Một đám tay sai của Lục Bảo Mộc dẫn theo một đám người tới đòi nợ Lâm Vũ. Mục đích là để gây sức ép lên người hắn. Cả đám tay sai đều một bộ dữ tợn, phách lối, đe doạ nói.
“Lâm Vũ, nếu trong hôm nay mà ngươi không trả hết nợ, đừng trách chúng ta tịch thu cả nhà ngươi, còn ngươi sẽ bị bán đi làm nô dịch để trừ nợ…”
Lâm Vũ hắn đã nghĩ thông suốt tất cả mọi chuyện, kiếm đủ linh thạch để trả hết nợ là việc không thể nào, đã không thể trả được hết nợ, vậy thì phải làm sao bây giờ. Đương nhiên là khiến Thần Bảo Các ở Bạch Dạ thành phải phá sản. Chính xác hơn là khiến Lục Bảo Mộc phải phá sản, Thần Bảo Các ở nơi đây phá sản rồi thì hắn việc gì phải trả nợ cho Lục Bảo Mộc nữa. Việc này còn không phải rất đơn giản sao.
Lâm Vũ làm một bộ tức giận nói.
“Khoan đã, ta sẽ làm thuê cho Thần Bảo Các ba tháng để trả nợ, nếu trong vòng ba tháng không trả được hết nợ. Vậy thì ta sẽ lấy tính mạng của mình để trả nợ. Các ngươi thấy sao…”
Cả đám thuộc hạ Lục Bảo Mộc có vẻ khó xử trước lời nói của Lâm Vũ, vội vàng truyền tin cho Lục Bảo Mộc. Lục Bảo Mộc nhận được tin tức cũng vô cùng bất ngờ, hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng đề nghị này quả thực quá hấp dẫn, Thần Bảo Các ở nơi đây có thể ví như nhà của hắn vậy, Lâm Vũ muốn trong vòng ba tháng trả hết được nợ là việc không thể nào, hơn nữa đây là cơ hội ngàn năm để giết Lâm Vũ một cách danh chính ngôn thuận, cơ hội như vậy khiến hắn vô cùng khó khăn để quyết định, bỏ qua nó là việc không thể nào. Cuối cùng Lục Bảo Mộc cũng không thể chiếm thắng được lòng tham của bản thân mà chấp nhận đề nghị của Lâm Vũ.
Lâm Vũ trở thành một tên tạp dịch của Thần Bảo Các, công việc của hắn là vận chuyển các thùng linh dược đến phòng luyện đan để luyện chế đan dược. Chỉ bằng việc truyền linh lực của hắn vào trong các thùng linh dược, Lâm Vũ đã có thể dễ dàng biến đan dược nơi đây được luyện chế ra trở thành độc đan mà không một ai phát hiện. Nhưng hắn không vội làm vậy, hắn đang nhẫn nhịn chờ đợi thời cơ, nhất kích tất sát, đánh cho Thần Bảo Các không kịp trở tay, một kích trí mạng, khiến Thần Bảo Các ở nơi đây trong vòng một đêm phải sụp đổ. Không bao lâu sau, sẽ có một vụ mua bán lớn giữa Tứ Thánh địa với Thần Bảo Các ở nơi này. Đây mới chính là thời cơ hắn ra tay cho Thần Bảo Các một kích trí mạng, hắn không tin đến lúc đó, Thần Bảo Các ở Bạch Dạ thành còn có thể không sụp đổ.
Lâm Vũ nhìn từng thùng xe đan dược dài như bất tận được chuyển tới Tứ Thánh Địa không khỏi mỉn cười. Thần Bảo Các xong rồi.
Lưu Ly Lan Linh vô cùng nhập tâm tu luyện, nàng muốn trở nên mạnh mẽ để trả thù Lâm Vũ, rất nhanh thôi nàng sẽ đột phá một đại cảnh giới, đánh cho Lâm Vũ phải quỳ xuống cầu xin nàng tha thứ, trả mối hận bấy lâu nay trong lòng nàng. Lưu Ly Lan Linh nhìn viên đan dược trong tay. Đây là viên đan dược vô cùng quý giá, Thần Bảo Các ở Bạch Dạ thành tặng nàng, chỉ cần uống nó, nàng liền có thể đột phá một đại cảnh giới, trả thù Lâm Vũ. Lưu Ly Lan Linh không khỏi bật cười vui vẻ, sau khi nàng đột phá, nhất định nàng sẽ thật tốt giúp đỡ Thần Bảo Các phát triển, ai bảo họ giúp đỡ nàng đột phá đâu. Lưu Ly Lan Linh không do dự, tràn đầy vui vẻ ném cả viên đan dược vào trong miệng. Linh lực như bùng nổ bên trong người nàng một cách mãnh liệt.
“Thật thoải mái…Ặc ặc…”
Lưu Ly Lan Linh hai mắt trợn tròn, miệng sùi bọt mép, nằm lăn lộn trên mắt đất không nhúc nhích.
