Nhân Lộ Thành Thần

Chương 232: Chương 232: Nói dối




Trong Kim Long thành. Tại Tận Thạch thế gia, gia tộc lớn nhất Kim Long Thành. Tận Thạch gia chủ nhìn quý nhân của hắn đã tới, không khỏi mỉn cười.

Trước mắt Tận Thạch là một vị nam tử trẻ tuổi, cả người khí thế bất phàm, mỗi bước di chuyển đều tràn ngập khí thế thiên địa. Đôi mắt đầy chứa đầy nghĩa khí. Cả cơ thể tràn ngập sức mạnh không thể đong đếm.

“Long công tử, cuối cùng ngươi đã tới.”

Long Ngạo Thiên không khỏi mỉn cười.

“Tận Thạch gia chủ, ta đến muộn...”

Tận Thạch không khỏi mỉn cười vui vẻ nói.

“Không hề, không hề...Long công tử, yến tiệc chào mừng công tử đã chuẩn bị sẵn sàng, xin mời theo ta...”

Tận Thạch mỉn cười, vui vẻ dẫn theo Long Ngạo Thiên vào một căn phòng vô cùng xa hoa lỗng lẫy, rộng lớn vô cùng. Bên trong tràn ngập mỹ nữ đang đánh đàn ca hát nhảy múa, rót riệu thượng hạng vô cùng xa hoa cho từng vị khách nhân trong phòng. Từng món sơn hào hải vị nhiều vô số kể được bày lên trên các đĩa thức ăn làm bằng vàng, bạc, đá quý lỗng lẫy đẹp mắt. Vô số pháp bảo, ngọc thạch, món đồ cổ quý hiếm được trưng bày khắp nơi. Tận Thạch mỉn cười, mời Long Ngạo Thiên ngồi vào một vị trí. Bắt đầu giới thiệu từng vị khách nhân trong phòng.

“Long công tử, đây là Kim thành chủ của Kim Long Thành, đây là Lộc gia chủ cùng Hạ gia chủ. Hai gia tộc thông gia với Tận gia chúng ta.”

Kim Thành Chủ, Lộc gia chủ, Hạ gia chủ không khỏi mỉn cười nho nhã, cả người ăn mặc rất mộc mạc, giản dị, đơn sơ, thanh lịch mỉn cười nói.

“Nghe danh Long công tử đã lâu, hôm nay gặp mặt quả là danh bất hư truyền.”

Long Ngạo Thiên sớm đã quá quen thuộc với vô số lời khen ngợi. Không khỏi mỉn cười nói.

“Đa tạ các vị khoản đãi. Không biết các vị mời ta đến đây là có việc gì.”

Tận Thạch nghe xong không khỏi thở dài buồn bã nói.

“Không dấu gì công tử, như công tử đã thấy, người dân Kim Long thành luôn sống trong cảnh đói khổ, thiếu thốn vì nơi này có ít tài nguyên. Người chết đói, chết vì bệnh dịch, tội phạm ngày càng nhiều.”

Long Ngạo Thiên không khỏi nhíu mày buồn bã, lời nói của Tận Thạch gia chủ đều hoàn toàn đúng sự thật. Chính mắt hắn đã nhìn thấy vô số người vô gia cư, chết đói, lang thang xin ăn trên đường phố. Mỗi căn nhà hắn đi qua đều bốc mùi hôi thối vì nghèo đói. Nhưng hắn lại không thể làm gì cả.

Tận Thạch lau đi hai hàng nước mắt đang rơi xuống. Khó khăn nói.

“Gần đây, chúng ta đã tìm thấy một mỏ linh thạch khổng lồ sâu trong núi Kim Long. Chỉ cần lấy được số linh thạch đó. Người dân sẽ không phải chịu cảnh đói khổ nữa. Hi vọng có được sự giúp đỡ của công tử.”

Long Ngạo Thiên không do dự gật đầu đồng ý, chỉ cần là việc chính nghĩa, hắn sẽ không bao giờ từ chối. Hắn sẽ làm tất cả vì chính nghĩa.

Tận Thạch không khỏi mỉn cười vui vẻ nói.

