Dưới vầng hạo nguyệt đang tỏa sáng, bên dưới mái hiên tửu thực lâu. Anh Tử đang cùng Lâm Vũ trò chuyện, từ sau khi rời khỏi phủ thành chủ, Anh Tử liền mời Lâm Vũ đến đây uống riệu, chúc mừng cả hai đã kiếm được một khoản tiền lớn, dù nhiệm vụ bắt Vô Danh đã thất bại.
“Lâm huynh, để ta đi lấy thêm riệu, hôm nay chúng ta không say không về”
Lâm Vũ cũng không suy nghĩ nhiều liền gật đầu đồng ý, Anh Tử mỉn cười đứng dậy, đi xuống nhà kho, mở ra bình riệu, cho cả đống thuốc mê vào đó, lắc thêm vài phát, lấy thuốc giải ngậm sẵn trong miệng liền mỉn cười, mang theo bình riệu trở về vị trí cũ, đã thấy Lâm Vũ đang ung dung đùa bỡn, xoay tròn hai chén riệu để giải trí trong lúc chờ đợi. Anh Tử mỉn cười, rót cho Lâm Vũ một chén, lại rót cho mình một chén nói.
“Lâm huynh ta kính ngươi một ly”
Sau đó liền một hơi uống cạn, Lâm Vũ cũng mỉn cười, cầm lên chén riệu. Anh Tử thấy Lâm Vũ đã uống cạn chén riệu liền mỉn cười nói.
“Lâm huynh, huynh là một tên ngốc, quá dễ tin người, tuy ta không ghét huynh, nhưng xin lỗi, trò chơi của hai ta đến đây là kết thúc”
Lâm Vũ khó hiểu nhìn Anh Tử nói.
“Anh Tử cô nương, cô nương nói gì ta không hiểu, cô...”
Lâm Vũ hai mắt mờ dần, đầu như nặng trịch, cả người lảo đảo, cố gắng giữ tỉnh táo nhưng vô dụng, Lâm Vũ cả người bất tỉnh gục xuống mặt đất.
Anh Tử vứt chén riệu trên tay, mỉn cười rực rỡ, nhét cả người Lâm Vũ vào chiếc bao tải lớn. Sau khi xong việc liền nhịn không được ngẩng mặt lên trời cười lớn. Trong lòng hả hê sung sướng, rốt cuộc tên Lâm Vũ ngốc nghếch này cũng bị nàng tóm được. Anh Tử vừa cười vừa đạp lên chiếc bao tải trói Lâm Vũ hả hê sung sướng nói.
“Bốp...Lâm Vũ, không phải ngươi thổi ngưu bức lắm sao, ngươi thổi tiếp cho ta xem...Bốp...Đã vậy còn dám nói bổn cô nương là kẻ ngốc, sao ngươi không nhìn lại...”
Anh Tử đang hả hê sung sướng, hang say đá Lâm Vũ thì đột nhiên cảm thấy hoa mắt, chóng mặt, cả người lảo đảo, hai mắt nặng trịch, cơn buồn ngủ như thủy triều ập tới khiến nàng u mê. Không thể nào, vì sao nàng lại trúng thuốc mê, rõ ràng là nàng đã uống thuốc giải. Anh Tử chợt nhớ tới hình ảnh Lâm Vũ đang ung dung đùa bỡn, xoay tròn hai chén riệu. Anh Tử hiểu ra tất cả. Miệng chén riệu có thuốc mê, Lâm Vũ vì ham muốn sắc đẹp của nàng, nên đã giở thủ đoạn hèn hạ này, hắn sẽ nhân lúc nàng hôn mê mà giở trò đồi bại, nàng phải làm gì đây, chẳng lẽ sự trong trắng của nàng sẽ mất như vậy sao, thảo nào thiên hạ đều nói đàn ông là lừa đảo, chuyên đi lừa gạt...”
Anh Tử ngã uỵch xuống đất, hôn mê bất tỉnh. Lâm Vũ từ trong bao tải chui ra ngoài, mỉn cười hắc hắc, nở một nụ cười bỉ ổi nhìn Anh Tử hôn mê nằm trên mặt đất. Lâm Vũ cúi người, tháo lớp mặt nạ của Anh Tử, sau lớp mặt lạ là một tuyệt thế giai nhân đang ngủ say khiến người nhìn không khỏi miên man suy nghĩ. Lâm Vũ nụ cười bỉ ổi càng đậm không do dự nhét Anh Tử vào bao tải. Sau khi xong việc, Lâm Vũ thay cho mình một bộ y phục mới, bởi vì tay áo của hắn đã ướt đẫm. Hắn không hề uống riệu Anh Tử đưa cho, mà đổ nó lên tay áo.
