Theo thời gian dần dần trôi qua, cả bốn người huynh đệ lại một lần nữa gục ngã trên mặt đất, cả người chật kín vết thương, máu tươi tuôn ra như suối. Cả bốn vị huynh đệ chỉ có thể nhìn nhau, sau đó nhìn tấm lệnh bài đang tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời, không khỏi bật cười hét lớn.
“Ha ha...Thắng, Chúng ta thắng ha ha...”
Giữa khung cảnh hoang tàn, máu tươi của kẻ thù chảy ướt đẫm mặt đất, xác chết của địch nhân nằm la liệt khắp mọi nơi, Chính Nhất một lần nữa cầm lấy tay Chính Nhị, Chính Nhị cầm tay Chính Tam, Chính Tam cầm tay Lâm Vũ, Lâm Vũ cầm tay Chính Nhất. Cả bốn người nhìn khuôn mặt lấm lem của nhau không khỏi bật cười, cười sảng khoái, tiếng cười như vang vọng cả đất trời.
“Ha ha…Huynh Đệ…Ha ha…”
Tên nam tử khuôn mặt nho nhã, ăn mặc thanh lịch, cả người khí độ nhẹ nhàng, ánh mắt trầm ổn thâm sâu đầy trí tuệ nhìn vào tấm lệnh bài đang tỏa sáng lơ lửng trên bầu trời, ánh mắt lộ ra sự điên cuồng, nụ cười rộng ngoác tới tận mang tai vì sung sướng phấn khích.
“Ha ha...Thiên hành lệnh, quả nhiên là thiên hành lệnh, không uổng công ta tìm kiếm bao nhiêu lâu nay, cuối cùng cũng tìm được. Quả nhiên ta đoán không sai, thiên hành lệnh nằm trong tay ba tên ngốc đó. Không... Nó là của ta, là của ta. Ha ha...”
Tên nam tử cười như điên dại vì sung sướng, nghĩ tới việc cầm Thiên Hành Lệnh trong tay chưởng khống thiên hạ, thành tựu vĩnh hằng, duy ngã độc tôn. Nhưng tên nam tử rất nhanh liền tỉnh táo, bình tĩnh tính toán những bước đi tiếp theo. Đã xác định được thiên hành lệnh trong tay ba tên ngốc đó. Vậy thì việc cướp lấy nó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Việc càng quan trọng thì càng phải tỉnh táo, gấp gáp nóng vội chỉ làm hỏng việc. Tên nam tử đặt một con cờ xuống Thiên Cơ bàn cờ. Mỉn cười nói.
“Truyền lệnh ta, diệt sạch Tiểu Thạch thành, già trẻ không tha, không ai được phép sống sót”
Dưới một mái đình nhỏ, bốn vị huynh đệ đang ngồi đối diện với nhau ăn uống say sưa nói chuyện vui vẻ, sau khi đã cùng nhau vượt qua sinh tử tuy không ai nói ra, nhưng trong thâm tâm mỗi người, cả bốn người đều đã coi nhau như huynh đệ.
Lâm Vũ cầm miếng thịt điểu kê trong tay, vui vẻ tấu hài cùng ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam.
“Ha ha…Ta nhớ lúc đó Lâm huynh đệ thật uy bức. Một mình lao vào đám luyện tâm cảnh cường giả, một quyền giải quyết một tên, như mãnh hổ lao vào bầy cừu. Nếu lúc đó không phải ta đang bận đánh đấm thì đã sớm đứng ở một bên hô ngưu bức…”
“Ha ha…Đâu có, đâu có. Nếu không phải nhờ có pháp bảo nghịch thiên của ba vị huynh đệ trợ giúp, ta đã sớm mất mạng. Không biết pháp bảo đó là…”
Lâm Vũ nói đến đây liền ngừng lại, bởi vì hắn biết mình đã lỡ lời, nói những điều không nên nói. Tìm hiểu về pháp bảo của người khác là cấm kỵ. Ai sẽ ngốc nói cho người khác biết mình có pháp bảo gì quý giá. Trong cái thế giới điên cuồng này, cho người khác biết mình có pháp bảo gì quý giá giống như việc đem mạng của mình giao cho kẻ khác vậy. Ai sẽ đem mạng mình đặt vào tay kẻ khác.
