Đế Vương Mộ. Nơi chôn cất các đời Đế Vương Huyết Giới. Huyết Nữ Vương đứng ở nơi đây ngửa mặt nhìn trời, không khỏi mỉn cười cay đắng. Đưa thanh kiếm lên cổ tự sát. Nàng sống là Đế Vương. Vậy chết đi cũng phải chết như một bậc Đế Vương. Nơi đây, sẽ là nơi chôn cất cuối cùng của nàng.
“Ngươi muốn chết nhục nhã như vậy sao”
Huyết Hà Kỳ quay đầu. Sau lưng nàng là Lâm Vũ đang lạnh lùng bước tới. Dưới chân Lâm Vũ là Huyết Ma Đỉnh đang đi theo sau hắn một cách cung kính. Huyết Hà Kỳ như nhận ra điều gì đó, trên môi không khỏi nở nụ cười điên dại, nhưng nước mắt lại như mưa rơi xuống, tất cả mọi thứ xung quanh nàng như vỡ vụn. Trời đất xung quanh nàng như quay cuồng. Trái tim nàng như tan nát. Đây mới là bộ mặt thật của người nam nhân bấy lâu nay nàng quen biết.
“Ha ha...Lâm Vũ...Ngươi đã lấy đi tất cả đúng không...Huyết Hải...Huyết Ma Đỉnh...Huyết Giới...Và cả trái tim của ta nữa...”
Ha ha...Nàng mất đi tất cả chỉ vì một người nam nhân. Ha ha...Nàng Huyết Nữ Vương, lại có ngày bị kẻ khác lừa dối đến thân bại danh liệt, nước mất nhà tan. Từ đầu đến cuối nàng cũng chỉ là kẻ bị người khác lợi dụng, lừa dối để đạt được mục đích của hắn.
“Lâm Vũ...Ngươi hài lòng chưa...Ngươi muốn rời khỏi Huyết Giới sau khi đã đạt được mục đích đúng không...”
Lâm Vũ không do dự cúi đầu nói.
“Đúng vậy...”
Huyết Nữ Vương nở nụ cười điên cuồng, sát khí tỏa ra nồng nặc như đóng băng cả không gian. Bàn tay như đao nhọn lao tới đâm thẳng đầu Lâm Vũ.
Lâm Vũ hai mắt vô cảm nhìn bàn tay như đao nhọn đang lao tới sát trước mắt hắn.
“Ha ha...”
Đôi bàn tay dừng lại, Huyết Nữ Vương trên môi mỉn cười mà nước mắt lại như mưa rơi xuống. Ngửa mặt nhìn trời mà bầu trời như sụp đổ trước mắt nàng. Cúi mặt xuống đất, mà mặt đất như không còn là nơi cho nàng đứng. Nàng chẳng còn gì cả. Đến chút tình cảm cuối cùng nàng cũng bị lừa dối. Trái tim nàng như bị ngàn đao rằng xé. Nàng muốn giết người nam nhân trước mắt, nhưng nàng lại giết không nổi. Môi nàng mỉn cười mà nước mắt nàng lại điên cuồng rơi xuống.
“Ha Ha...Lâm Vũ...Ngươi đi đi...Đừng bao giờ để ta gặp lại ngươi...Lần sau gặp lại...Ngươi không chết chính là ta vong ha ha...Tự tay ta sẽ giết ngươi.”
Lâm Vũ cúi đầu, vô cảm bước qua người Huyết Nữ Vương đang vô hồn nhìn trời. Đây có lẽ là kết cục của hai người phải gánh chịu.
Huyết Nữ Vương đứng nhìn bóng lưng Lâm Vũ đang từ từ rời khỏi Huyết Giới, dần dần biến mất trước mắt nàng. Nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt. Nàng đã mất đi tất cả vậy nàng sẽ lấy lại tất cả, nàng sẽ không thua một cách nhục nhã như vậy. Nàng sẽ lấy lại Huyết Giới bằng chính đôi tay mình một lần nữa. Và ngày đó cũng là ngày nàng giết chết Lâm Vũ kết thúc tất cả sự đắng cay này. Lâm Vũ...
Lâm Vũ quay trở về Đại Vận Thế Giới. Trước mắt hắn có lẽ là Ấp Di đế quốc. Hắc Cẩu thì cúi đầu bên cạnh hắn, nhịn không được hỏi.