Lâm Vũ một mình ngồi lên bàn ăn, lấy ra một vò riệu mới vừa uống vừa nhớ lại hình ảnh hai người trở thành cộng sự của nhau.
“Trong thế giới điên cuồng này tin tưởng một người là rất khó. Sau nhiều lần tiếp xúc, ta thấy huynh là một người đáng để ta tin tưởng.”
“Ta muốn cùng huynh trở thành đồng đội của nhau, cùng nhau vượt qua khó khăn gian khổ. Có thể tin tưởng và cùng nhau chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn ”
Lâm Vũ mỉn cười cay đắng, hai chữ tin tưởng trên thế gian khó vậy sao.
Anh Tử mở mắt, nàng thấy xung quanh mình là bốn bức tường lớn, đối diện nàng là một khung cửa sắt, hai tay nàng bị trói lại, trên người mặc một bộ áo tù nhân. Anh Tử nhịn không được hét lớn.
“Lâm Vũ ngươi là tên lừa đảo, tên khốn nạn, đợi ta trốn ra khỏi tù nhất định không tha cho ngươi”
“Hắt xì”
“Thiên Lang, ngươi cũng đừng buồn, ai có thể ngờ được Nguyệt Hồ lại là tên Vô Danh khét tiếng đó. Ngươi vì nghĩa diệt thân, đáng để chúng ta ngưỡng mộ”
Lâm Vũ hai mắt tràn đầy đau thương, khuôn mặt buồn bã, cố gắng mỉn cười gật đầu nói.
“Đa tạ các vị”
Ngay ngày hôm sau, tin tức Vô Danh đã trốn ra khỏi tù được truyền đi khắp nơi. Lâm Vũ nhìn thấy tin tức này cũng không cảm thấy bất ngờ. Hắn cũng chẳng hi vọng bốn bức tường đó có thể nhốt được Vô Danh. Tiền truy nã Vô Danh hắn đã nhận được, những việc khác đâu còn liên quan tới hắn. Bỗng Lâm Vũ nghe được một tin tức từ hai người qua đường đang nói chuyện với nhau.
“Ngươi nghe nói gì chưa, ta nghe nói Thiên Lang chính là tên ác tặc Lâm Vũ cải trang mà thành”
“Aiiiii...Thật không ngờ Thiên Lang, Nguyệt Hồ. Một người là thiên hạ đệ nhất ác ma, một kẻ là thiên hạ đệ nhất lừa đảo. Đây cũng quá trêu người đi...”
Lâm Vũ mộng bức, nhưng hắn rất nhanh hiểu ra mọi chuyện. Đây là Anh Tử đang trả thù hắn, vì hắn đã tống cô ta vào ngục giam. Lúc này hắc cẩu cũng vội vã chạy tới báo cho Lâm Vũ.
“Lâm Vũ không xong rồi, cả Huyết Tội Chi Thành đang lùng sục truy bắt ngươi”
Lâm Vũ còn chưa kịp trả lời hắc cẩu thì.
“Bên kia...”
Hàng nghìn tên thợ săn tiền thưởng thấy Lâm Vũ như nhìn thấy mỹ nữ, hai mắt tỏa sáng, miệng chảy nước dãi, đao kiếm sáng loáng bay tới chỗ Lâm Vũ.
Lâm Vũ hai mắt lạnh lùng, linh lực bùng nổ, khiến thiên địa biến sắc, bụi bay mù mịt. Đám thợ săn cũng vì đó mà sợ hãi, lui về sau. Đợi khi đám thợ săn tỉnh hồn lại đã thấy Lâm Vũ dẫn theo con hắc cẩu đang bỏ chạy nhanh đến mức thượng thừa, nước chảy mây trôi. Lau mắt mà nhìn.
“Đuổi theo”
Sau lừng Lâm Vũ là hàng nhìn tên thợ săn, sau lưng Anh Tử là hàng ngàn quan binh. Hai người vắt chân lên cổ mà bỏ chạy, vừa chạy vừa không nhịn được quay về đằng sau hét lớn.
“Lâm Vũ (Anh Tử), ngươi đợi đó. Ta sẽ không tha cho ngươi”