“AAAAAA…Cứu Mạng…Thánh Nữ bị đầu độc rồi…Người đâu mau cứu thánh nữ…Thánh nữ vạn độc bất xâm bị trúng độc rồi…Cứu mạng…Help me…chu mi la…”
Lục Bảo Mộc đang mơ màng ngủ, bỗng bị vả văng xuống giường. Còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lục Bảo Mộc đã bị một đám cường giả bắt trói ném vào địa lao. Sự việc của Tứ Thánh Địa đã khiến cho Thần Bảo Các chịu một tổn hại vô cùng thảm trọng, đến mức phải bồi thường một khoản tiền khủng lồ, cùng vô số linh thạch tài nguyên để xoa dịu chuyện này. Quản sự của Thần Bảo Các ở Bạch Dạ Thành do quản lý yếu kém gây ra thiệt hại vô cùng nghiêm trọng, đã bị chém đầu thị chúng, Thần Bảo Các ở Bạch Dạ Thành cũng buộc phải liên phong, đóng cửa không được phép buôn bán trong một khoảng thời gian dài. Còn Lục Bảo Mộc bị đuổi ra khỏi Bạch Dạ thành, chịu kiếp lưu vong, mãi mãi không có chốn dung thân.
Lục Bảo Mộc cả người rách nát, tàn tạ, hai mắt thâm cuồng trắng dã, vô hồn lang thang bước đi như xác sống. Chỉ trong vòng một đêm, hắn mất đi tất cả, tại sao, tại sao chứ. Ha ha… Tất cả là do tên khốn Lâm Vũ đó, hắn nhất định phải giết chết tên khốn Lâm Vũ đó, Lâm Vũ ngươi nhất định phải chết Ha ha…Lục Bảo Mộc như điên rồi. Trước mặt Lục Bảo Mộc bỗng xuất hiện một tên nam tử cả người trầm ổn, hai mắt bình tĩnh phẳng lặng mà nhìn xem hắn, dương như không để hắn vào trong mắt vậy. Lục Bảo Mộc hai mắt đỏ bừng, cả người như điên cuồng, tràn đầy phẫn nộ, gằn lên từng chữ hét lớn.
“LÂM VŨUUUU…”
Hắn thua rồi, cả đời hắn kiêu ngạo, tài năng hơn người vậy mà không ngờ hắn lại có một ngày thua thảm hại như vậy. Lục Bảo Mộc như điên cuồng không màng tới sống chết, như điên dại lao tới muốn giết chết Lâm Vũ.
“LÂM VŨUUUU…CHẾT ĐIIIIII…”
“Rầm…”
Lục Bảo Mộc nhìn trái tim của mình bị đấm thủng một lỗ lớn, hai mắt tràn đầy không cam lòng nhìn Lâm Vũ. Ngã xuống chết không nhắm mắt. Lâm Vũ cúi người vuốt cho hai mắt của Lục Bảo Mộc được nhắm lại. Rồi từ từ đứng dậy nhìn về phía trước không vui không buồn nói.
“Hạ Vân ra đi, chúng ta cũng nên kết thúc rồi”
Từ trong một thân cây, Hạ Vân Nhu Nhược như hiện ra. Trong tay cầm theo một con dao lạnh buốt, sắc bén, hai mắt tràn đầy lạnh lùng cùng phức tạp nhìn Lâm Vũ.
“Lâm Vũ, ngươi biết ta là ai rồi sao…”
“Đúng vậy, ngươi là…”
Hắc Cẩu đang nằm cau mày suy nghĩ trong căn nhà gỗ, xem rốt cuộc Hạ Vân Nhu Nhược là ai, thì bỗng Hắc Cẩu cả người chợt giật mình, hoảng hốt đứng dậy, chạy như bay vội vã tìm Lâm Vũ, Hạ Vân cô ta muốn giết Lâm Vũ rất nhiều lần, cô ta là kẻ thù của Lâm Vũ từ những ngày đầu tiên, Hạ Vân cô ta là…
“Lâm Vũ, ngươi biết ta là ai rồi sao…”
“Đúng vậy, ngươi là…”
Cả người Hạ Vân Nhu Nhược bao trùm trong một bộ đồ đen tuyền, xung quanh ma khí lượn lờ. Ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn Lâm Vũ.
“Là ngươi sao…MA ẢNH…”
“Đúng vậy…Lâm Vũ…là ta”
“Rầm…”
Cả hai người ánh mắt dần trở nên phẳng lặng, không nói một lời lao vào trận quyết chiến sinh tử của cả hai, một trận chiến có lẽ là định mệnh không thể nào thay đổi. Ma Ảnh cầm con dao trên tay, nhanh nhẹn, uyển chuyển liên tục công kích vào những chỗ yếu hại của Lâm Vũ, hi vọng nhất kích tất sát. Lâm Vũ mạnh mẽ dũng mãnh, đấm từng quyền phong về phía Ma Ảnh mong muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến này.
