Ở một nơi nào đó gần Bích Phương rừng rậm.
“Rầm”
Hàn Đông hai mắt đầy sát ý, trên gương mặt đẹp trai của hắn đang méo mó đi vì phẫn nộ cùng căm tức. Hàn Đông gầm lên một tiếng đầy giận dữ.
“Lâm Vũ...”
Hai mắt Hàn Đông đỏ bừng, kế hoạch của hắn thất bại. Lâm Vũ đoán không sai, Hàn Đông chính là đang trốn ở một nơi gần đó. Thông qua chiếu hình thạch nhìn xem tất cả.
“Rầm” “Aaaaaaaaaa.........”
Hàn Đông như nổi điên, gào thét đập phá mọi thứ xung quanh. Nhưng gào thét không thể làm hắn nguôi giận. Đập phá không thể làm hắn vơi đi thống khổ. Không phải hắn vô tình, hai người muội muội của hắn đều bị Lâm Vũ hại chết. Nỗi đau này như xé tim hắn vậy. Nhưng hắn không thể xuất hiện, bởi vì hắn biết Lâm Vũ đang chờ đợi hắn. Dù đây chỉ là suy đoán vô cùng nhỏ nhoi nhưng trong cái thế giới điên cuồng này. Chỉ một phần trăm cũng phải đánh đổi bằng mạng sống. May mắn trong cái thế giới này không tồn tại. Hắn phải nhẫn nhịn, hắn phải để bản thân mình tỉnh táo.
“Hàn huynh, đừng nóng giận. Tên Lâm Vũ độc ác đó chắc chắn phải chịu sự trừng phạt thích đáng”
“Đúng vậy, Hàn huynh. Huynh phải bình tĩnh”
Hai giọng nói khác nhau vang lên sau lưng Hàn Đông. Hàn Đông hít vào một hơi thật sâu. Quay người nở ra một nụ cười thân thiện, khuôn mặt tràn đầy mừng rỡ nói.
“Đa tạ sự giúp đỡ của hai vị, có sự giúp đỡ của hai vị. Ta tin tưởng lần này Lâm Vũ chết chắc. Hắn có mọc cánh cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta”
“ha ha...”
Ba người nhìn nhau vui vẻ mỉn cười, trao cho nhau những nụ cười thân thiện. Cùng nhau ngồi xuống một bàn thức ăn đã chuẩn bị sẵn. Cùng nhau uống cạn không biết bao nhiêu vò riệu. Tình cảm huynh đệ thật tốt. Đây chính là sự khởi đầu của Liên Minh Chính Nghĩa được sáng lập ra sau này. Với ba thành viên đầu tiên là những người mang trong mình chí lớn đang uống riệu cùng nhau ngày hôm nay.
Phàm Nhân Vực, một vòng xoáy đen kịt xuất hiện. Một vị nam tử trung niên khuôn mặt cương nghị,cả người cao lớn vạm vỡ bước ra từ trong hư không. Trước mắt vị nam tử là một cô thiếu nữ ngây thơ đang ngồi uống trà trên một chiếc bàn cũ kỹ. Vị nam tử này ung dung bình tĩnh ngồi xuống. Rót cho mình một chén trà nóng.
“Tại hạ là Hứa Thừa Đức, là người cai quản Âm Giới. Đến đây có chút việc mong cô nương giúp đỡ”
Giọng nói khiên tốn, lễ nghĩa chuẩn mực thật khiến người khác bội phục. Không hổ là một nhân vật quát tháo phong vân ở Âm Giới.
Người thiếu nữ này không ai khác chính là Oa Lệ Lệ, Oa Lệ Lệ một mặt bình tĩnh, ung dung uống chén trà vừa được rót. Hứa Thừa Đức cũng ung dung, bình tĩnh, kiên nhẫn chờ đợi, không nóng không vội.
Sau khi uống cạn chén trà, Oa Lệ Lệ mới từ tốn trả lời.
“Theo ta được biết, Âm Giới tạm thời chưa có người cai quản. Cổ lão điện cũng đang tìm kiếm vị Âm Vương mới. Nhưng vẫn chưa tìm được. Các hạ đây là đang tự nhận mình là Âm Vương đi”
Hứa Thừa Đức ngoài mặt vẫn bình tĩnh mỉn cười. Nhưng trong nội tâm đang rỉ máu. Việc này như cái gai trong mắt, như vết sẹo trong tim hắn vậy. Hắn tốn bao công sức, hại chết Âm Vương đời trước. Đến cuối cùng vẫn không làm được gì. Cả Âm Giới còn ai xứng đáng hơn hắn trở thành Âm Vương sao. Cả bọn cổ lão điện cũng vậy, toàn là một lũ ngu ngốc cứng đầu. Nhưng hắn đánh không lại lũ ngốc đó.
