Trong một căn phòng lớn,Hàn Bá đang cùng Hùng Đại Lực,Mộc Bất Quy thảo luận với nhau. Sự việc xảy ra đang càng ngày càng vượt ra khỏi tầm kiểm soát của bọn hắn. Hàn Bá là người lên tiếng trước “ Các vị,chúng ta đã không thể chờ đợi được nữa, tất cả những người có tên trong danh sách tình nghi đều phải chết”
Sau đó đưa ánh mắt về phía Hùng Đại Lực. Hùng Đại Lực thở dài, không phải hắn không muốn diệt Hàn gia, đưa Hùng gia lên vị trí số một Ô Quy thành mà là Hàn Gia có quan phủ chống lưng. Chỉ cần liên minh đó vẫn còn,Hàn gia không bao giờ bị diệt, Hùng gia mãi mãi là vị trí thứ hai.
Không để Hùng Đại Lực nói chuyện, Mộc Bất Quy đã lên tiếng nói trước “ Hàn huynh nói đúng, chuyện xảy ra gần đây,ta cũng thân bất do kỷ, không thể làm chủ. Nhưng Hàn huynh yên tâm, chỉ cần Hàn gia không làm gì quá đáng,ta vẫn sẽ đứng về phía Hàn huynh”
Lời của Mộc Bất Quy không chỉ là lời tạ lỗi với Hàn gia mà còn mang tính uy hiếp đối với Hùng gia, cảnh cáo Hùng gia không nên có dị tâm.
“ Đa tạ Mộc huynh”
“Vậy việc này đến đây là kết thúc, ta cũng không làm chậm trễ thời gian của các vị,ta xin mạn phép đi trước.”
Đợi sau khi Hùng Đại Lực và Mộc Bất Quy rời đi về sau, Hàn Tam mới tiến vào đưa cho Hàn gia chủ một tấm danh sách, trong này là tên những người có trong danh sách tình nghi.
Nhìn lướt qua danh sách, Hàn Bá mới lên tiếng nói “ Những kẻ có trong danh sách, bí mật tìm người thủ tiêu, còn tên Lâm Vũ đó,sắp xếp cho hắn đi theo đại thiếu gia Hàn Đông,bảy ngày sau chính là ngày Hàn Đông đi săn, đến lúc đó ra tay giết Lâm Vũ ngoài thành giá họa cho yêu thú làm ra, rõ chưa”
“gia chủ yên tâm, thuộc hạ minh bạch”
Những chuyện này Lâm Vũ hoàn toàn không biết, hắn bây giờ chính là đang được quản sự Hàn Tam sắp xếp theo hầu cạnh đại thiếu gia Hàn Đông. Đã ba ngày trôi qua, Hàn Đông không ít lần làm khó hắn, Lâm Vũ rất muốn nhìn xem ngày Hàn gia tan cửa nát nhà,Hàn Đông liệu còn vênh váo được như vậy nữa không. Mà ngày đó, cũng là ngày chết của Hàn Đông, chính tay Lâm Vũ sẽ ra tay giết hắn, ai bảo Hàn Đông trọc giận hắn đâu.
Mọi việc vẫn đang được diễn ra theo đúng kế hoạch của Lâm Vũ nhưng hôm nay bỗng một chiếc thiệp mời đỏ tươi được gửi đến cho Hàn gia, Hàn đại thiếu gia Hàn Đông. Khi nhận được chiếc thiệp mời này, Hàn Đông liền không nhịn được cười vui vẻ cả ngày. Lúc đầu Lâm Vũ còn tưởng có chuyện gì xảy ra, nào ngờ chỉ là thư mời đi Vạn Hoa lầu nghe Hồ Nguyệt cô nương đàn hát. Nói tao nhã là vậy nhưng thực chất là đi lầu xanh nghe hoa khôi đàn hát. Lâm Vũ biết được việc này về sau hắn liền chẳng thèm quan tâm, dù có nghe nói Hồ Mị Nguyệt cô nương chính là mỹ nữ đẹp nhất Hoàng Minh Đại Triều, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông hắn cũng mặc kệ. Có quảng cáo nào đúng với thực tế sao, làm gì có chuyện đó nhưng nhìn Hàn Đông một mặt trư ca dáng vẻ cũng có thể đoán được vị Hồ Mị Nguyệt cô nương này nhan sắc cũng không kém.