“Kế hoạch của chúng ta rất đơn giản. Đốt cháy sạch núi Kim Long. Giết chết sạch yêu thú cùng động vật hoang dã trên đó. Để đảm bảo việc xây dựng, khai thác linh thạch được thuận lợi. Sau khi đã chiếm được mỏ linh thạch. Chúng ta sẽ cho người của chúng ta tới chiếm giữ, chiếm lấy tất cả. Tất nhiên công tử cũng sẽ được trả công hậu hĩnh, đảm bảo đủ cho công tử ăn chơi cả đời không hết.”

Long Ngạo Thiên không do dự tức giận nói.

“Ta làm việc này không phải vì linh thạch, tài phú. Ta làm vì chính nghĩa, vì dân chúng Kim Long thành. Ta không cần trả thù lao.”

Tận Thạch hơi sững sờ một lúc, nhưng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh. Mỉn cười nói.

“Công tử quả là tuổi trẻ tài cao, nhân nghĩa hơn người, quả thật khiến tại hạ cảm phục, hổ thẹn không bằng tấm lòng hiệp nghĩa của công tử. Không biết bao giờ công tử có thể xuất phát.”

Long Ngạo Thiên khômg do dự đứng dậy, hai mắt tràn ngập chính nghĩa, kiên định nói.

“Ngay bây giờ, việc này không thể chậm trễ.”

Long Ngạo Thiên lập tức mang theo vô số thủ hạ của Lộc Gia, Hạ Gia, Tận Gia cùng vô số tu sĩ được mời tới. Mang theo mồi lửa đốt cháy sạch núi Kim Long.

Một ngọn lửa đỏ rực được đốt lên, cây cối xamh tươi bắt đầu cháy rụi, từng cột khói đen xông thẳng lên trời cao. Chim chóc vội vàng tung cánh di chuyển. Một số con chịu không nổi rơi xuống đất nghẹt thở vì nàn khói đen dày đặc. Một con nai ôm theo đàn con chạy trốn ra ngoài. Lập tức bị vài tên tu sĩ giết sạch. Một con hổ chạy về phía trước, sau lưng nó là một đám heo rừng đang sợ hãi chạy theo phía sau. Con hổ gầm lên giận dữ. Lao tới vồ một tên tu sĩ xuống đất, mở đường cho đám heo rừng chạy trốn. Lập tức bị Long Ngạo Thiên chém thành tro bụi. Có hắn ở đây, hắn sẽ không để một người nào phải chết.

Hỏa Kê, Thỏ Trắng cùng Heo Mập cùng vô số yêu thú thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi hai mắt như nứt toạc, đỏ bừng vì giận dữ. Khu rừng xinh đẹp của bọn chúng, ngôi nhà xinh đẹp của bọn chúng, nơi bọn chúng sinh ra và lớn lên, nơi nuôi dưỡng bọn chúng trưởng thành, quê hương của bọn chúng đang chìm trong biển lửa. Huynh đệ của bọn chúng đang chết dần.

Heo Mập cả người biến hình thành một con thú vương đầy giận dữ, vội vàng dẫn theo đám yêu thú xông ra ngoài, liều chết với đám người đang phá hủy ngôi nhà của bọn chúng.

“Rầm...”

Một con Hỏa Lang bị đánh nát vụn, rơi xuống chân Heo Mập. Vô số yêu thú lần lượt chết dưới tay tu sĩ. Heo Mập nhìn tên nam tử cả người bao bọc trong chiến giáp vàng óng, chính nghĩa ngất trời không khỏi đỏ bừng hai mắt.

“Long Ngạo Thiên...”

Nó biết mình không phải đối thủ của Long Ngạo Thiên. Trong số thế hệ trẻ tuổi không ai có thể đánh bại hắn. Hắn là vô địch. Heo Mập chỉ có thể cắn chặt hàm răng, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Bi thương, cuồng nộ, đau khổ, tuyệt vọng hét lớn.

“Chạy...Chạy Đi...Đừng chiến đấu nữa...”

Heo Mập cõng lấy thỏ trắng, cùng Hỏa Kê đã trọng thương trên vai, dẫn theo vô số yêu thú hi vọng có thể chạy thoát khỏi vòng vây, cầu xin được sống sót.

“Long công tử, đừng để con yêu thú độc ác kia chạy trốn. Nó là kẻ cầm đầu nơi này cản trở chúng ta chiếm lấy mỏ linh thạch...”