Chính Nhất nghe Lâm Vũ nói xong cũng không hề tức giận, lập tức mỉn cười lấy ra một tấm lệnh bài, vứt vào tay Lâm Vũ, sảng khoái nói.
“Ha ha…Đó là Thiên Hành lệnh. Thánh cấp thánh vật. Công dụng vô cùng thần kỳ có thể tăng lên một đại cảnh giới trong một thời gian ngắn, số lượng không hạn chế”
Lâm Vũ cầm thiên hành lệnh trong tay, nhịn không được rùng mình. Có thể tăng lên một đại cảnh giới trong một thời gian ngắn lại không hề có tác dụng phụ, số lượng người tăng lên còn là không hạn chế. Đây quả thật chính là nghịch thiên để hình dung, không hổ danh hai chữ thánh vật.
Chính Nhất thấy Lâm Vũ ngạc nhiên càng thêm mỉn cười, sảng khoái nói.
“Ha ha…Nhưng đây không phải công dụng chính của nó, công dụng chính của nó là khiến người sử dụng tu luyện đột phá không gặp bình cảnh, cảnh giới đều trở lên hoàn mỹ, tu luyện nhanh gấp vạn lần tốc độ tu luyện bình thường”
Lâm Vũ trợn mắt ngoác mồn, đây mới thực sự là nghịch thiên, đây mới là thánh cấp pháp bảo. Công dụng này quả thực là vô địch mà. Lâm Vũ nhịn không được móc ra sổ sinh tử, khinh bỉ nhìn nó. Đây chính là thánh vật cao quý nhất Âm Giới nhưng nếu đem ra so sánh công dụng với Thiên Hành lệnh thì quả thật chính là phế tới cùng cực, một chút tác dụng cũng không có. Thật mất mặt hai chữ thánh vật. Sổ sinh Tử như hiểu được ý nghĩa của Lâm Vũ, cúi đầu vô cùng ấm ức. Không phải nó phế mà do Lâm Vũ quá phế không thể sử dụng được nó. Nếu công bằng đem ra so sánh thì nó có thể treo lên đánh Thiên Hành Lệnh tìm không ra nam bắc, nó ngưu bức, nghịch thiên gấp vạn lần Thiên Hành Lệnh.
Lâm Vũ tiếp tục cầm Thiên Hành Lệnh trong tay, xoay đi xoay lại, nhìn chữ “Thiên” sáng rực uốn lượn như chân long trước mắt, quay ra nhìn ba vị huynh đệ nói.
“Ba vị huynh đệ không sợ ta nổi lòng tham, giết người đoạt bảo, hoặc cầm theo nó bỏ trốn sao”
Ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam nghe xong không khỏi bật cười nhìn Lâm Vũ sảng khoái nói.
“Một kiện thánh vật có thể đổi lấy một vị huynh đệ đáng để chúng ta tin tưởng. Cái giá này đáng lắm”
“Hơn nữa chúng ta đã coi huynh như huynh đệ. Giữa huynh đệ còn phải nghi ngờ, đề phòng lẫn nhau sao, vậy thì hai từ huynh đệ còn ý nghĩa gì nữa”
Lâm Vũ nghe xong không khỏi mỉn cười, vứt trả lại Thiên Hành Lệnh cho ba vị huynh đệ. Một kiện thánh vật có thể đổi lấy một người huynh đệ, cái giá này đáng lắm, đã là huynh đệ còn phải nghi nghờ, đề phòng lẫn nhau sao. Câu nói này thật hay. Trong cái thế giới điên cuồng người lừa, kẻ gạt, khát máu, vô tình chỉ biết đến lợi ích này, có thể tìm được một người đáng để bản thân mình tin tưởng quả thật là rất khó.
