“Trần Lâm, ngươi thấy món này thế nào”
Lâm Vũ chính là đang nếm thử bát canh hầm Vạn Bảo Nhi đưa tới, không thể phủ nhận, món này thật ngon. Tuy Lâm Vũ không biết chúng làm từ nguyên liệu gì, do ai chế biến, nhưng đây quả thực là mỹ vị nhân gian. Lâm Vũ gật đầu, mỉn cười nói.
“Thật ngon, Bảo Nhi cô nương, không biết món này làm từ những nguyên liệu gì, có thể cho ta biết được không”
“Nó được hầm từ một con cá chép lớn, thêm 18 loại rau củ quả mọc dại, và một chút gia vị. Ngươi cảm thấy trong người thế nào”
Lâm Vũ gật đầu, tuy nguyên liệu đơn giản, nhưng không thể phủ nhận đây là mĩ vị nhân gian, không thua kém thịt chân long, hay bất kỳ loại thánh cấp linh dược, kỳ chân dị bảo nào trong thiên hạ. Lâm Vũ cúi đầu, cảm thụ một chút thân thể, chẳng có chút gì thay đổi, hắn chỉ thấy cơ thể no hơn mà thôi.
“Ta cảm thấy rất no bụng, đa tạ Bảo Nhi cô nương”
Vạn Bảo Nhi nụ cười đọng lại, thịt chân long kèm theo 18 loại thánh cấp linh dược, cộng thêm vô số kỳ chân dị bảo mà chỉ mới no bụng. Không phải ngươi lên bùng nổ sức mạnh, hay tái tạo linh căn, từ phàm nhân lột xác trở thành thiên tài sao. Tình tiết quá vô lí đi.
Lâm Vũ nhìn cả người Vạn Bảo Nhi đang đơ ra, khuôn mặt ngơ ngác, mộng bức liền nhịn không được hỏi.
“Có chuyện gì sao”
Vạn Bảo Nhi nở một nụ cười miễn cưỡng, cố gắng nói.
“Ha ha...không có gì, không có gì. Ngươi thật sự chỉ cảm thấy no bụng thôi sao”
Lâm Vũ không do dự gật đầu nói.
“Đúng vậy”
Thật ra khi còn ở Phàm Nhân Vực, Âm Giới Thánh Địa, hay Thiên Cung Bảo Khố. Lâm Vũ đã ăn những thứ này quá nhiều, ăn nhiều đến mức hắn quên luôn mùi vị thiên tài bảo địa, thánh cấp linh dược là như thế nào.
Vạn Bảo Nhi chỉ đành thở dài, chán nản ngồi xuống nói.
“Chủ quán, có món gì ngon mang hết lên đây, hôm nay ta bao”
Lâm Vũ hai mắt tỏa sáng, phú bà quả nhiên là phú bà. Há miệng liền bao toàn bộ quán. Lâm Vũ miệt mài nấu ăn, vừa nấu vừa nhìn Vạn Bảo Nhi đang thôn phệ các món ăn thở dài ngao ngán. Rõ ràng là tốc độ ăn nhanh đến chóng mặt, vậy mà khi nhìn vào lại là một bộ dáng ung dung bình tĩnh, từ tốn của một vị thiên kim tiểu thư. Đây cũng quá phi thực tế đi.
Sau khi Vạn Bảo Nhi đã ăn sạch quán ăn của Lâm Vũ, lúc này mới vỗ vỗ bụng, mỉn cười hài lòng đứng dậy, đưa cho Lâm Vũ một túi linh thạch lớn liền rời đi.
Lâm Vũ nhìn cả quán ăn chỉ còn lại mình hắn, cùng hắc cẩu không nhịn được thở dài. Dù có Vạn Bảo Nhi mỗi ngày bao ăn cả quán, nhưng hắn vẫn không khỏi cảm thấy buồn. Là một người chủ quán ăn. Ai chẳng mong muốn món ăn của mình được mọi người đón nhận, quán ăn đông đúc, người đến kẻ đi ra vào tấp nập. Trong lúc trống vắng, Lâm Vũ lại nhớ tới heo mập, nếu heo mập còn ở bên cạnh hắn thì thật tốt. Hắn khômg trách heo mập, nó có quyền quyết định cuộc sống của nó. Nếu hắn thật sự chết đi, heo mập lựa chọn rời đi là một điều đúng đắn. Lâm Vũ thở dài từ trong túi trữ vật lôi ra sổ sinh tử cùng vô tự thiên thư. Hai món thánh vật cao quý nhất hai thế giới vừa ra khỏi túi trữ vật liền đánh nhau om xóm.
“Con cọp cái, ta nhịn ngươi lâu lắm rồi”
“Bốp...Đồ cóc ghẻ, ngươi có giỏi thì đánh ta đi”
Lâm Vũ tiếp tục thở dài ngao ngán nhìn hai tên ngốc này. Đã hơn mười năm rồi mà hai tên này vẫn suốt ngày chỉ biết đánh nhau, kêu la om xòm. Lâm Vũ đập hai quyển sách vào nhau. Vứt vào trong túi trữ vật. Nhân tiện nói luôn về công dụng của Vô Tự Thiên Thư. Quả không hổ danh là Thánh Vật cao quý nhất Thiên Giới. Công dụng quả thực vô cùng nghịch thiên. Có thể giải đáp mọi thức mắc của ngươi, biết tất cả mọi thứ trên đời, hiểu biết tất cả mọi tri thức trên thế gian. Quả thực là nghịch thiên, vô cùng nghịch thiên. Nhưng hậu quả sử dụng nó cũng vô cùng nghiêm trọng, sử dụng nó một lần ngươi sẽ phải gánh chịu một lần hậu quả vô cùng thảm khốc. Lâm Vũ dù không biết hậu quả đó là gì, nhưng hắn cũng không đến mức dại dột động vào nó. Cho nên Sổ Sinh Tử thánh vật cao quý nhất Âm Giới, hay Vô Tự Thiên Thư thánh vật cao quý nhất Thiên Giới trong tay hắn cũng chỉ là hai món vật trang trí, không hơn không kém. Lâm Vũ chỉ có thể thở dài, cất bọn chúng vào túi trữ vật.
