Nhân Lộ Thành Thần

Chương 121: Chương 121: Hoàng kim thánh vương long




Lâm Vũ mở ra tầng 2 Thiên Cung Bảo Khố, phía cuối căn phòng là một cánh cửa lớn. Giữa căn phòng là một cuốn sách hoàng kim đang phát ra ánh sáng vàng rực rỡ. Trên bìa cuốn sách là một dòng chữ đen kịt viết “Vô tự thiên thư”.

Lâm Vũ mộng bức, hắn trước kia lừa gạt sổ sinh tử trên đời này thiên hạ đệ nhất mỹ nữ sách là vô tự thiên thư. Đây vốn là nói nhảm, lừa gạt người khác nhưng không ngờ...

“Bốp”

Lâm Vũ bị một bàn tay vô hình vả mặt. Một giọng nói đầy sắc bén, đầy lạnh lùng vang lên phát ra từ cuốn vô tự thiên thư.

“Kẻ nào dám tự tiện xông vào thiên cung bảo khố tầng 2, đều phải chết”

Lâm Vũ sau khi vận dụng năng lực diệt thần thể, cơ thể hắn đã dần bắt đầu vỡ vụn, tan biến. Hắn biết mình không thể sống lâu được nữa. Cho nên Lâm Vũ cũng không muốn phí lời với vô tự thiên thư. Hắn dùng chiêu “Đóng cửa thả sách”

Từ trong túi trữ vật, lấy ra một cuốn sách đen kịt, có vẻ cũ kỹ ném về phía vô tự thiên thư.

Sổ sinh tử vừa ra, khí thế như hồng. Bá khí vô song không gì cản nổi hét lớn.

“Con mụ kia, ta đã sớm muốn dạy ngươi cách làm sách, năm xưa ngươi dám vả mặt ta. Bây giờ ta...”

“Bốp”

Sổ Sinh Tử bị một bàn tay vô hình vả mặt nằm sấp trên mặt đất.

“Tên cóc ghẻ, đừng hòng mơ tưởng đòi ăn thịt thiên nga. Ngươi xứng sao”

Sổ sinh tử giận dữ, nó đã quá hiền lành rồi. Thế gian đã quên mất sự đáng sợ của nó. Năm xưa chỉ một nét bút, nó đã khiến cho vô số thế gian phải chìm trong biển máu, thiên địa băng diệt, thế gian diệt vong cũng chỉ một nét bút mà thôi. Không phải nó phế mà do Lâm Vũ quá phế. Không sử dụng được một phần một tỷ của nó. Sổ sinh tức giận, hậu quả khôn lường.

“Bốp”

Một bàn tay vô hình lại vả mặt sổ sinh tử nằm úp mặt xuống đất. Sổ sinh tử cảm thấy vô tự thiên thư đang đắc ý, cười mỉa mai, khinh bỉ nhìn nó. Đây không phải là khinh bỉ mà là trần trụi khinh bỉ. Nó có thể nhịn được sao, không thể.

“Bốp”

Sổ sinh tử một lần nữa bị vả nằm trên mặt đất. Còn Lâm Vũ sớm đã mở ra cánh cửa tầng 3 thiên cung bảo khố. Bên trong tầng 3 thánh dược đã nhiều không đếm xuể, chất cao như núi lớn. Chí tôn linh thạch tràn giang như biển, đếm mãi không hết. Nhưng Lâm Vũ không quan tâm. Hắn biết mình đã không thể sống lâu được nữa. Vậy thì những thứ trước mắt còn có ý nghĩa sao.

“Lâm Vũ ngươi không đi cùng ta sao”

Thiên Thiên khó hiểu nhìn Lâm Vũ, đã đến tận đây rồi vì sao Lâm Vũ lại không đi cùng nàng. Vòng tròn trận pháp dịch chuyển đã khởi động hoàn tất. Lâm Vũ mỉn cười, cơ thể hắn như gốm sứ bắt đầu vỡ vụn thành từng mảnh. Thiên Thiên không dám tin nhìn Lâm Vũ, nước mắt như mưa rơi xuống ôm lấy Lâm Vũ.

“Lâm Vũ đừng bỏ ta, chúng ta cùng đi. Rời khỏi nơi đây được không”

Một ngọn lửa đen kịt, tà ác thiêu đốt thế gian vạn vật bùng lên một cách mạnh mẽ. Lâm Vũ mỉn cười điều gì tới cũng phải tới. Hắn không nói cho Thiên Thiên biết kẻ chủ mưu thật sự là Thiên Đế. Hắn không nói cho Thiên Thiên biết trận pháp này chỉ có thể dịch chuyển một người. Ngay từ đầu Thiên Đế đã không muốn cho hắn bất kỳ hi vọng sống nào, hắn phải chết. Để hắn chết trước mặt Thiên Thiên mới là hoàn mỹ nhất. Chính vì vậy, hắn mới bỏ lại heo mập và hắc cẩu đi một mình. Bởi vì hắn biết lần này hắn quay về chính là thập tử vô sinh. Hắn chắc chắn phải chết. Nhưng như vậy còn tốt hơn việc hắn để thê tử chết trước mặt hắn. Hắn không bao giờ cho phép điều đó xảy ra.

