô Tâm cùng Tinh Không Phong nhìn Lâm Vũ cả người tàn tạ, mình đầy thương tích, sức cùng lực kiệt đang đứng trước mắt không khỏi mỉn cười, từ trong ngực móc ra năm viên đan dược nói.
“Các vị huynh đệ. Đây là thánh dược phục thiên thần đan. Chỉ cần ăn vào lập tức bình phục toàn bộ thương thế, khôi phục tất cả sức mạnh. Chúng ta hãy cùng nhau hợp sức giết chết tên khốn Lâm Vũ đã tàn tạ, sức cùng lực kiệt này”