“Lâm Vũ, ngươi làm vậy Huyết Nữ Vương sẽ hận ngươi cả đời”
Lâm Vũ mín chặt môi, ngẩng mặt nhìn trời không khỏi mỉn cười cay đắng.
“Vậy ta có thể làm gì. Chẳng lẽ trơ mắt nhìn nàng ấy chết trước mắt ta sao”
Hắc cẩu cúi đầu buồn bã nói.
“Hận thù một người để sống sẽ rất đau khổ, tuyệt vọng. Ngươi biết không”
Lâm Vũ hai tay chặt, cuối cùng cũng thả ra, mín chặt đôi môi rồi cũng mỉn cười nói.
“Thà để nàng ấy hận ta mà sống. Còn hơn để nàng ấy chết đi trong đau đớn, tuyệt vọng, tủi nhục. Còn sống là còn hi vọng, còn sống là còn cơ hội, còn sống là còn hạnh phúc, còn sống là còn tất cả. Chết rồi, chẳng còn gì cả.”
Hắc cẩu im lặng cúi đầu, an ủi Lâm Vũ nói.
“Ngươi cũng không nên tự trách mình, việc này không phải do ngươi, cũng không phải Huyết Nữ Vương. Tất cả đều do quân phản loạn gây ra.”
Lâm Vũ nghe xong không khỏi mỉn cười cay đắng.
“Nếu Huyết Giới không có những sự bất công, phân biệt thì sẽ không có cớ cho những kẻ gian lợi dụng gây mâu thuẫn. Nhưng trong thiên hạ nơi nào không có bất công, chẳng đâu cả. Vì đây chính là trần gian. Còn sai lầm của Huyết Nữ Vương là quá trọng nữ quyền”
Hắc cẩu khó hiểu nói.
“Huyết Nữ Vương là nữ. Đương nhiên sẽ ưu tiên cho phái nữ nhiều hơn nam nhân, bao che cho nữ nhân, cung cấp nhiều quyền lợi cho nữ nhân hơn nam nhân là điều bình thường. Nước phù xa không chảy ra ruộng ngoài. Ai lại đối xử tốt với người ngoài hơn người nhà mình bao giờ đâu”
Lâm Vũ không khỏi mỉn cười.
“Ha ha...Đúng vậy, nhưng mọi thứ trên đời đều có giới hạn của nó. Vượt quá giới hạn thì sẽ vỡ, không có ngoại lệ. Huyết Giới sụp đổ không chỉ bởi những kẻ gian hãm hại, kích động, chống phá. Mà còn vì bản thân nó đã sớm mất đi sự cân bằng vốn có. Huyết Nữ Vương đã quá bao che, dung túng cho Hồng Hồng, Lạp Lan những kẻ ngoài mặt thì trung thành nhưng nhân cách thì thậm tệ lộng quyền làm loạn phá hủy từ từ Huyết Giới từ trên xuống dưới”
Hắc cẩu im lặng nói.
“Vậy ngươi tính sao”
Lâm Vũ ngẩng mặt nhìn trời bật cười.
“Ha ha...Ta sao...Trời có sập xuống cũng có kẻ trên chống đỡ. Ta chỉ cần tiếp tục sống yên ổn là được rồi. Chuyện của trời cao đâu đến lượt ta xen vào.”
Hắc cẩu im lặng, trời cao mà sập xuống thì ai cũng phải gánh chịu, đôi lúc nó không hiểu nổi suy nghĩ của Lâm Vũ cũng như những người khác. Nó thấy cuộc sống thật đơn giản với nó. Mà tại sao những người nó quen biết lại luôn cảm thấy cuộc sống thật khó khăn, phức tạp một cách khó hiểu. Là do chủng loại khác nhau nên cuộc sống cũng đối xử khác nhau sao. Vậy cuộc sống cũng biết phân biệt đối xử, thật khó hiểu.
Trong căn phòng u ám. Vô Diện đeo lên chiếc mặt nạ trắng. Huyết Giới đã thuộc về tay hắn. Tiếp theo sẽ là Âm Giới, Thiên Giới, Tân Thế Giới cùng vô số thế giới khác. Kế hoạch khổng lồ đầy tham vọng của hắn mới được bắt đầu mà thôi.
Bỗng căn phòng được mở ra. Phản Thiên ung dung bước vào quỳ trước Vô Diện. Sùng bái nói.