Tám giờ tối, Hàn Đông cả người hoa phục đắt tiền, khuôn mặt được hắn ngắm đi ngắm lại hiện lên một cỗ thư sinh nho nhã, lúc này Hàn Đông mới hài lòng gật đầu, bước lên Vạn Hoa Lầu.Theo sau Hàn Đông chính là một đám tay sai,tất nhiên trong đó có cả Lâm Vũ. Nhìn bốn phía người đi kẻ lại, mùi thơm nức mũi, các cô nương ăn mặc hở hang vẫy tay chào khách cười nói vui vẻ, Lâm Vũ không khỏi cảm khái, nơi đây thật dành cho kẻ có tiền. Rất nhanh nhờ vào uy vọng của Hàn gia, Hàn đông liền chiếm được cho mình một vị trí ngồi tốt nhất. Vừa thưởng thức trà Hàn Đông vừa cố tỏ ra nho nhã nhất có thể. Còn Lâm Vũ thì trong long khinh thường hắn càng đậm.
Không để mọi người chờ lâu, rất nhanh cả Vạn Hoa Lầu đều hét ầm lên “ Mị Nguyệt, Mị Nguyệt cô nương đến”
Nhìn khắp nơi đều vang vọng tiếng la hét, đám đàn ông ai lấy đều hai mắt tỏa sáng thậm chí còn nhiều kẻ không nhịn được chảy nước dãi trư ca dáng vẻ không hề che dấu. Lâm Vũ cũng không nhịn được tò mò.
Trong tấm màn che rất nhanh hiển ra một bóng người mơ hồ, nhưng chỉ nhìn bóng lưng này thôi cũng khiến cho Lâm Vũ không khỏi miên man nghĩ đến tuyệt sắc giai nhân,miệng lưỡi khô khốc, khí huyết phương cương. Cố gắng ổn định cảm xúc, Lâm Vũ vô cùng khó khăn mới có thể dời mắt khỏi hình bóng mơ hồ đó. Lại nhìn những người xung quanh, ai lấy không phải hai mắt tỏa sáng, dâm quang bắn bốn phía, nước dãi chảy dòng dòng. Lâm Vũ triệt để tin tưởng Hồ Mị Nguyệt chính là mỹ nữ đẹp nhất Hoàng Minh Đại Triều cũng không phải là thổi phồng. Đây chính là sự thật không thể chối cãi.
Lúc này một âm thanh vô cùng mị hoặc vang lên,âm thanh như gãi ngứa trong lòng người vậy. Ngay cả chính Lâm Vũ cũng không thể ổn định được cảm xúc, tà hỏa nổi lên khiến cả người ngứa ngáy khó chịu.
“Đa tạ các vị đã hoan nghênh,xin cho phép tiểu nữ hát tặng các vị một bài”
Tiếng đàn ma mị kết hợp với tiếng hát du hồn, bất kì ai ở đây đều không có khả năng chống cự, Lâm Vũ không ngoại lệ,cả hồn như bay theo tiếng đàn tiếng hát vậy. Chẳng biết bao lâu tiếng đàn chấm dứt, một âm thanh mị hoặc lại vang lên “ Các vị,hôm nay là ngày đặc biệt.Nếu trong tay ai có quả tú cầu màu đỏ,sẽ được cùng tiểu nữ ở riêng một đêm nghe đánh đàn ca hát”
Lâm Vũ tỉnh hồn lại, chẳng biết từ lúc nào trong tay hắn đã có một quả tú cầu màu đỏ, chưa kịp để Lâm Vũ biết chuyện gì đang xảy ra. Một tiểu nha hoàn đã dẫn hắn đến một căn phòng riêng.Trước lúc đi,Hàn Đông cùng vô số tên đàn ông khác đang trần trụi ghen ghét nhìn hắn, không chút nào che dấu sát ý của bản thân. Lâm Vũ biết nếu hắn còn dám ở lại chắc chắn sẽ bị tươi sống đánh chết, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể theo tiểu nha hoàn rời đi.
Đánh giá căn phong xung quanh khắp nơi đều là màu đỏ nhưng lại không hề lòe loẹt,mà lại hiện lên vẻ trang nhã, cả căn phòng có một mùi thơm dịu nhẹ như có như không, nhưng lại khiến dục vọng nổi lên mãnh liệt,tà hỏa thiêu đốt khắp người muốn ngừng lại không ngừng được.
Đang miên man suy nghĩ một âm thanh liền kéo Lâm Vũ về thực tại “công tử đợi tiểu nữ lâu chưa”
Âm thanh như gãi vào trong lòng hắn vậy, khiến cho cả người Lâm Vũ không khỏi ngứa ngáy.
