Anh Tử chìm vào giấc ngủ say, bỗng dưng mở mắt. Nàng thấy bên ngoài khung cửa sổ là bóng hình một người phụ nữ bỗng dưng xuất hiện rồi biến mất. Anh Tử choàng dậy, từ từ mở ra cánh cửa sổ.
“Kétttt....”
Cánh cửa sổ được mở ra. Nhưng bên ngoài chỉ là một màu đen tăm tối, cùng từng cơn gió ớn lạnh thổi qua người nàng. Không gian yên tĩnh một cách đáng sợ.
“Hù...Hù...Hù...Hù ù ù ù ù...”
Anh Tử vội đóng lại cửa sổ, nhưng khi nàng vừa quay lưng đi.
“Kétttttt...Kẹttttt...”
Cánh cửa lại từ từ được mở ra, một bàn tay trắng bệch từ từ tiến sát lấy cổ nàng.
Anh Tử vội vàng quay đầu, đằng sau lưng nàng là...
“Hù...Hù...Hù...Hù ù ù ù ù...”
Từng cơn gió ớn lạnh, kèm theo chiếc cửa sổ đã được mở tung ra. Anh Tử từ từ cẩn thận từng bước, từng bước đi đến gần ô cửa sổ.
“Hù...Hù...Hù...Hù ù ù ù ù...”
Bên ngoài ô cửa sổ không một bóng người, cảnh vật chìm trong màu đen tăm tối. Anh Tử thở phào nhẹ nhõm, lau đi giọt mồ hôi trên khuôn mặt. Vội vàng đóng lại ô cửa sổ.
“Kẹttttt...Kẹttttt...”
Sau lưng nàng là một người phụ nữ đang treo ngược người lên trần nhà. Nhìn chằm chằm nàng cười quỷ dị.
“Hè...Hè...Hè...”
Anh Tử quay đầu, trở về chiếc giường ngủ. Chùm lên chiếc chăn lạnh lẽo. Bỗng nàng cảm thấy có thứ gì đó mền nhũn kinh tởm đang rúch rích trong chăn của nàng.
“Xoạt...Xoạt...”
Anh Tử run rẩy từ từ mở chiếc chăn, chiếc chăn được từ từ mở ra. Anh Tử thở phào nhẽ nhõm. Có lẽ do nàng quá đa nghi, tinh thần căng thẳng nên xuất hiện ảo giác. Anh Tử tiếp tục chùm lên chăn ấm, yên lặng nằm ngủ.
Dưới gầm giường của nàng là một người phụ nữ đang mỉn cười ghê rợn, tứ chi vặn vẹo, nằm trên mặt đất cười kinh dị.
Anh Tử mở mắt, một khuôn mặt người phụ nữ đáng sợ, đang cười kinh dị, ánh mắt đỏ ngàu áp sát hai mắt của nàng. Treo ngược lên trên nhìn nàng chằm chằm đầy kinh tởm. Anh Tử sợ hãi muốn hét lớn, nhưng miệng nàng như bị bịt kín, cả cơ thể nàng không thể cử động, nàng muốn nói nhưng không thể nói. Nàng muốn động nhưng không thể động. Chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ đang vươn đôi tay quỷ dị bóp lấy cổ nàng.
“Không...”
Lâm Vũ mở mắt, hắn thấy bên ngoài khung cửa sổ là bóng hình một người phụ nữ bỗng dưng xuất hiện rồi biến mất. Lâm Vũ tiếp tục chùm chăn ngủ tiếp.
Cánh cửa sổ từ từ mở ra,
“Hù...Hù...Hù...Hù ù ù ù ù...”
Một bàn tay trắng bệch từ từ tiến qua khung cửa sổ. Ma nữ tiến vào gian phòng của Lâm Vũ, treo ngược người lên trên trần nhà. Nhìn chằm chằm Lâm Vũ cười quỷ dị.
“Hè...Hè...Hè...”
“Bốp...”
Một chiếc dép bay thẳng mặt ma nữ, khiến ma nữ ngã lăn lộn trên mặt đất mộng bức không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Vũ ngồi dậy, nở một nụ cười nham hiểm, tinh thần châu hiện lên trên người hắn, Lâm Vũ búng tay. Mộng cảnh liền thay đổi. Trở thành một bãi biển trải dài cát trắng, đẹp lung linh rực rỡ. Không sai, đây chính là thế giới trong mộng của hắn. Trước kia hắn cũng từng gặp tình cảnh này. Ma vật Lý Hùng cùng Hoàng Minh Tín cũng từng muốn dùng thủ đoạn này để giết hắn. Nhập mộng giết người.
Lâm Vũ nhìn ma nữ đang ngơ ngác nằm trên mặt đất, nở ra một nụ cười bỉ ổi. Tay phải hiện nên chiếc roi da.
“Bốp...”
“Ky...a...”
“Bốp...”
“Ky...a...”
“Bốp...”
“Ky...a...”
Anh Tự nằm lăn lộn trên chiếc giường lớn, tự tay bóp cổ liên tục ho khan, gào thét. Bỗng Anh Tử giật mình tỉnh dậy, thở hồng hộc, sau lưng nàng ướt đẫm mồ hôi vì sợ hãi. Nàng rõ ràng bị người phụ nữ đó bóp cổ, sau đó bỗng dưng người phụ nữ đó liền tan biến một cách kỳ lạ. Đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, có kẻ muốn giết nàng sao.
