Mộng Mộng vừa cầm hộp sữa bò vừa uống vừa suy nghĩ. Nàng đường đường là Mộng Thần, lại có ngày phải chịu nhục như hôm nay. Nàng vừa mới sống lại. Tu vi vạn không còn một nên mới vậy. Nhớ năm xưa, nàng tung hoành vạn giới, quét ngang thiên hà, duy ngã độc tôn, người người kính sợ vậy mà bây giờ đúng là hổ xuống đồng bằng chó cũng khinh.
Nhất định sẽ có một ngày nàng sẽ trả thù, cho tên khốn đó biết thế nào là Mộng Mộng bí pháp. Nghĩ đến đây, Mộng Mộng không nhịn được cười vui vẻ. Nàng đâu có ngốc dạy cho Lâm Vũ Mộng Mộng bí pháp. Đây là độc quyền của nàng. Nàng dạy cho Lâm Vũ chỉ là tiểu mộng bí pháp mà thôi. Chỉ đổi một cuốn tiểu mộng bí pháp lấy cả một thùng thần dược thật đáng giá. Ha ha tên Lâm Vũ đó thật ngốc bức mà, thần dược như vậy,lại dễ dàng bị nàng lừa tới tay. Nghĩ đến thần dược, Mộng Mộng lại nhịn không được nghĩ đến tương lai tươi sáng, sẽ có một ngày, sẽ có một ngày nàng còn lớn hơn Đại Quả Quả. Mộng Mộng không do dự lấy thêm mười hộp sữa bò một hơi uống sạch, khiến chiếc bụng căng tròn lên thở phào thoải mái.
Nhưng không thể phủ nhận công pháp của tên Lâm Vũ đó thật lợi hại, chỉ nghe thôi đã khiến nàng đầu óc quay cuồng, hoa mắt chóng mặt, đầu đau như búa bổ. Đây chắc chắn là một môn vô thượng chí tôn thần thánh công pháp vượt tầm hiểu biết của nàng đi. Cái gì hello, cái gì định luật bảo toàn năng lượng, cái gì chất, cái gì lượng. Không được, nàng không thể là người duy nhất chịu đau khổ được. Nàng phải ban phát tri thức đến tất cả mọi người.
Ma Ảnh nằm mộng, hắn thấy mình đang ngồi trên một chiếc ghế. Trước mặt hắn. Lâm Vũ đang mỉn cười hiền hòa, gõ một chiếc thước gỗ lên tấm bảng đen.
“Hello”
“xxxxxxxxxxxxxxxxxxx”
“Không”
Ma Ảnh hai mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng đau khổ.
Bắt đầu từ đây, cơn ác mộng mang tên hello, loan truyền khắp thế giới. Khiến vô số tu sĩ cho dù nhược kê đến đỉnh phong cường giả cũng phải sợ hãi, không dám đi ngủ khi nhắc đến nó. Nỗi sợ mang tên Hello.
Người gây ra chuyện này, lại không biết gì cả, mà đang thoải mái dắt cẩu đi dạo. Lâm Vũ chính là đang cùng hắc cẩu đến nơi đại hội tranh bá được diễn ra để tham gia báo danh, đăng ký tham gia đại hội tranh bá. Trong suốt thời gian qua, hắn đã hiểu thêm rất nhiều về mộng mộng bí pháp, nó rất đơn giản giúp ngươi đi vào trong giấc mơ của người khác, tùy theo mức độ tinh thần lực mạnh yếu để điều khiển giấc mơ của đối phương.
Lâm Vũ đi đến nơi đăng ký tham gia đại hội tranh bá với hai bên má bị tát sưng đỏ lên. Hắn đã dùng đủ mọi cách nhưng vẫn không thể xóa chúng đi được. Không còn cách nào khác, Lâm Vũ đành phải đeo lên chiếc mặt nạ sói để người khác không nhận ra hắn. Thật mất mặt. Hắc cẩu thì ở một bên liên tục cười trộm Lâm Vũ.