Trước mặt Lâm Vũ,Hồ Mị Nguyệt đang thuần thục pha trà, rất nhanh một chén trà được đặt lên trước mắt hắn. Không thể không nói, dù có che mặt lại nhưng vẫn không thể che đi dung mạo tuyệt sắc của Hồ Mị Nguyệt cộng thêm việc trời sinh mị thể,khiến cho bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy đều hận không thể lao lên ôm ấp yêu thương, Lâm Vũ tất nhiên không ngoại lệ. Hồ Mị Nguyệt chính là người phụ nữ đẹp thứ hai hắn nhìn thấy. Người xếp thứ nhất đương nhiên là Oa Lệ Lệ,đây không phải là hắn nói điêu mà là sự thật. Oa Lệ Lệ đẹp đến mức chim sa cá lặn. Hồ Mị Nguyệt chỉ nhỉnh hơn về việc trời sinh mị thể mà thôi.
Nhìn trước mắt tuyệt sắc giai nhân,Lâm Vũ trong lòng nổi lên sát ý. Hắn thậm chí muốn một chưởng giết chết Hồ Mị Nguyệt.Bởi vì cô gái trước mắt hắn không hề đơn giản, Lâm Vũ sẽ không ngu ngốc tin vận may của mình bạo phát, hay mị lực ngập trời khiến Hồ Mị Nguyệt vừa gặp đã yêu hắn say đắm. Tất cả là do Hồ Mị Nguyệt sắp đặt, còn mục đích Lâm Vũ không biết nhưng cô gái trước mắt, cho hắn cảm giác vô cùng nguy hiểm.
“Công tử,người không uống trà sao hay là còn muốn làm gì khác”
Vừa nói Hồ Mị Nguyệt vừa khẽ vươn tay xoa nhẹ lên ngực Lâm Vũ. Không chút do dự, Lâm Vũ bắt lấy tay Hồ Mị Nguyệt, đẩy ngã Hồ Mị Nguyệt xuống đất, cả người đè lên ép sát cơ thể Hồ Mị Nguyệt, tay còn lại thì vươn lên nâng cằm nàng, Lâm Vũ cúi đầu xuống ép sát khuôn mặt xinh đẹp
“ Cô nương chơi với lửa có ngày chết cháy, có việc gì cứ việc nói thẳng không nên làm mất thời gian của nhau”
Hồ Mị Nguyệt khẽ cười một tiếng hơi thở như hoa lan nói “ công tử thật là nóng vội, đêm khuya còn dài có gì đứng dậy từ từ nói công tử...A...”
Lâm Vũ kéo cả người Hồ Mị Nguyệt dậy,đè cả người nàng lên chiếc bàn trà,trói chặt hai tay nàng lại “ Nói, ta không có thời gian nghe lời nói nhảm”
Hồ Mị Nguyệt nhìn vào mắt Lâm Vũ, sau một lúc thở dài nói “ bốn ngày sau là ngày Hàn Đông ra ngoài đi săn, lúc đó bọn chúng sẽ giết công tử.Sau đó,giá họa cho yêu thú gây ra”.
Lâm Vũ lúc này mới thả Hồ Mị Nguyệt ra, bình tĩnh hỏi “Tại sao phải nói cho ta biết chuyện này”
Hồ Mị Nguyệt ngồi dậy chỉnh đốn trang phục từ tốn nói “ Công tử là người thông minh, chắc cũng đoán được tiểu nữ muốn gì, xem như công tử nợ tiểu nữ một món nợ nhân tình đi, sau này có việc cần công tử trợ giúp xin công tử đừng nên từ chối”
Lâm Vũ nhìn xem Hồ Mị Nguyệt, sau đó không do dự rời đi.
Đợi Lâm Vũ đã rời đi về sau, một vị lão bà mới từ bên trong đi ra. Đây chính là một vị lĩnh vực cảnh cường giả.
“ tiểu thư không phải muốn lôi kéo hắn sao, sao bây giờ lại đổi ý”
“ Người này không đơn giản, ngươi biết ta nhìn thấy trong mắt hắn là gì không? Là bình tĩnh, là băng lãnh, là sát ý. Người này không chết sau này chính là chúa tể một phương”
“ vì sao tiểu thư lại cho là như vậy”
“ Trực giác, nếu ta đoán đúng, sau này đối với chúng ta vô cùng có lợi, nếu sai chúng ta cũng không mất gì cả”
“ Tiểu thư anh minh”