Anh Tử lắc đầu, chuyện này càng lúc càng phức tạp, trực giác nói cho nàng biết, nếu nàng còn không mau rời đi, nàng chết chắc. Việc này là quá sức đối với nàng. Anh Tử mở tung cánh cửa sổ, nhìn cảnh đêm lạnh lẽo, nhìn từng bông tuyết trắng xóa, nhìn vầng hạo nguyệt đang tỏa sáng. Hít thở thật sâu Đợi sau khi tìm được Anh Đào nàng sẽ lập tức rời khỏi nơi đây. Rời xa khỏi nơi thị phi này.
Sáng sớm ngày hôm sau, một tiếng hét sợ hãi vang lên. Một người nha hoàng sợ hãi nhìn cảnh tượng trước mắt. Một bộ váy trắng dính đầy máu tươi, đứng thẳng giữa sân lớn phủ thành chủ vô cùng quỷ dị trên nền tuyết trắng xóa.
Lâm Vũ vừa mở mắt, đã nghe thấy tiếng hét lớn. Lâm Vũ mặc lên quần áo, vội vàng đi tới nơi xảy ra tiếng hét lớn. Khi hắn vừa tới nơi. Xung quanh đã chật kín người, Lâm Vũ tách ra hàng người, đi về phía trước đã thấy Anh Tử cùng Nho Văn Cửu đang đi lại xung quanh một bộ váy trắng, dính đầy máu tươi. Đứng yên bất động giữa sân lớn. Việc này vô cùng quỷ dị. Một chiếc váy không người mặc sao có thể đứng thẳng trên mặt đất được.
Nho Văn Cửu vừa nhìn thấy Lâm Vũ liền mỉn cười nói.
“Lâm tiên sinh, con ma nữ này thật đáng sợ. Tối hôm qua trong phủ của ta cũng đã có vài người mất mạng. Sáng hôm nay, thì lại phát hiện sự việc này. Quá quỷ dị”
Lâm Vũ nhìn lướt qua bộ váy trắng, cũng không suy nghĩ nhiều liền gật đầu đồng ý với quan điểm của Nho Văn Cửu.
“Thành chủ nói rất đúng, việc này quả thực quá quỷ dị”
Anh Tử nhìn vào bộ váy trắng không người mặc, đứng thẳng bất động trên mặt đất dính đầy máu tươi, không hề có chút linh lực, đây chắc chắn không phải do tu sĩ gây lên, vậy thì do đâu...
“Không hay rồi, thành chủ bên ngoài xảy ra chuyện lớn...”
Một tên hạ nhân vội vàng chạy vào, nói nhỏ vào tai Nho Văn Cửu. Nho Văn Cửu khuôn mặt nghiêm trọng, dẫn Lâm Vũ cùng Anh Tử đi ra ngoài đường phố. Khắp đường phố Tích Huyệt thành đều là những bộ váy trắng dính đầy máu tươi, đang đứng yên bất động trên mặt đất. Vô cùng quỷ dị.
Người dân đều đang sợ hãi, hoảng loạn nhìn những bộ y phục dính máu đứng trên đường phố. Anh Tử cận thận nhìn từng bộ y phục. Không hề có dấu vết của linh lực, đây chắc chắn không phải do tu sĩ làm ra.
Sự việc này như một giọt nước tràn ly, khiến cả Tích Huyệt thành chìm trong sợ hãi hoảng loạn, không ít người đã nhịn không được tự sát, một số ít phú hộ thì chọn rời đi. Còn lại chỉ có thể cam chịu ở lại, sống trong sợ hãi tuyệt vọng. Anh Tử nhìn xem tất cả. Không sớm thì muộn Tích Huyệt thành sẽ trở thành một thành trì chết.
Chợt Anh Tử nghĩ ra một điều gì đó, tối hôm qua tuyết rơi, váy trắng đứng yên, dính máu tươi, nền tuyết. Nàng chợt nhận ra thủ đoạn bọn chúng sử dụng. Anh Tử nhịn không được hét lớn.
“Mọi người hãy bình tĩnh, không hề có yêu ma quỷ quái nào cả. Đây là có người cố ý làm ra. Bọn chúng đã ngâm những bộ quần áo này vào trong nước, sau đó để những bộ quần áo này đứng thẳng trên nền tuyết. Nhờ vào nhiệt độ lạnh giá, đóng băng nước bên trong quần áo, khiến chúng có thể đứng thẳng gắn chặt vào nền tuyết. Cho nên dù không có người mặc bọn chúng vẫn có thể đứng thẳng trên mặt đất ”
Những người dân đang vây xem nghe được lời giải thích của Anh Tử. Nhịn không được bừng tỉnh. Hiểu ra tất cả. Hóa ra mọi chuyện là như vậy.
Nho Văn Cửu hai tay nắm chặt nhìn chằm chằm Anh Tử. Trong lòng sát cơ càng đậm, Tử Anh cô ta càng sống lâu, việc bọn hắn làm càng dễ bị bại lộ. Nhất định phải giết chết cô ta càng sớm càng tốt.