“Ha Ha…Có lẽ Lâm huynh đệ không tin, thánh vật biết chọn chủ, thánh vật càng cao quý càng biết cách chọn chủ. Thiên hành lệnh cũng giống vậy, nó đột nhiên xuất hiện, tìm đến chúng ta, chọn ba huynh đệ chúng ta làm chủ nhân. Có lẽ bởi chúng ta là những người chính nghĩa. Bởi vì chúng ta làm việc chính nghĩa, thiên hành lệnh mới lựa chọn chúng ta”
“Trước kia ba huynh đệ chúng ta vốn là những tên ác tặc việc ác bất tận, làm việc không từ thủ đoạn, trong một lần ba huynh đệ chúng ta bị quan binh truy đuổi, cả người đều là vết thương, nằm trên mặt đất chờ chết. Nhưng ngay lúc ba huynh đệ chúng ta tuyệt vọng nhất, thì một thôn làng nhỏ bé đã cứu giúp chúng ta. Chúng ta được vô số người dân khiêng đi tìm thầy thuốc. Đối mặt với cái chết chúng ta mới biết tính mạng chân quý đến nhường nào. Vị thầy thuốc cứu chúng ta có tên là Y Hiền. Mãi về sau chúng ta mới biết được, ngay từ lần đầu tiên ông ấy đã biết chúng ta lúc đó là ba tên ác tặc đang bị quan binh truy đuổi, nhưng ông ấy vẫn lựa chọn cứu chúng ta. Khi chúng ta hỏi ông ấy vì sao làm vậy, Lâm huynh đệ có biết ông ấy trả lời sao không”
“Ta là thầy thuốc, trong mắt thầy thuốc không có bệnh nhân này là người tốt, bệnh nhân kia là người xấu, sinh mạng mỗi người đều quý giá như nhau, các ngươi là bệnh nhân của ta, thì ta phải cứu các ngươi, cứu người còn cần phải có lý do sao.”
Lâm Vũ nghe tới đây không khỏi nhớ đến Y Độc Ma. Trước khi cả nhà Y Độc Ma bị giết chết, phụ mẫu bị sát hại. Khiến Y Độc Ma trở nên điên điên khùng khùng thì trước đó Y vốn là một người thầy thuốc, lấy cứu người làm niềm vui, lúc đó Y Độc Ma có tên là Y Hiền. Lâm Vũ bỗng cảm thấy dường như có một sợi dây vô hình gắn kết hắn với ba vị huynh đệ này.
Ba vị huynh đệ thổn thức nhớ về quá khứ một hồi lâu, sau đó lại tiếp tục cười nói vui vẻ, nói về những dự định trong tương lai.
“Ha ha…Lâm huynh đệ, chọn ngày không bằng gặp ngày. Hay là chúng ta lấy nước thay riệu, cùng nhau kết bái huynh đệ. Huynh đệ thấy sao”
“Ha ha…Đúng vậy, hãy tham gia biết đội chính nghĩa của chúng ta, cùng chúng ta thay đổi thế giới này khiến nó tươi sáng hơn”
“Ha ha…Huynh đệ sẽ là thành viên thứ tư của chúng ta, chiến giáp đen. Nào, hãy cùng nhau nâng ly chúc mừng huynh đệ mới”
Lâm Vũ nhìn ba vị huynh đệ đang làm những động tác kỳ quái, liên tục đưa bát nước vào tay hắn nhịn không được vội vàng nói.
“Uy uy…Ta đồng ý tham gia bao giờ, hơn nữa, chiến giáp đen là cái quỷ gì…ba người có nghe ta nói không vậy uy uy…”
“Ha ha…”