“Chủ nhân. Việc nghiên cứu tẩy não loài người đang diễn ra tốt đẹp. Chúng ta đang có những bước đột phá tích cực”
Vô Diện không khỏi gật đầu, muốn thống trị mọi thế giới một cách mãi mãi, mà không có kẻ thù thì chỉ có cách duy nhất là tẩy não toàn bộ tất cả. Để bọn chúng trở thành những con rối trung thành một cách tuyệt đối.
“Chủ nhân đây là thành quả nghiên cứu mới nhất của chúng ta”
Một tên nam tử bước vào cung kính quỳ trước mặt Vô Diện.
“Chủ...Nhân...”
Phản Thiên không khỏi mỉn cười nói.
“ Đây là một tên Vô Gia Cư. Lưu vong đến nước ngoài được chúng ta bắt về. Những kẻ lưu lạc như này dù bị bắt, bị giết, bị làm vật thí nghiệm cũng chẳng ai biết tới. Tuy hắn nói năng vẫn còn chưa lưu loát, hai mắt vẫn còn hơi vô hồn. Nhưng hắn vẫn còn giữ nguyên được tất cả mọi ký ức của mình, biết mình là ai nhưng lại trung thành tuyệt đối với chúng ta. Không giống những kẻ trước đó bị thí nghiệm người không ra người, ma không ra ma, sống không bằng chết”
“Ngoài ra việc nghiêm cứu trường sinh bất tử không cần tu luyện cũng đang được tiến triển một cách tốt đẹp thu hút rất nhiều kẻ điên đổ vô tận tài nguyên để được tham gia cùng chúng ta.”
Vô Diện không khỏi mỉn cười. Hàng năm đều có một lượng khổng lồ tài nguyên được biến mất. Để đổ dồn vào công cuộc nghiêm cứu của hắn. Bề nổi ai cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, lan truyền rộng rãi đến mọi nơi ai cũng biết. Để che đi phần chìm tối tăm, u ám của nó như một tảng băng nổi sâu không thấy đáy. Cái được nhìn thấy, nghe thấy cũng chỉ là cái được người khác phô ra mà thôi. Còn đáy vực thẳm thì chỉ có rơi xuống mới biết được nó như thế nào. Với điều kiện ngươi còn sống để leo lên.
Vô Diện mở ra tấm bản đồ Đại Vận Thế Giới. Còn rất nhiều điều hắn cần làm để chinh phục thế giới này. Long Tiên Nam sẽ là một trong số nước tiếp theo phải cúi đầu phục tùng hắn.
“Phản Thiên, việc ngươi làm ở Long Tiên Nam đến đâu rồi”
“Chủ nhân, ở đó sách vở, truyền thông được kiểm soát rất chặt chẽ. Khó lòng xâm chiếm tư tưởng được”
Vô Diện không khỏi mỉn cười nói.
“Ai nói sách vở chỉ viết về kiến thức. Ngươi nghĩ xem còn viết rất nhiều thứ khác nữa.”
Phản Thiên không khỏi bừng tỉnh. Đúng vậy, tại sao hắn lại phải quá tập chung vào điều khó mà quên đi điều dễ. Người đọc sách đâu phải chỉ đọc sách về kiến thức. Còn có cả sách để giải trí. Xâm chiếm tư tưởng trẻ nhỏ không phải dễ hơn những kẻ đã trưởng thành sao. Thật đơn giản.
“Chủ nhân ta hiểu. Lời nói nhiều sẽ thành thật, in sâu, ám ảnh vào tâm trí người đọc. Người đời cho rằng niềm tin là thứ vững chắc nhất không thể lay chuyển trên thế gian này nhưng mấy ai biết được niềm tin cũng là thứ dễ dàng bị lay chuyển nhất trên thế gian này. Ha ha...Mặt tối của nó ai biết tới...hắc hắc...ha ha...Hắc Hắc...”
La Mị Nguyệt nhìn tình báo mới nhất. Các cuốn sách giả trí của Long Tiên Nam tràn ngập các nội dung tôn vinh kẻ thù, kẻ thù là số một, kẻ thù là tự do, là nhân đạo, là cao thượng, là vô địch không khỏi tức giận. Nếu người trưởng thành còn có thể giữ vững lý trí nhưng những đứa trẻ con thì sao. Nó đâu thể tỉnh táo được. Một khi đã hình thành tư tưởng trong đầu chúng từ lúc nhỏ thì khi lớn lên tư tưởng đó sẽ không thể bị lay chuyển. Chúng sẽ trở thành con rối cho kẻ khác. La Mị Nguyệt nhịn không được tức giận nói.