Hỏa Nghiệp thiêu rụi vạn vật xung quanh, Lâm Vũ đẩy Thiên Thiên rơi vào trận pháp. Thiên Thiên hai hàng huyết lệ chảy xuống, nhìn Lâm Vũ bị hỏa nghiệp đốt thành tro bụi.

“Không...”

“Cạch”

Chén trà trên tay Oa Lệ Lệ bỗng vỡ vụn, Oa Lệ Lệ cau mày. Lân Vũ chết rồi sao.

“Vụt”

Cánh hoa bỉ ngạn trên tay Âm Mộng Lan khô héo rơi trên mặt đất. Âm Mộng Lan thở dài, nhặt lên cánh hoa bỉ ngạn. Lâm Vũ đã chết.

Lâm Vũ không cam tâm, hắn không cam tâm cứ như vậy chết đi. Hỏa nghiệp thiêu đốt khiến toàn thần hắn đau đớn, linh hồn hắn thống khổ tới cùng cực. Hắn như đang ở dưới mười tám tầng địa ngục vậy. Bỗng Lâm Vũ nhớ tới cuốn bất diệt kim cốt hắn được cho không, sặc mùi lừa đảo. Lâm Vũ vội vàng mở ra xem.

Yêu cầu nhập môn, rất thấp chỉ cần ngươi là tuyệt thế thiên tài. Yêu cầu thứ hai cũng không nhiều, chỉ cần luyện khí cảnh và thông kinh cảnh đều hoàn mỹ là được. Yêu cầu thứ ba cũng không có gì kì quái, chỉ cần tài nguyên càng nhiều càng tốt. Yêu cầu thứ tư cũng rất dễ, chỉ cần lấy hỏa nghiệp tu luyện. Bây giờ hắn đã có. Yêu cầu thứ năm, còn có yêu cầu thứ năm sao. Lâm Vũ cuốn cuồng vội vàng xem yêu cầu thứ năm. Vài trăm trang đầu tiên nói về yêu cầu thứ năm rất quan trọng, là quan trọng nhất. Nhưng chẳng có một chút tin tức nào nói yêu cầu thứ năm là gì cả. Lâm Vũ mặt đen lại vội vàng mở trang cuối cùng. Lâm Vũ tức đến hộc máu. Trang cuối cùng viết về những kết luận, cảm ngộ sau khi viết xong cuốn sách dài đến vài trăm trang. Lâm Vũ mở ra trang giữa. Lần này hắn triệt để tức điên rồi. Lại thêm vài trăm trang nói về quá trình gian khổ viết ra cuốn sách. Lâm Vũ nhịn không được chỉ tay lên trời. Giờ là lúc nào rồi mà còn bị hố. Có mỗi cái yêu cầu thứ 5 thôi mà có đến vài nghìn trang sách nói nhảm. Rốt cuộc nó là gì. Chưa để Lâm Vũ tìm ra, cả cuốn sách liền bị hỏa nghiệp đốt thành tro bụi. Lâm Vũ mộng bức. Thôi toang rồi.

Một ngôi mộ đơn xơ được dựng lên, trên ngôi mộ là hình ảnh Lâm Vũ đang một mặt tấu hài, ngón tay hình chữ V. Nở nụ cười vô sỉ. Phía bên dưới là dòng chữ “Trần Lâm Vũ”.

Mười ba người đứng trước ngôi mộ, không ai khác ngoài nhóm tấu hài, nhóm xui xẻo, nhóm giả heo. Trên ngọn đồi lớn, nhìn mặt trời đang lặn dần rồi biến mất, khung cảnh ngày một tăm tối. Chiếc lá trên ngon cây cao cũng héo vàng rơi xuống đất, bị cơn gió vô tình cuốn đi. Khung cảnh đầy hiu quạnh. Mười ba người đứng nhìn ngôi mộ trước mắt. Không khỏi.

“Ha ha...Lâm Vũ tên vô sỉ nhà ngươi cuối cùng cũng đã chết”

“Ha ha...Thế gian giờ là của chúng ta, chúng ta không còn phải sợ bất kỳ ai nữa ha ha...”

Nhưng không hiểu sao, nước mắt lại rơi trên khuôn mặt mỗi người. Mỗi người cười mà như khóc. Mỗi người đều tự nhủ rằng, mình là nam nhân đầu đội trời, chân đạp đất không được rơi lệ. Nhưng nước mắt không hiểu sao cứ lăn trên khuôn mặt, như mưa rơi xuống. Cả đám người đều hét lớn.

“Lâm Vũ, tên khốn nạn sao ngươi có thể chết dễ dàng vậy, ngươi còn không mau tỉnh dậy.”

