Nhân Lộ Thành Thần

Chương 93: Chương 93: Đến đi




“Lâm Vũ, ngươi nghĩ rằng chúng ta chỉ có như vậy thôi sao. Ngươi quá ngây thơ rồi. Nói cho ngươi biết. Trong ngoài Tam Cốt Phái đều có người của chúng ta bao vậy. Trong ứng ngoại hợp ngươi đừng mong sống sót. Lại thêm hộ sơn đại trận áp chế, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn chịu chết đi”

Bên người Vân Long xuất hiện vô số thân ảnh. Tất cả đều là trưởng lão, đệ tử tam cốt phái. Mỗi người trên gương mặt đều có sự chán nản, sầu khổ, tuyệt vọng.

“Hàn huynh, chỉ cần đại quân của chúng ta tiến vào, huynh hãy khởi động hộ sơn đại trận, áp chế Lâm Vũ.”

Vân Long nhìn Lâm Vũ không nhịn được bật cười nói.

“Lâm Vũ, chúng ta có hộ sơn đại trận áp chế ngươi, ngươi nên ngoan ngoãn chịu chết đi thì hơn. Ha ha...”

Hộ sơn đại trận được khởi động, như một tấm kính trong suốt bao trùm lấy toàn bộ tam cốt phái.

Vân Long nhìn hộ sơn đại trận hài lòng mỉn cười.

“Hàn huynh, ngươi không nên quá nóng vội. Hãy đợi đại quân của chúng ta tiến vào đã”

“Ta không có khởi động”

Hàn Đông, Vân Long, Bá Vô Thiên nghe vậy liền mộng bức. Không phải bọn hắn vậy là ai.

Bọn hắn chợt cảm thấy có một nguồn năng lượng vô hình đang bao vây áp chế tu vi cảnh giới của bọn hắn.

Vân Long, Bá Vô Thiên, Hàn Đông phẫn nộ nhìn về phía Lâm Vũ.

“Là do ngươi, là ngươi điều khiển hộ sơn đại trận”

“Đại quân yêu thú tấn công tam cốt phái cũng là do ngươi gây lên. Sau đó ngươi nhân lúc tu sửa hộ sơn đại trận rồi điều khiển nó. Nhưng ngươi điều khiển nó bằng cách nào”

Trước những lời nói vô nghĩa của Vân Long, Hàn Đông, Bá Vô Thiên. Lâm Vũ chỉ bình tĩnh nói.

“Ngu bức, ta làm cách nào điều khiển hộ sơn đại trận, việc gì ta phải nói cho các ngươi biết”

Vân Long, Hàn Đông, Bá Vô thiên cảm thấy mặt thật đau, như có một bàn tay vô hình đang vả mặt bọn hắn vậy. Bọn hắn thật ngu ngốc khi nghĩ rằng Lâm Vũ sẽ trả lời câu hỏi ngớ ngẩn của bọn hắn.

“Lâm Vũ, ngươi có hộ sơn đại thì đã sao. Chúng ta đông người hơn ngươi, thực lực cao hơn ngươi. Ngươi hãy nhìn đi. Ngươi có thể thắng hơn vạn đệ tử,hàng trăm trưởng lão và chưởng môn tam cốt phái sao. Ngươi đừng si tâm vọng tưởng”

“Các ngươi còn chờ gì, không mau uống bạo liệt đan, rồi xông lên giết Lâm Vũ”

Tất cả mọi người nghe vậy, trên gương mặt tràn đầy không muốn nhưng vẫn lấy ra một viên đan dược đỏ tươi như máu, uống vào trong người”

Bạo liệt đan là một loại đan dược thiêu đốt sinh mạng, giúp người sử dụng, thực lực tăng lên gấp đôi. Mất hết cảm giác đau đớn. Là một loại bảo mệnh đan dược. Vân Long, Bá Vô Thiên, Hàn Đông đây là muốn người khác dùng đan dược giết Lâm Vũ một cách nhanh nhất để tránh đêm dài lắm mộng.

“Ha ha...Lâm Vũ, ngươi xem, ngươi xem đi. Chúng ta đông hơn ngươi, chúng ta mạnh hơn ngươi, chúng ta có đan dược nhiều hơn ngươi. Các ngươi mau xông lên giết hắn cho ta...”

Cả đám người hai mắt đỏ bừng nhìn Lâm Vũ, cả người khí huyết sôi trào, linh lực bộc phát, nằm lăn trên mặt đất, miệng không ngừng sùi bọt mép, hôn mê bất tỉnh.

“Đan dược có độc”

Nói nhảm, đương nhiên là có độc. Một câu vô nghĩa.

“Lâm Vũ, ngươi làm cách nào qua mắt bọn ta”

Trước câu hỏi ngớ ngẩn của Vân Long, Hàn Đông, Bá Vô Thiên. Lâm Vũ chỉ bình tĩnh nói.

