Lâm Vũ nhìn cả toà lầu lớn cao chín tầng, nhìn dòng người ra vào nhiều không kể xiết, nhìn quán ăn của hắn mỗi ngày đều chật kín khách, mọi người chen chúc nhau mà tới. Tiếng nói chuyện, tiếng reo hò, cười đùa vang vọng khắp không gian. Không khỏi mỉn cười cảm khái, mới một tháng trước, nơi đây chỉ là một quán ăn nhỏ bé, không ai thèm nhìn tới, mỗi ngày chỉ có lá vàng rơi ngoài cửa, vậy mà giờ đây từ một quán ăn nhỏ bé, hiu quạnh đã trở thành một toà lầu cao tới chín tầng, người người ra vào tấp nập. Lâm Vũ cảm thấy đây như một giấc mộng vậy, chớp mắt thế sự liền luân chuyển, hắn từ kẻ trắng tay trở thành một ông chủ lớn, đúng là thế gian đâu ai nói trước được điều gì.
“Lâm huynh, ta có một chút hoa quả mang đến cho huynh đây, huynh mau thử xem”
Vạn Bảo Nhi vẫn như mọi khi, mỉn cười tinh nghịch, mỗi sáng sớm đều mang đến cho hắn những thứ đồ kỳ lạ. Lâm Vũ nhìn vài loại quả hình thù quái dị trước mắt, cũng chỉ đành mỉn cười nói đa tạ mà nhận lấy. Lâm Vũ cầm trên tay một loại quả giống quả táo nhưng trong suốt, cắn thử một miếng, quả táo liền lập tức tan biến trong miệng hắn, thật ngọt. Lâm Vũ lại cầm lên một loại quả giống với quả lê nhưng có sáu cánh, bắt đầu từ tốn thưởng thức.
Vạn Kim Tiền đứng ở ngoài cửa nhìn Lâm Vũ ăn, khóc hết hai hàng nước mắt. Đó đều là bảo bối của hắn, đều là kỳ trân dị bảo cả đời hắn tích góp. Đến hắn cũng chỉ dám nhìn cho đỡ thèm, vậy mà…vậy mà tên kia lại từng miếng, từng miếng lớn cắn ăn ngon lành. Càng đáng giận hơn tên đó còn là một tên ngốc, đến thiên tài bảo địa cũng không phân biệt nổi, Vạn Kim Tiền nhìn Lâm Vũ một chút biến hoá trên người cũng không có liền sợ hãi thán phục. Phế vật hắn gặp qua rất nhiều, nhưng phế như tên này đây là lần đầu tiên hắn gặp. Chỗ thiên tài bảo địa đó của hắn cũng đủ để một con heo sánh ngang với thế hệ trẻ tuổi mạnh nhất Đại Vận thế giới, đám người Kiếm Si. Vậy mà tên kia, ăn không biết bao nhiêu kỳ trân dị bảo của hắn, vậy mà một chút biến hoá cũng không có. Tên kia có gì tốt chứ, suốt ngày chỉ biết thổi ngưu bức, tấu hài cho người khác, mặt vừa dầy, vừa vô sỉ, nhan sắc thì tầm thường, khí chất cũng tầm thường, thiên phú thì đã phế tới mức cùng cực, không thể thay đổi. Chỉ được mỗi cái nấu ăn hơi ngon một chút thì có gì hay chứ. Bằng tuổi tên kia hắn đã tung hoành thiên hạ, mỹ nữ như vân, cùng thiên tài tranh đấu. Vạn Kim Tiền đang mãi mê suy nghĩ bỗng dừng lại, nheo mắt nhìn theo ba tên đệ tử Hắc Long Tông tràn đầy bất thiện đi vào quán ăn của Lâm Vũ.
“Chủ quán mau cút ra đây”
Một tên đệ tử Hắc Long Tông, khuôn mặt hung hăng quát lớn, đám người trong quán ăn nhìn thấy là đệ tử Hắc Long Tông liền không dám thở mạnh, chỉ đành im lặng rời đi nơi này. Trong lòng thầm tiếc hận, Lâm Vũ xong đời.
Lâm Vũ cố gắng miễn cưỡng nở ra một nụ cười thân thiện đi tới trước mặt đám đệ tử Hắc Long tông nói.
“Các vị tu sĩ, không biết các vị tìm ta có việc gì không”
Đám người nghe Lâm Vũ nói vậy nhịn không được bật cười lớn, sau đó liền đá tung chiếc bàn dưới chân nói.
“Hắc Long Tông bọn ta luôn vì dân trừ hại, vì nghĩa quên mình. Chúng ta nghi ngờ vụ việc Hắc Long Bang bị thảm sát có liên quan đến nơi đây. Cho nên chúng ta sẽ tạm thời tịch thu quán ăn này để điều tra, rõ chưa hả. Ngươi biết điều thì mau cút khỏi đây, đừng để chúng ta phải dùng đến vũ lực, chúng ta là luyện khí cảnh, là luyện khí cảnh đó, ngươi hiểu không”
Đám người thấy Lâm Vũ cúi đầu, đứng yên bất động hai tay nắm chặt, liền biết tên ngốc này còn không biết sự đáng sợ của bọn hắn. Cả đám người linh lực liền bùng nổ, muốn ra tay dạy dỗ Lâm Vũ thì Vạn Bảo Nhi đã xông tới nói.