Nhưng tất cả chỉ là vô vọng, Lâm Vũ đã chết, bị nghiệp hỏa thiêu rụi chỉ còn lại chút tro cốt. Được đám người Kiếm Si mang về chôn tại nơi đây.

Kiếm Si đứng trước ngôi mộ, uống cạn một ngụm riệu lớn.

“Lâm huynh tạm biệt, ta muốn một lần thắng huynh. Nhưng đáng tiếc, cả đời này của ta có lẽ không còn cơ hội nữa. Vĩnh biệt Lâm huynh”

Nhu Nhu đứng trước ngôi mộ, uống cạn một chén riệu lớn.

“Lâm Vũ, tài hoa của huynh khiến ta ngưỡng mộ. Ta kính huynh một ly nam nhân tài giỏi nhất thiên hạ”

Minh Đan đứng trước ngôi mộ, uống cạn một chén riệu lớn.

“Lâm Vũ, trí tuệ của huynh khiến ta bái phục, tự thẹn không bằng. Cả đời này của ta Minh Đan chỉ phục mình huynh. Tạm biệt”

Chiến Vô Cực đứng trước ngôi mộ, uống cạn một chén riệu lớn.

“Lâm huynh, phẩm chất của huynh khiến ta bội phục. Ta uống cùng Lâm huynh một chén”

Mỗi người đều đứng trước ngôi mộ, uống cạn một chén riệu lớn. Nói lời cáo biệt cuối cùng trước khi rời đi. Bỏ lại đằng sau là khung cảnh hiu quạnh, bên ngôi mộ đơn xơ đầy cô độc. Thiên tài thì thế nào, yêu nghiệt thì sao. Sau khi chết đi, cũng chỉ là một tấm bia mộ mà thôi. Thế gian liệu còn bao nhiêu người nhớ tới. Trong cái thế giới điên cuồng này, kẻ sống sót cuối cùng mới là kẻ chiến thắng.

Mười năm sau, dưới ánh chiều tà đỏ tươi như máu, một vị nam tử ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, người đẹp như tranh vẽ, nụ cười ấm áp như gió xuân, cả người khí chất bất phàm, siêu phàm thoát tục bỗng xuất hiện. Bên cạnh hắn là một con hắc hổ cùng một con kỳ lân. Hắc hổ cả người uy mãnh ngập trời, dũng mãnh vô song, cả người bao chùm ngọn lửa đen kịt, kèm theo sấm sét đầy dữ dội. Như thú vương chi uy, bước đi hiên ngang giữa thiên địa. Kỳ Lân cả người cao lớn vạn vỡ. Cả người bao chùm lân phiến mạnh mẽ như hồng hoang. Không gì cản nổi. Mỗi bước đi đều rung chuyển mặt đất. Hơi thở như sấm dền khiến vạt vật run sợ.

Mặt đất bỗng rung chuyển dữ dội. Sau hàng vạn năm. Thượng cổ hung thú hoàng kim thánh vương long cuối cùng cũng tỉnh giấc. Khiến Thiên Địa chìm trong bóng tối. Nhờ sức mạnh phòng ngự mạnh vô địch. Nó đã phá hủy hàng vạn thế giới, nhấn chìm vô số thế gian trong biển máu,hoành hoành thiên hạ không gì cản nổi. Nhờ có sức phòng ngự mạnh vô địch. Cho nên vô số cường giả không ai có thể gây được một chút thương tích trên người Hoàng Kim Thánh Vương Long. Cuối chỉ có thể thây chất thành núi máu chảy thành sông để phong ấn nó. Nay Hoàng Kim Thánh Vương Long một lần nữa thoát khốn. Trong thiên hạ này, đã không ai có thể cản trở nó. Nó là bất tử bất diệt, vì nó có sức phòng ngự mạnh vô địch, không ai có thể giết được Hoàng Kim Thánh Vương Long.

Hoàng Kim Thánh Vương Long cúi đầu, nhìn con người nhỏ bé trước mắt. Hai mắt đỏ bừng gầm nên giận dữ. Nó sẽ giết sạch nhân loại, báo thù rửa hận.

Hắc Hổ uy mãnh gầm lên một tiếng khiến không gian nát vụn, xoáy thành tro tàn, bầu trời chìm trong màn đêm tăm tối. Mọi thứ đều nát vụn thành từng mảnh. Kỳ Lân hùng vĩ dậm chân một cái, sống núi vỡ vụn, không gian sụp đổ trước sức mạnh kinh khủng đó.

Vị nam tử nhìn con quái thú hàng nghìn trượng đang lao tới. Ung dung bình tĩnh tung ra một quyền. Như thiên băng địa liệt, trời đất biến sắc. Hoàng Kim Thánh Vương Long nổ tung thành từng mảng, máu tươi như mưa dội trên mặt đất.

Vị nam tử ung dung bình tĩnh, dẫn theo hắc hổ cùng kỳ lân rời đi. Bỏ lại sau lưng là xác chết của Hoàng Kim Thánh Vương Long đầy lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.