Hắc cẩu biết tâm trạng của Lâm Vũ không tốt. Liền đi lại cọ đầu vào chân Lâm Vũ, đánh lạc hướng suy nghĩ của Lâm Vũ đi chỗ khác nói.
“Lâm Vũ, ta thấy Vạn Bảo Nhi, cô gái này thân phận không tầm thường”
Lâm Vũ mỉn cười, xoa đầu hắc cẩu nói.
“Đã vào quán ăn của ta, thì là khách hàng của ta. Còn những thân phận khác, ta không quan tâm. Vạn Bảo Nhi trong mắt ta cũng chỉ là khách hàng bình thường như bao người khác mà thôi”
Một ngày buồn chán như vậy rất nhanh liền kết thúc, Lâm Vũ đang định đóng cửa quán ăn thì.
“Rầm...”
Một đám côn đồ cả người mặc đồ đen bó sát, cả người cao lớn, khắp người cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, khuôn mặt hung ác, trên tay cầm theo từng thanh gậy sắt bóng loáng, đen kịt. Đạp tung cánh cửa quán ăn của Lâm Vũ. Không nói một lời xông vào đập phá. Lâm Vũ hai tay nắm chặt, cuối cùng cũng mở ra, sau đó cố gắng nở một nụ cười đi tới. Hiền hòa nói.
“Các vị, có chuyện gì hãy từ từ nói, có được không”
Đám côn đồ không thèm để ý tới Lâm Vũ, đẩy ngã Lâm Vũ trên mặt đất hét lớn.
“Một huynh đệ của chúng ta vì đến đây thu tiền mà bị xe ngựa đụng chết. Cho nên từ bây giờ quán ăn này thuộc về bọn ta, thuộc về Hắc Long Bang, rõ chưa hả. Còn không mau cút khỏi đây...”
Lâm Vũ hai tay nắm chặt, ánh mắt lạnh lại, hắn không phải kẻ thích giết chóc, nhưng hắn cũng có cực hạn.
“Dừng tay”
Đang lúc Lâm Vũ định giết đám người trước mặt thì một giọng nói vang lên. Vạn Bảo Nhi không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở bên ngoài quán ăn. Sau đó liền hùng hổ xông vào, đánh cho mỗi tên côn đồ một cái bạt tai. Đám côn đồ bị khí thế và tu vi của Vạn Bảo Nhi dọa sợ. Chỉ dám cúi đầu trên mặt đất cả người sợ hãi run nẩy bẩy cầu xin tha mạng.
“Nữ hiệp tha mạng, nữ hiệp xin tha mạng”
Vạn Bảo Nhi đá cho đám người mỗi tên một cái, sau đó giận dữ hét lớn.
“Còn không mau biến khỏi đây”
Đám côn đồ vâng vâng dạ dạ, sau đó lập tức bỏ chạy chối chết. Vạn Bảo Nhi đỡ Lâm Vũ ngồi dậy nói.
“Hắc Long Bang cậy mình có Hắc Long tông chống lưng, Hắc Long tông là một tam lưu môn phái, môn chủ đã là luyện tâm cảnh cường giả. Cho nên Hắc Long Bang mới ỷ thế lộng quyền, thậm chí là giết người giữa thanh thiên bạch nhật. Trên đời này, ai sẽ quan tâm tính mạng của sâu kiến, những người bình thường không thể tu luyện mà đắc tội Hắc Long Bang, đắc tội Hắc Long Tông. Cho nên ngươi phải nhịn, đừng làm điều dại dột nếu không mạng của ngươi khó giữ”
Lâm Vũ cũng mỉn cười nói.
“Đa tạ Bảo Nhi cô nương đã nhắc nhở, ta là người biết thiệt hơn, không hành động thiếu suy nghĩ, cô nương không cần lo lắng”
Vạn Bảo Nhi gật đầu, dặn dò thêm Lâm Vũ vài câu liền rời đi. Lâm Vũ nhìn theo bóng lưng Vạn Bảo Nhi đã đi xa, ánh mắt liền lạnh lại, đeo lên chiếc mặt nạ sói. Hắc Long Bang phải chết.
“Bảo Nhi có chuyện gì khiến con tức giận sao”
Vạn Kim Tiền thấy con gái của mình tức giận trở về, liền biết con gái gặp chuyện không vui. Vội vàng tới an ủi con gái bảo bối của mình.
“Cha, nhóm người hắc long bang thật chán ghét”
Vạn Kim Tiền vội vàng mỉn cười an ủi con gái nói.
“Con đừng nên tức giận, khiến bệnh tình trở nên nguy kịch, ta sai người dạy dỗ hắc long bang là được chứ gì”
Vạn Bảo Nhi mỉn cười, vui vẻ nói.
“Cha thật tốt”
“Đương nhiên, ta không tốt với con thì cha tốt với ai”
Vạn Kim Tiền rời khỏi phòng con gái, ánh mắt lạnh lại, lạnh lùng nói.
“Diệt sạch Hắc Long Bang, chó gà không tha”
Sau đó liền quay người rời đi. Trong một đêm vắng lặng, không một tiếng động, cả Hắc Long Bang chìm trong biển máu. Không người sống sót. Chỉ vì một câu nói của Các Chủ Vạn Tiền Các.