“Các ngươi có còn biết liêm sỉ không hả, huynh ấy chỉ là một người bình thường mà cũng muốn dùng vũ lực để cướp lấy quán ăn này sao. Các ngươi thật quá đáng.”
Đám người nghe Vạn Bảo Nhi nói vậy, không những không hề tức giận mà còn phá lên cười lớn. Trong cái thế giới thực lực vi tôn, cá lớn nuốt cá bé này, những kẻ như Lâm Vũ trong mắt người khác cũng chỉ là những món đồ vô dụng không giá trị mà thôi, chỉ có kẻ ngốc mới đòi công bằng, kẻ mạnh giết chết kẻ yếu, cá lớn cắn chết cá bé, không có thực lực thì chết còn đòi công bằng sao. Ha ha nực cười, bọn hắn mạnh bọn hắn có quyền làm tất cả, đây chính là quy luật của cái thế giới này ha ha…Những kẻ như Lâm Vũ có thể làm được gì chứ, đến quyền phản kháng bọn hắn cũng không có ha ha…
Vạn Bảo Nhi thấy đám người bị mắng mà còn có thể vui vẻ cười lớn, càng thêm tức giận, đỏ bừng cả mặt nhịn không được mắng.
“Ngươi…các ngươi thật quá đáng”
Ba tên đệ tử Hắc Long tông cũng không muốn nói nhảm với Vạn Bảo Nhi, một tên trong số chúng, rút ra thanh kiếm, muốn một kiếm chém chết cả hai người, Lâm Vũ cùng Vạn Bảo Nhi trước mắt thì ngay lập tức cả ba tên đều nổ tung mà chết, máu tươi phun ra như suối, ướt đẫm mặt đất. Lâm Vũ lạnh lùng quay đầu vào bên trong quán, hôm nay hắn đóng cửa sớm.
Bầu trời đã về đêm, vầng trăng im lặng treo cao trong màn đêm tăm tối, trong ánh đèn le lói, cả Hắc Long Tông chìm trong biển máu, máu tươi hoà cùng xác chết nằm ngổn ngang trên mặt đất, chảy ướt đẫm từng ô gạch, Một tên nam tử đeo mặt nạ sói lạnh lùng bước qua đám xác chết, đẩy ra cánh cửa lớn, đi vào bên trong đại điện của Hắc Long tông.
Bên trong đại điện khắp nơi đều phát sáng lỗng lấy, tông chủ cùng các vị trưởng lão vẫn đang cười đùa, nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ.
“ha ha…Tam trưởng lão, phiền ngươi ngày mai mang theo một trăm đệ tử hạ sơn, bắt sống tên chủ quán ăn ngu ngốc dám chống lại chúng ta’’
“Ha ha…Chưởng môn khách khí, việc này có gì khó, ngay ngày mai ta sẽ cho tên ngốc đó biết sự lợi hại của Hắc Long Tông chúng ta.”
“Két…”
Tiếng cửa lớn được mở ra, đám người ngay lập tức quay đầu nhìn ra cánh cửa lớn. Chỉ thấy một tên nam tử đeo chiếc mặt nạ sói, hai mắt băng lãnh, lạnh lùng đi về phía trước, để lại dưới chân là một hàng máu dài.
“Đại hiệp, xin tha mạng, xin tha mạng, ta có thể cho ngươi tất cả, thậm chí trở thành chưởng môn Hắc Long tông, chỉ cần ngươi tha mạng cho ta.”
Chưởng Môn Hắc Long Tông cả người quỳ xuống trước mặt tên nam tử, nước mắt như mưa chảy xuống, dập đầu đến chảy toang máu, cầu xin được sống.Sau một lúc, chưởng môn hắc long tông thấy tên nam tử rời đi liền thở phào nhẹ nhõm nhưng ngay lập tức hắn nhìn xuống dưới thân, ngực của hăn đã bị nổ tung một lỗ lớn, trái tim hắn đã không còn nữa. Hắn gục ngã trên mặt đất hai mắt vô hồn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao lại thành ra thế này.
Tên nam tử, bước ra khỏi Hắc Long Tông, ngay lập tức một ngọn lửa lớn thổi bùng lên thiêu rụi Hắc Long Tông thành tro bụi.
Vạn Sầu nhìn Hắc Long tông chỉ còn là phế tích trước mắt, hai tay nắm chặt lấy thanh kiếm, hắn đã đến chậm hơn kẻ khác một bước, kẻ nào dám gây thương tổn cho Bảo Nhi đều phải chết. Vạn Sầu chỉ đành thở dài, nhìn lên vầng hạo nguyệt đang len lỏi qua các đám mây đen, quay đầu rời đi, một đời này của hắn sẽ không để bất kỳ ai làm Bảo Nhi chịu thương tổn. Một đời này của hắn thuộc về Vạn Bảo Nhi.