“Theo ta được biết, các hạ vừa tạm thời nắm quyền điều hành Âm Giới, thì sổ sinh tử đã bị trộm mất, Âm Giới Thánh Địa cũng bị cướp sạch. Chiến tích này đủ để các Âm Vương đời trước cũng phải thán phục không bằng. Các hạ quả là kỳ tài ngút trời.”
Hứa Thừa Đức cố gắng nở một nụ cười cứng ngắc. Nhưng nội tâm hắn như đang bị cắt ra từng khúc vậy. Đây như một con dao sắc bén đâm vào tim hắn, kiến hắn ngày đêm mất ngủ, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa. Cả Âm Giới đều gọi hắn là kẻ ngu,đồ ngốc vô dụng, không làm được tích sự gì cả. Nỗi đau này ai hiểu thấu.
“Theo ta được biết, người gây lên chuyện này là con trai của các hạ, Hứa Vô Tâm. Người được cả Âm Giới mệnh danh là đệ nhất thiên tài Âm Giới, kỳ tài ngút trời, trí tuệ vô song nhưng lại bị một người cả Âm Giới cho là phế vật lừa đến tan cửa nát nhà, không ngóc đầu dậy nổi. Khiến cả Âm Giới phải chê cười”
Hứa Thừa Đức khuôn mặt cứng đờ. Phun ra một ngụm máu tươi. Đây là đang bót nát trái tim của hắn. Nỗi đau này...quá đau. Hắn Hứa Thừa Đức cả đời thông minh, làm việc không có sai sót. Sao lại có thể đẻ ra một tên vô dụng như vậy được. Bị lừa thì cũng thôi đi. Nhưng bị lừa hết lần này đến lần khác mà vẫn phải tươi tười, đưa mặt lên để người khác vả. Thật mẹ nó tức chết. Hắn cảm thấy con trai của hắn giống như một con bò bị người ta dắt mũi vậy. Quá nhục nhã.
“Theo ta được biết...”
“Dừng, cô nương đã biết tất cả mọi chuyện ta cũng không vòng vo. Ta đến đây để lấy lại sổ sinh tử. Ta chỉ ở lại thông báo một tiếng mà thôi. Cáo từ”
Hứa Thừa Đức đang định rời đi thì một giọng nói đã kéo hắn lại.
“Khoan đã. Ngươi quên rồi sao. Thứ gì dùng thực lực có được thì sẽ là của người đó...”
Hứa Thừa Đức cũng không muốn nghe nhảm, liền quay lại phản bác.
“Không sai, nhưng ta dùng thực lực lấy lại thì sẽ là của ta. Điều này cũng không sai đi”
“Hứa Thừa Đức ngươi còn liêm sỉ nữa không hả. Ngươi đây là đi bắt nạt một kẻ không có sức chống cự”
Hứa Thừa Đức nghe vậy liền bật cười ha hả nói.
“Liêm sỉ gì tầm này. Liêm sỉ có ăn được không”
“Bốp”
Âm Giới, Ngồi trong Âm Vương Điện, Hứa Thừa Đức một bên má sưng vù, hiện lên một bàn tay năm ngón đỏ lừ. Hắn thật sâu minh bạch một đạo lý không bao giờ thay đổi. “Đừng bao giờ nói lý với đàn bà”.
Lâm Vũ dùng thực lực ăn cắp được sổ sinh tử thì là đúng. Vậy hắn dùng thực lực lấy lại sổ sinh tử trả nó về chỗ cũ thì có gì là sai. Liêm sỉ, đừng nói hắn. Cô ta còn không biết liêm sỉ hơn hắn nhiều. Hắn bị đánh cũng rất tức giận, không phải hắn nhịn quay lại Âm Giới. Mà vì hắn đánh không lại ả điên đó. Thực lực không bằng người, ngươi còn có thể làm gì. Càng nghĩ đến Hứa Thừa Đức càng tức điên lên. Lại nghĩ đến sổ sinh tử Hứa Thừa Đức lại nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi. Hắn đã dùng trăm phương ngàn kế. Đủ loại biện pháp. Nịnh hót, hối lộ không thiếu thứ gì. Vậy mà sổ sinh tử vẫn kiêu ngạo bất tuân, khiến hắn vô cùng đau đầu. Quả là thánh vật cao quý nhất Âm Giới, trên đời này có lẽ không ai có thể hàng phục được nó.
“Đại ca, ta sai rồi ta không dám nữa, đại ca đừng đánh. Cái gì ta cũng nghe theo đại ca hu hu...”