Một tên mặc quần ảo vải đã cũ, đeo một chiếc mặt lạ sói lạnh lùng, với hai bên má bị tát sưng vù. Nhìn thế nào cũng vô cùng buồn cười. Lâm Vũ mặc kệ hắc cẩu, và những ánh mắt của mọi người xung quanh. Yên lặng tham gia xếp hàng đợi đến lượt mình. Không thể phủ nhận, người tham gia thật nhiều, phía trước hắn là một hàng dài, phía sau hắn cũng đã trở thành một hàng dài. Một tiếng đi qua, không khí oi nóng phả vào mặt Lâm Vũ, hai tiếng đi qua vẫn chưa tới lượt hắn, ba tiếng đi qua người phía trước hắn vẫn dài dằng dặc. Mười tiếng sau, Lâm Vũ đã đến trước bàn đăng ký.
Phía trước Lâm Vũ, là một người quản sự có bộ mặt khó tính, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói cọc cằn thô lỗ.
Đang lúc Lâm Vũ định đăng ký tham gia đại hội tranh bá thì một giọng nói vang lên.
“Khoan đã”
Bỗng một vị công tử ca xuất hiện, cả người quần áo lỗng lẫy hoa lệ. Khuôn mặt kiêu căng, đằng sau là một đám tay sai. Vừa đi vừa ngẩng mặt lên trời không xem ai ra gì.
Vị công tử đến trước mặt Lâm Vũ, khinh bỉ nhìn hắn. Trong mắt không che dấu chế diễu cùng mỉa mai. Lâm Vũ không rảnh đôi co cùng những kẻ như vậy, cúi đầu tiếp tục công việc đăng ký của mình.
Nhưng vị công tử ca này làm sao có thể để yên cho Lâm Vũ.
“Rầm”
Một túi linh thạch lớn được ném lên mặt bàn, Lâm Vũ quay đầu nói.
“Ngươi muốn dùng linh thạch đuổi ta đi”
Vị công tử nhìn Lâm Vũ như một tên đần độn, trong miệng không khỏi phun ra hai chữ “ngốc bức”
Sau đó quay ra nhìn vị quản sự mỉn cười nói.
“Túi linh thạch là ta biếu tặng quản sự, mong quản sự nhận lấy đuổi tên nhà quê này đi. Ưu tiên nhường chỗ cho ta, quản sự thấy phải không”
Vị quản sự nghe vậy, bàn tay không do dự liền cầm lấy túi linh thạch, vui vẻ mỉn cười, sau đó một bộ giận dữ hét lớn.
“Đây là chỗ để một tên như ngươi có thể tham gia sao, mau cút xuống cuối hàng đợi cho ta”
Vị công tử ca hài lòng vui vẻ mỉn cười chế diễu nhìn Lâm Vũ. Lâm Vũ hai tay nắm chặt, khuôn mặt trở nên khó coi, cố gắng đè nén cảm xúc bản thân.
“Ngươi còn không nghe ta nói hả, hay là tai ngươi điếc”
Vị công tử ca,nụ cười mỉa mai càng đậm, vui vẻ nhìn Lâm Vũ sắc mặt trở lên khó coi, nhịn không được cười lớn ha ha...
Vị quản sự khuôn mặt giận dữ, linh lực bạo phát, hoán huyết cảnh cũng được nháy mắt hiện ra, một quyền mang theo hùng hậu linh lực.
“Bốp”
Máu tươi phun ra như suối, vị công tử ca nằm trên mặt đất, miệng không ngừng phun ra máu tươi không dám tin nhìn vị quản sự.
Quản sự nhìn vị công tử ca như một tên ngốc, ném thẳng chiếc túi linh thạch vào mặt hắn mắng.