“phập…”
Từng giọt máu đỏ tươi trên bàn tay Lâm Vũ rơi xuống mặt đất, trên người Lâm Vũ dần dần xuất hiện từng vết dao sắc bén, khiến máu tươi không ngừng chảy xuống. Ma Ảnh hai mắt cũng mờ dần, cả người như khó thở, hai đôi bàn tay run lên bần bật, cố gắng nắm chặt con dao găm trong lòng bàn tay. Đã thấm đẫm mồ hôi cùng máu của mình.
Lâm Vũ nhìn Ma Ảnh, Ma Ảnh nhìn Lâm Vũ, không có thời gian để nghỉ ngơi, cũng chẳng có tâm can để trò chuyện. Cả hai người lại nắm chặt bàn tay, cắn chặt hàm răng lao về phía nhau, kết thúc ân oán, đắng cay, buồn tủi bấy lâu nay của cả hai người.
“Rầm…”
Lâm Vũ bị đẩy lùi về sau, trên mặt xuất hiện một vết cắt dài chảy toang máu. Ma Ảnh ngã khuỵ trên mặt đất, cả người bủn rủn nhưng vẫn kiên cường nhìn Lâm Vũ, dù hai mắt đang mờ đi, cả người như nghẹt thở. Ma Ảnh vẫn nắm chặt con dao trong lòng bàn tay, một lần nữa lao tới Lâm Vũ bằng tốc độ nhanh như thuấn di, ngay lập tức xuất hiện trước mặt Lâm Vũ, Ma Ảnh hai mắt nhoà lệ, dùng tất cả sức mạnh cuối cùng của bản thân nắm chặt con dao trong tay, hét lớn.
“Ma Ảnh Tuyệt Diệt Trảm”
Đây là sát chiêu mạnh nhất cả đời nàng nghĩ ra để khắc chế Lâm Vũ. Nó bỏ qua mọi phòng thủ, phá vỡ mọi khả năng tái tạo, hồi phục của đối phương, gây sát thương cực lớn nhằm nhất kích tất sát.
“Rầm…”
Ma Ảnh bị đánh bay về sau, nằm gục trên mặt đất không ngừng nôn ra máu tươi, hai mắt tràn đầy không cam lòng nhìn Lâm Vũ ngã khuỵ trên mặt đất, cả người xuất hiện một vết chém dài, đang không ngừng phun ra máu tươi. Rõ ràng, nàng vẫn kém hơn Lâm Vũ một chút, Ma Ảnh nắm chặt hai tay, nước mắt rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nàng không cam lòng, chẳng nhẽ số phận nàng phải kết thúc ở đây sao, nàng vẫn còn ước mơ còn dang dở, nàng vẫn còn chưa trở thành thiên hạ đệ nhất sát thủ, nàng vẫn còn chưa bảo vệ được bất cứ một ai cả. Ma Ảnh nhìn Lâm Vũ đang từ từ đứng dậy, không khỏi cắn nát bờ môi, nắm chặt con dao trong tay đến rỉ máu, gồng mình cố gắng đứng dậy một lần nữa.
“AAAAAAAA…”
Một luồng linh lực đen kịt xông tận trùng thiên, bầu trời như tối sầm lại, dưới chân Ma Ảnh xuất hiện một lĩnh vực đen kịt như màn đêm. Nàng đột phá một đại cảnh giới, trở thành lĩnh vực cảnh cường giả. Ma Ảnh mình đầy thương tích, dùng chút sức lực cuối cùng, liều mạng gom toàn bộ sức mạnh còn lại của bản thân lao tới quyết một chiêu sinh tử cuối cùng với Lâm Vũ. Ma Ảnh hai mắt nhoà lệ hét lớn.
“MA ẢNH TUYỆT DIỆT TRẢMMMMM…”
“LÂM VŨ VẤN THIÊN QUYỀNNNNNN…”
“RẦMMMMMMMMMMMMMMMMM…”
“Ting…”
Một tiếng đàn vang lên kết thúc trận chiến.
Khi hắc cẩu đuổi tới nơi, nó chỉ thấy Lâm Vũ đang đứng trước một ngôi mộ đơn xơ vừa mới được đắp xong. Trên đó có một dòng chữ viết Ma Ảnh Chi Danh.
Hắc Cẩu nhịn không được tiến tới nhìn Lâm Vũ hỏi.
“Kết thúc rồi sao…”
Lâm Vũ hai mắt đượm buồn, thở dài nói.
“Đúng vậy, kết thúc rồi. Chúng ta đi thôi”
Hắc cẩu nhìn về phía ngôi mộ, nhìn về phía bình minh đang lên cao, cuối cùng cũng quay đầu đi theo Lâm Vũ, Ma Ảnh đã chết. Mọi chuyện đã kết thúc. Chỉ còn lại ánh bình minh đang ló rạng, chiếu sáng bóng hình của Lâm Vũ cùng hắc cẩu đang bước đi tiến về phía trước.