“Ngu bức, ta việc gì phải nói cho các ngươi biết”

Khuôn mặt của bọn hắn lần nữa đỏ lên, như lại có một bàn tay vô hình tiếp tục vả mặt bọn hắn vậy.

Vân Long hai mắt đỏ bừng, trên người lấy ra một cây sáo bắt đầu thổi.

Tất cả mọi người của tam cốt phái cả người đều phồng lên như quả bóng, máu tươi liên tục chảy ra từ mắt, mũi, miệng, kèm theo những con độc trùng. Tiếng la hét đau đớn khủng khiếp thê thảm vang lên khắp đỉnh núi tứ nguyệt. Cả cánh đồng hoa ban mai đã nhuộm đỏ bởi máu. Một người bỗng nổ tung mà chết, lại một người một người nổ tung mà chết. Thịt vụn, xương cốt rơi đầy đất. Ánh mắt tuyệt vọng, thống khổ hiện lên trên mặt những cái xác. Hai trận pháp đỏ tươi bao trùm toàn bộ tam cốt phái, liên tục xoay vòng hấp thu máu trên mặt đất. Mùi máu tanh trở nên nồng nặc trong không khí. Như cô đặc bay theo từng nàn gió lạnh buốt.

Lâm Vũ nhìn lên trận pháp bao trùm toàn bộ tam cốt phái. Khốn Nhân Trận, ngăn cản bất kỳ kẻ nào dịch chuyển, rời đi.

Huyết Sát Trận. Hấp thu máu tươi để khởi động, máu tươi càng nhiều uy lực càng lớn. Cả tam cốt phái sẽ biến thành tro bụi trước sức mạnh của nó, sau năm phút. Năm phút tử thần.

Vân Long, Bá Vô Thiên, Hàn Đông quả nhiên độc ác, không những vậy còn suy nghĩ rất chu toàn. Một đường sống cũng không có. Bọn hắn dùng độc trùng điều khiển tất cả mọi người ở tam cốt phái. Ép tất cả mọi người phải thuần phục bọn hắn. Bề ngoài là giúp bọn hắn làm việc. Nhưng thực chất là để làm tế phẩm cho huyết sát trận khởi động. Nếu kế hoạch thất bại.

Hơn vạn người đã chết, máu vạn người đang chảy, sau năm phút tử thần, huyết sát trận sẽ khởi động. Tất cả đều biến thành tro bụi.

“Lâm Vũ ngươi nhìn đi, chỉ cần chúng ta cầm chân ngươi năm phút. Ngươi chắc chắn phải chết. Ha ha...Ngươi đừng hi vọng con hắc cẩu sẽ đến cứu ngươi. Nó cũng đã được chúng ta sai người chăm sóc đặc biệt rồi ha ha...”

Lâm Vũ nhìn Hàn Đông, Vân Long, Bá Vô Thiên một cách lạnh lùng bình tĩnh.

“Các ngươi nghĩ muốn cầm chân ta năm phút, còn ta nghĩ trong năm phút giết chết các ngươi”

Hàn Đông, Vân Long, Bá Vô Thiên nghe vậy không nhịn được bật cười.

“Ha ha...ngươi muốn giết bọn ta, một tên tẩy cốt cảnh muốn giết ba tên luyện tâm cảnh trong năm phút. Ha ha. Thật nực cười. Ngươi là đang si tâm vọng tưởng sao”

“Rầm”

Vân Long còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đầu hắn đã bị nện thẳng xuống mặt đất. Khiến mặt đất vỡ nát, từng quyền lại từng quyền rơi trên mặt hắn, khiến mặt đất xung quanh nổ tung thành từng mảnh.

Hàn Đông, Bá Vô Thiên rất nhanh lấy lại tinh thần,ra tay cứu viện Vân Long. Cả người linh lực phun trào.

Hàn Đông xung quanh băng khí bức người, khiến không khí bị đóng băng thành từng mảnh. Linh lực mang theo hơi lạnh đóng băng cả mặt đất đánh về phía Lâm Vũ.

Bá Vô Thiên cả người bao trùm khói đen, lan tỏa xung quanh mặt đất, khói đen như sống lại hình thành từng đầu mãng xà âm lãnh, lao tới như muốn nuốt chửng Lâm Vũ.

Vân Long cả người linh lực bộc phát, hư ảnh dị thú bao trùm toàn người, ngăn chặn các đòn đánh như vũ bão của Lâm Vũ, một hư ảnh dị thú vỡ vụn, lại có một dị thú khác lên thay thế liên miên không dứt.

“Rầm...Rầm...Rầm...”

Mặt đất nổ tung, đóng băng vỡ vụn thành từng mảnh, hình thành những chiếc hố lớn phá hủy cả ngọn núi. Cây cỏ khô héo, tan thành tro bụi trước vòng xoáy linh lực của bốn người. Bầu trời như bị đánh bay một mảng thiên khung.