“Ngươi ngoan ngoãn xuống cuối hàng đợi cho ta, nếu không chết đừng trách ta không báo trước”
Vị công tử ca rất nhanh từ ngơ ngác chuyển sang giận dữ, nhìn vị quản sự hét lớn.
“Ngươi một tên quản sự nhỏ nhoi dám đánh ta, ngươi biết ta là ai không, các ngươi còn làm gì mau giết hắn cho ta...”
Không đợi vị công tử ca nói xong, hắn đã bị vị quản sự bẻ gãy cổ mà chết, bọn thủ hạ thấy vậy cũng chỉ biết sợ hãi quay người bỏ trốn.
Vị quản sự nhìn tên công tử ca dưới đất bị hắn giết chết, không khỏi thở dài. Năm nào cũng có những tên ngu ngốc như thế này đi chịu chết. Đây là nơi nào, nơi tuyển chọn người tham gia đại hội tranh bá, sau này sẽ trở thành đệ tử của tứ thánh địa, nhất thần tông. Hắn rất tham tiền, nhưng hắn biết tiền nào mới có thể nhận. Chỉ cần hắn dám nhận chỗ linh thạch đó. Đảm bảo ngày mai hắn sẽ không còn sống trên đời này, Tứ thánh địa, nhất thần tông sẽ tìm người thay thế vị trí của hắn. Năm nào cũng có những kẻ ngu như vậy, dựa vào mình có chút gia thế cùng bộ não tàn mà đi tìm đường chết. Có năm bị người của tứ thánh địa, nhất thần tông giết chết, có năm lại bị vô số người tham gia đăng ký giết chết, có năm bị hắn giết chết. Thế giới này chính là vậy, chỉ có kẻ thông minh nhất, khôn ngoan nhất mới có thể sống sót. Kẻ ngốc chỉ có chung một số phận.
Quá trình đăng ký vẫn tiếp tục diễn ra như bình thường, Lâm Vũ đặt tay lên quả cầu thủy tinh. Khi tu sĩ đặt tay lên quả cầu, quả cầu sẽ chuyển dần sang màu vàng. Màu vàng càng sáng thể hiện linh căn càng tốt. Lâm Vũ đặt tay lên quả cầu, quả cầu vẫn trong suốt. Bởi vì hắn vốn không có linh căn. Vị quản sự thấy vậy không khỏi thở dài.
“Ta hiểu cảm giác của ngươi, năm nào cũng có người vô linh căn tham gia đăng ký. Như quy tắc bắt buộc người có linh căn mới được tham gia, ngươi về đi. Ta không thể giúp ngươi được. Các tông môn cũng không nhận người không có linh căn làm đệ tự”
“Nhưng ta có thể tu luyện ra linh lực, quản sự xem đi”
“Vô dụng thôi, ngươi tu luyện ra được linh lực nhưng không có linh căn vẫn không được phép tham gia. Đây là quy tắc từ muôn đời nay không bao giờ thay đổi”
Những người xung quanh thấy Lâm Vũ không có linh căn, cũng không một ai chê cười hay chế diễu Lâm Vũ. Bởi vì việc này đã trở nên quá quen thuộc. Đây chính là sự tàn khốc của thế giới này, mỗi người đều muốn tu luyện, dù là không có linh căn cũng vậy. Họ sẽ không từ bỏ, luôn cố gắng. Nhưng không tông môn nào nhận họ, không cuộc thi tỷ võ nào cho họ tham gia. Họ chỉ có hi vọng mà thôi. Giống như Lâm Vũ vậy.
Lâm Vũ hai tay nắm chặt, hắn có thể làm được gì. Hắn không bằng người khác ư. Hắn không được tài giỏi sao, hay hắn không đủ cố gắng. Chỉ vì hắn không có linh căn mà không được phép tham gia sao. Đây là quy tắc muôn đời không thay đổi sao. Sẽ có một ngày hắn dùng thực lực bản thân đập tan quy tắc này, một quy tắc vô nghĩa. Hắn nói được sẽ làm được.