“Tại sao không cấm tất cả bọn chúng”
Tên thuộc hạ cầm tình báo không khỏi run rẩy nói.
“Chúng ta không thể. Đây là viết về nước khác. Mà lại không bôi xấu chúng ta, hay nhục nhã chúng ta. Chúng ta không có quyền cấm chúng vì không vi phạm quyền tự do giữa các nước đặt ra”
La Mị Nguyệt tay nắm chặt. Cuối cùng tuyệt vọng nói.
“Chia đôi nó thành hai cho ta. Một bên do kẻ đó quản lý. Một bên do chúng ta quản lý. Cố gắng ngăn chặn sự ảnh hưởng của bên kia bằng mọi giá. Bọn chúng dùng cây bút. Chúng ta cũng dùng cây bút để chống lại. Hi vọng không quá muộn. Mọi việc đã sắp vỡ vụn rồi. Bề ngoài chỉ yên bình như vậy nhưng thực chất...Làm luôn đi”
“Vâng...”
Huyết Giới, Lạp Lan hai mắt đẫm lệ, đứng trên tòa lầu cao vời vợi, nhìn dân chúng đói khổ, gầy gộc, bi thương bên dưới không khỏi nghẹn ngào nói.
“Tôi đã dành nửa cuộc đời phục vụ Huyết Nữ Vương. Nhưng hôm nay tôi phải đau buồn nói rằng. Huyết Nữ Vương là một kẻ độc ác chỉ biết dối trá”
Lạp Lan quay đầu, nở một nụ cười lạnh lùng, bi thương nghẹn ngào trên khuôn mặt đâu còn nữa. Huyết Giới giờ cũng chỉ là con cờ của chủ nhân nàng mà thôi. Ha ha...
Huyết Nữ Vương cả người trùm tấm áo choàng rach rưới, che kín cơ thể đứng phía bên dưới nhìn Lạp Lan. Cả người run rẩy, cắn nát bờ môi. Hai tay nắm chặt đến chảy máu. Nhất định nàng sẽ lấy lại tất cả bằng chính đôi tay này. Ngày nàng lấy lại tất cả, những kẻ phản bội nàng đều phải chết. Lâm Vũ, trong hai chúng ta chỉ có một kẻ được sống. Lâm Vũ...Ta hận ngươi.
Lâm Vũ buồn bã bước vào cửa tiệm đan dược ở Ấp Di Đế Quốc mua chút đan dược trị thương, thực phẩm cho chuyến đi sắp tới. Trước mắt hắn là vô số loại đan dược, độc dược, phù chú bảo vệ, vũ khí săn giết...Hắc cẩu nhịn không được hỏi.
“Tại sao độc đan lại được có nhiều hơn đan dược trị thương. Tại sao vũ khí chém giết lại có nhiều loại hơn phù chú bảo vệ.”
Lâm Vũ hắn cũng không biết. Hắn chỉ biết đan dược trị thương được làm ra trước độc đan, phù chú cũng bảo vệ được làm ra trước vũ khí chém giết. Nhưng vì sao bọn chúng lại có ít hơn những thứ kia ai biết được. Có lẽ Đại Vận Thế Giới ít nguyên liệu để làm ra đan dược chữa thương, với phù chú bảo vệ hơn những thứ khác.
“Ta cũng không biết. Mà việc này có gì quan trọng sao đồ ngốc cẩu”
“Ha ha...ngươi nói cũng đúng, việc này chúng ta quan tâm làm gì. Bán được hàng thì họ làm ra nhiều thôi. Chúng ta mau đi thôi. Tối nay lên ăn món gì tên tiểu nhân vô sỉ”
“Ăn...Ăn...Ngươi suốt ngày chỉ biết ăn...Tối nay lương khô, nước lọc”
Hắc Cẩu trợn mắt, ngoắc mồn nói.
“Tên vô sỉ, tại sao chỉ có lương khô nước lọc”
Lâm Vũ không nhìn hắc cẩu, rời khỏi quán bán đan dược nói.
“Vì ta nghèo, chỉ đơn giản vậy thôi”
“Uy...Uy...Lâm Vũ...đợi ta...Sao ngươi đi nhanh vậy. Nước lọc thì nước lọc...Ta cũng đâu cần cao lương mỹ vị ha ha...”