Vân Long, Bá Vô Thiên, Hàn Đông cả người tơi tả, máu từ trên người nhỏ xuống mặt đất, ướt đẫm lòng bàn chân. Đôi mắt lạnh lùng, phẫn nộ nhìn Lâm Vũ. Có kẻ ngu cũng nhận ra, Lâm Vũ đã ẩn dấu thực lực, lừa gạt bọn hắn. Lâm Vũ quá mạnh, quá yêu nghiệt, đã không dùng cảnh giới để hình dung.

Vân Long, Hàn Đông, Bá Vô Thiên đưa mắt nhìn nhau. Cả người tinh thần lực bộc phát. Bọn hắn biết Lâm Vũ chỉ là tẩy cốt cảnh, chắc chắn không có tinh thần lực. Lấy tinh thần lực giết chết Lâm Vũ,chắc chắn sẽ thành công. Không thành công cũng thành nhân.

Tinh Thần Lực như sóng biển lao tới Lâm Vũ, muốn hắn nổ tung đầu mà chết.

Lâm Vũ ánh mắt lạnh lại. Tinh thần lực là điểm yếu lớn nhất của hắn. Nhưng đối phó ba tên luyện tâm cảnh vậy là đủ rồi.

Tinh thần lực của Lâm Vũ bạo phát, như một con cự thú nuốt chửng cả biển cả. Đánh tan tành tinh thần lực đang lao tới của Hàn Đông, Vân Long, Bá Vô Thiên.

Hàn Đông bọn hắn thấy vậy, cắn răng hợp lực, nhưng tinh thần lực của bọn hắn vẫn vỡ tan thành từng mảnh, trước khí thế không thể đỡ của Lâm Vũ.

Hàn Đông, Vân Long, Bá Vô Thiên vội vàng từ trong người móc ra ba chiếc chuông, liên tục reo vang, tạo ra một nàn sóng tinh thần lực khủng khiếp. Hòa vào tinh thần lực của bọn hắn. Tạo thành một nguồn tinh thần lực như sóng thần lao tới, cuốn phăng tất cả. Thế không thể đỡ lao tới phá hủy Lâm Vũ.

Ba người nở nụ cười chiến thắng. Ba chiếc chuông này chính là một bộ cực phẩm linh khí hiếm có trên đời. Tạo ra một đòn tinh thần lực vô cùng mạnh mẽ kết hợp với người sử dụng nó. Lâm Vũ chết chắc. Hắn chẳng có gì cả. Đây chính là sự khác biệt. Bọn hắn có linh thạch, có quyền lực, có quan hệ rộng rãi. Còn Lâm Vũ, hắn chẳng có gì cả. Đến một kiện trung phẩm pháp bảo Lâm Vũ cũng còn mua không nổi. Ba tên này nói không sai. Lâm Vũ nghèo đến nỗi cơm không có mà ăn, lấy đâu ra tiền mua trung phẩm pháp bảo. Lâm Vũ chết chắc.

Trước cơn sóng tinh thần lực đang lao tới. Một hạt châu màu xanh lam, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, bay lên lơ lửng trước người Lâm Vũ.

“Tinh Thần Châu...”

Hàn Đông, Vân Long, Bá Vô Thiên hai mắt trợn tròn, khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ. Nhưng chưa kịp đợi bọn hắn nói xong.

“Rầm...”

Hàn Đông, Vân Long, Bá Vô Thiên đã cảm thấy đầu óc quay cuồng, hai mắt chảy ra huyết lệ. Đôi tai bọn hắn đã không còn nghe thấy gì nữa.

Lâm Vũ không do dự, một chân đá bay Hàn Đông. Hai bàn tay nắm lấy đầu Vân Long, Bá Vô Thiên đè nát cả mặt đất.

“Lâm Vũ, là ngươi ép bọn ta”

Hàn Đông, Vân Long, Bá Vô Thiên cả người toàn là máu tươi, xương cốt nứt vỡ, da thịt nát bét nộ ra bạch cốt. Hai mắt đỏ bừng nhìn Lâm Vũ.

Hàng nghìn món pháp bảo được tung ra, hàng vạn tấm phù chú che kín cả bầu trời. Hàn Đông, Vân Long, Bá Vô Thiên không do dự liên tục uống gần trăm viên đan dược. Cả người bao chùm trong bộ chiến giáp đỏ tươi như máu. Hai mắt tràn đầy phẫn nộ cùng điên cuồng. Khí thế ngày càng tăng vọt. Mặt đất liên tục sụp đổ, nứt vỡ trước áp lực khủng khiếp ba người tạo ra. Không gian liên tục vặn vẹo. Xoáy nát mùi máu tươi trong không khí.

Lâm Vũ cả người bao trùm trong bộ chiến giáp giáp đen tuyền, chiếc áo choàng đang liên tục tung bay trong khí thế của Lâm Vũ.Sát khí cô đặc nghiền nát mọi thứ, kèm theo đôi mắt lạnh lùng băng lãnh như phá hủy thế gian vạn vật. Lâm Vũ cả người như đạn pháo bay tới. Hét lớn.

“Đến đi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.