Long Ngạo Thiên không do dự một quyền đánh bay heo mâp sụp xuống mặt đất. Thỏ trắng, Hỏa kê cũng vì thế mà bị văng ra nơi khác, cả người nát bét, chỉ có thể thoi thóp thở.

Heo Mập chảy nước mắt vì sự vô dụng bất lực của nó. Nó trách bạn thân yếu đuối vô dụng. Một con yêu thú nhịn không được bi thương nhìn Long Ngạo Thiên hét lớn.

“Cầu xin ngươi, Long Ngạo Thiên tha cho chúng yêu thú cùng các loài vật vô tội nơi đây được không. Bọn ta thề sẽ không bao giờ trả thủ, hay quay lại nơi đây một lần nào nữa.”

Long Ngao Thiên không do dự kiên định nói.

“Chính Nghĩa không có chỗ dung thứ cho cái ác, các ngươi làm hại tới con người. Ta không thể tha thứ cho các ngươi.”

Heo Mập bi thương nhìn trời, nó chưa bao giờ chủ động làm hại con người, yêu thú cũng chưa bao giờ chủ động làm hại con người. Tại sao ông trời lại đối xử bất công như vậy, bọn chúng bị săn giết lấy yêu đan, lấy tài liệu để tu sĩ tu luyện nhiều vô số kể. Nhưng tại sao tu sĩ luôn coi bọn chúng là nguy hiểm, là máu lạnh, là thứ đáng sợ.

Heo Mập cả người trở lên to lớn, một lớp giáp đại địa khổng lồ bao bọc xung quanh nó. Hai mắt trở nên sắc lẹm, răng năng mọc ra dữ tợn. Lao về phía Long Ngạo Thiên hét lớn.

“Các ngươi mau dẫn theo Hỏa Kê cùng Thỏ Trắng rời đi. Ta ở lại liều chết cầm chân hắn.”

“Rầm...”

Bộ giáp đại địa trước mặt heo mập vỡ nát. Heo mập bị một quyền nện thẳng xuống mặt đất nôn ra máu tươi, đầu óc nó đều choáng váng. Long Ngạo Thiên lập tức tiến về phía trước, muốn giết sạch đám yêu thú còn đang sợ hãi, diệt trừ hậu hoạn.

Long Ngạo Thiên cúi đầu, heo mập dù đã trọng thương nhưng vẫn ôm lấy chân của hắn. Heo mập tuyệt vọng nhìn về đám yêu thú hét lớn.

“Đừng lo cho ta, mau đi đi...”

“Rầm...”

Long Ngạo Thiên không do dự một cước dẫm nát đầu heo mập, nện thẳng xuống mặt đất. Heo mập cả người nhuộm máu tươi, bi thương nhìn về phía huynh đệ của nó, miệng không ngừng nôn ra máu tươi, mỉn cười nói.

“Đi đi. Đừng lo cho ta. Ta cầm chân hắn xong sẽ đến tìm các ngươi...”

“Rầm...”

Heo Mập một lần nữa bị nện thẳng lên mắt đất, cả người nát bét nhưng vẫn run run ôm lấy chân Long Ngạo Thiên.

“Đi...Đi...”

Hỏa Kê cùng Thỏ Trắng nước mắt như mưa rơi xuống, vô lực bị đám yêu thú kéo đi. Bi thương, đau khổ, tuyệt vọng nhìn heo mập.

Heo Mập mỉn cười, tự tin nói.

“Sau khi đánh bại Long Ngạo Thiên... ta sẽ tìm đến các ngươi”

Hỏa Kê cùng Thỏ Trắng không khỏi lau đi hai hàng nước mắt. Mỉn cười nói.

“Chúng ta tin huynh, Trư Vương Đại Đế. Uy vũ bất phàm. Thiên hạ vô địch.”

“Rầm...”

Từ lần đầu gặp Trư Vương, bọn nó liền biết Trư Vương là một một người thích trang bức, nói dối. Nhưng bọn nó vẫn lựa chọn đi theo Trư Vương. Bởi vì giống như bây giờ. Trư Vương vẫn là một kẻ nói dối. Nhưng lại là một kẻ nói dối đầy chính nghĩa trong lòng bọn chúng.

“Chết đi... Con yêu thú độc ác...”

“Rầm....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.