“Sổ sinh tử, ngươi lại dám ăn vụng linh thạch của ta”
“Hu hu, Đại ca ta sai rồi, ta không dám nữa, đại ca tha cho ta đi”
Nhìn sổ sinh tử bị đánh bầm dập trên mặt đất, Lâm Vũ không khỏi thở dài. Lúc trước hắn mà biết sổ sinh tử phế như thế này, hắn đã vứt luôn nó lại Âm Giới cho nhẹ người. Đã không làm được gì còn suốt ngày vụng trộm ăn số linh thạch ít ỏi hắn có. Đây là thánh vật cao quý nhất Âm Giới sao. Thật mất mặt.
Sổ sinh tử cũng một mặt ủ rũ, buồn bã cúi đầu xuống đất. Nhớ trước kia nó uy phong lẫm liệt, người người tôn sùng. Ngày ngày xa hoa phú quý, vậy mà giờ đây. Nó khóc không ra nước mắt. Sổ sinh thật u ám. Nếu có một điều ước nó muốn quay lại trong quá khứ vả vào. Nghĩ đến đây sổ sinh tử liền không dám nghĩ nữa.Nó sợ lại bỗng dưng xuất hiện một cuốn sách từ không gian hiện ra. Vả cho nó một cái thật đau. Sổ sinh thật u ám.
Ngồi trên chiếc ghế đã cũ dưới vầng hạo nguyệt đang tỏa sáng. Lâm Vũ tự lấy cho mình một bầu riệu. Uống từng ngụm lớn. Hắc cẩu ở một bên tiến lại gần hỏi.
“Ngươi có chuyện gì không vui sao”
Lâm Vũ mỉn cười, uống thêm một ngụm riệu lớn.
“Đúng vậy, ngươi quả là hiểu ta”
“Trong lòng ngươi nghĩ gì, ta còn lạ sao. Đồ vô sỉ, nói ra thử xem, cứ giấu trong lòng không phải rất đau khổ sao. Con người thật phức tạp.”
Lâm Vũ nghe hắc cẩu nói vậy liền sững sờ, sau đó phá lên cười.
“Ngươi nói đúng, ngươi còn nhớ đại tiểu thư, nhị tiểu thư Hàn gia không?”
“Đương nhiên là nhớ, lúc mới đến Hàn gia. Chúng ta đã gặp họ còn gì”
Lâm Vũ lặng thinh, uống từng ngụm riệu lớn. Bắt đầu nói.
“Lúc ta mới đến Ô Quy Thành, cầm trên tay tờ thông báo tuyển gia đinh của Hàn gia. Ta từng nghĩ mình sẽ trở thành cực phẩm gia đinh. Cưới bạch phú mỹ, đi lên nhân sinh đỉnh phong. Nhưng đời không như mơ, Hàn gia ác bá. Ta muốn rời đi nhưng Hàn Đông không cho, sau đó còn muốn giết ta. Ta còn cách nào sao, chẳng lẽ ta phải đưa cổ lên cho bọn họ chém, chẳng lẽ ta phải đi chịu chết sao.”
Hắc cẩu nghe vậy liền đoán được ra một hai phần, sau đó liền hỏi.
“Ngươi gặp lại đại tiểu thư, nhị tiểu thư của Hàn gia”
“Đúng vậy”
Lâm Vũ không do dự trả lời.
“Ngươi giết bọn họ”
“Không, bọn họ tự sát mà chết”
Hắc cẩu nghe xong liền hiểu tất cả mọi chuyện. Chị em Hàn gia muốn báo thù rửa hận, tìm cách giết Lâm Vũ nhưng thất bại. Sau đó liền tự sát.
“Đây không phải lỗi của ngươi, ngươi buồn làm gì”
“Ta cũng không buồn vì chuyện này, ta cảm thấy tất cả những điều ta làm giống như có một bàn tay vô hình sắp xếp vậy, ta chỉ đi theo con đường đã được vạch sẵn ra mà thôi”
Lâm Vũ cùng hắc cẩu đều im lặng, cái gió lạnh của ban đêm như thấm sâu vào lòng người,nhưng một âm thanh trong trẻo đã phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này.
“Đinh kí chủ đoán không sai, mọi việc kí chủ làm đã được lên kế hoạch từ trước. Kí chủ chỉ đang bước theo nó mà thôi”
Lâm Vũ bỗng cảm thấy hàn ý chạy khắp cơ thể. Nhịn không được hỏi.
“Kẻ đó là ai, là ngươi sao”
“Đinh hệ thống là thứ duy nhất không nằm trong kế hoạch đã định ra, kẻ gây lên tất cả mọi chuyện là kẻ mà kí chủ hiểu rõ nhất trên đời này, dùng từ kẻ có vẻ không đúng, bởi vì nó đâu phải là con người.”
Lâm Vũ im lặng, hắn không hoàn toàn tin tưởng lời cẩu hệ thống nói, nhưng mà kẻ hắn hiểu rõ nhất trên đời rốt cuộc là ai?