“Ầm...”
Một tiếng sét rạch ngang bầu trời, Lâm Vũ thờ thẫn, bi thương ngẩng đầu, từng hạt mưa mang theo vị mặn đắng chát, lăn trên khuôn mặt bi thương của hắn.
Hai mắt hắn trở lên tĩnh lặng, nhìn bầu trời chỉ một màu đen u ám mang theo từng hạt mưa lạnh buốt vô tình rơi xuống.
“HA HA....HA HA...HA HA HAAAAAAAAA...”
Hắn cười, cười điên cuồng, cười cay đắng, cười bi phẫn. Hòa cùng những giọt nước mưa mặn chát rơi vào miệng hắn.
Hắn cười nhưng không biết vì sao mình cười.
Hắn nhìn Vân Bình Thôn chỉ còn là hoang tàn phế tích, hắn nhìn vô số người Vân Bình Thôn bị chết thảm dưới tay Bạch Lãng. Nếu người dân nơi đây không cứu hắn, nếu hắn không ở lại đây, nếu hắn không dạy võ công cho Bạch Lãng thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Tất cả đều là do hắn, đều là do hắn mà ra...Tại sao...Tại sao...Tại sao vậy...
Lâm Vũ quỳ trên mặt đất, cả người như chết lặng nhìn bầu trời u ám. Mặc cho từng hạt mưa lạnh lẽo đánh trên người hắn.
“AAAAAAAAA...”
Hắn gào thét một cách bi phẫn, thống khổ. Hắn không hiểu. Hắn không hiểu. Hắn thật sự không hiểu. Thế giới này đã trở thành thế giới vô tình. Vậy tại sao... tại sao hắn còn trông chờ vào thế giới vô tình này.
Hắn trông chờ điều gì từ thế giới vô tình này...
Hắn trông chờ vào điều gì...
“Ầm...”
Trên núi Như Tâm. Phản Thiên như mọi khi lại tìm đến Đại Trí đánh cờ. Phản Thiên ung dung hạ một quân cờ xuống, một màu đen nuốt chọn cả bàn cờ. Đại Trí không khỏi mỉn cười, thản nhiên nói.
“Ta thua rồi...”
Phản Thiên bật cười sảng khoái, vui vẻ nói.
“Ha ha....Đại Trí, Chúng Sinh Giáo ngày càng suy tàn. Độc Tôn Giáo ngày càng phát triển...Thời thế đã thay đổi rồi, thế gian này đang dần quay lưng với Chúng Sinh Giáo. Ngươi không nhìn thấy điều đó sao. Độc tôn giáo mới là điều thế gian này đang theo đuổi”
“Phàm nhân sao có thể so sánh với tu sĩ, thế giới này vốn không có bình đẳng, lợi ích mới là vĩnh cửu. Lòng tham mới là động lực để thế giới này phát triển. Cường giả mới là kẻ thống trị tất cả. Ngươi hiểu không Đại Trí. Tất cả những gì ngươi đang theo đuổi đều là si tâm vọng tưởng, không bao giờ thành hiện thực, thế gian này sẽ không bao giờ có thể giống như những gì ngươi mong muốn.”
Đại Trí chỉ mỉn cười, im lặng.
Phản Thiên không khỏi thoải mái rót cho mình một chén trà, mỉm cười nói.
“Đại Trí, ta nghe nói trước kia ngươi là một tên ngốc, vô dụng...Sư phụ của ngươi cũng chỉ là một người tầm thường, cả đời không bước vào thông kinh cảnh. Ta nói đúng không.”
Mặc dù Phản Thiên nói những lời nói khó nghe, nhưng Đại Trí vẫn thản nhiên mỉm cười, vui vẻ nói.
“Đúng vậy, trước kia ta là một tên ngốc, cái gì cũng không biết. Luôn bị người khác cười nhạo. Ta không có thiên phú, cũng chẳng có trí tuệ, tư chất cũng kém cỏi. Ta từ nhỏ đã được sư phụ nhận nuôi, dạy dỗ tu luyện. Những người cùng tuổi ta lúc đó, ai cũng nhanh chóng đột phá luyện khí cảnh. Còn ta vẫn loay hoay không biết làm cách nào để tu luyện, mỗi lần như vậy ta đều bị cười nhạo, bắt nạt... ta khóc lớn, tìm sư phụ hỏi tại sao...”
Sư phụ chỉ mỉm cười, xoa đầu ta, ân cần nói.
“Bởi vì con chưa hiểu thấu những điều cơ bản nhất trên thế gian này”
Ta không hiểu chỉ biết gật đầu, bắt đầu điên cuồng đọc sách, đọc hết cuốn này đến cuốn khác...Cuối cùng ta đã có thể dẫn linh khí vào trong cơ thể, có thể nhập môn bắt đầu tu luyện.
Ta vui vẻ chạy đi khoe với sư phụ, sư phụ lúc đó không khỏi khen ngợi ta, nói ta tư chất thông minh, là thiên tài nghìn năm có một...Ta tin là thật, vui vẻ chạy đi khoe với những người khác, nhưng những người cùng tuổi ta đều đã là thông kinh cảnh, tẩy cốt cảnh, hoán huyết cảnh...Ta lại bị họ cười nhạo, đánh đập...Ta lại khóc, vừa khóc vừa chạy về hỏi sư phụ tại sao...
Sư phụ vẫn chỉ mỉm cười, xoa đầu ta, ân cần nói.
“Bởi vì con chưa hiểu thấu những điều cơ bản nhất trên thế gian này”
Ta vẫn không hiểu mà gật đầu. Tự phế tu vi, bắt đầu tu luyện lại một lần nữa.
Thời gian từ từ trôi qua, có một lần ta lạc mất sư phụ trên một con đường xa hoa, lộng lẫy. Ta đói bụng, tủi thân ngồi bơ vơ nhìn dòng người vội vàng đi lại. Tiếng trống bụng của ta ngày một lớn dần. Ta nhìn dòng người đi lại trên con phố giàu có, rộng lớn, sang trọng. Viết lên một tấm bảng xin ăn. Nhưng chẳng ai cho ta một điều gì cả.
“Cuối cùng, ta lại được một ông lão nghèo khổ ngồi bên cạnh, đưa cho ta một chiếc bánh.”
“Ta nghĩ rằng người tốt bụng, lương thiện như ông lão chắc chắn sẽ sống rất vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng không phải”
“Ông lão nói với ta. Cuộc đời ông lão chỉ cảm thấy đau khổ, tuyệt vọng, bế tắc, không có hi vọng. Đã rất nhiều lần ông lão muốn tự sát, rời khỏi thế gian này, ông lão cảm thấy cuộc sống của mình thật không có ý nghĩa.”
“Ta hỏi ông lão ngủ ở đâu.”
Ông lão trả lời.
“Ngoài đường, ngày nào cũng vậy”
“Ta hỏi ông lão, vậy tại sao còn giúp ta”
“Ông lão nói. Cháu có nơi để về, còn ta thì không”
“Lúc đó ta chợt cảm thấy mình thật may mắn. Ta nhận ra một điều rằng. Chỉ có người bị đói mới hiểu được cảm giác đói bụng là như thế nào.”
Dần dần, sư phụ cũng rời bỏ ta mà đi. Ta cũng chỉ còn lại bơ vơ một mình. Ta vẫn là một đứa trẻ ngốc nghếch. Bị cho là ngu ngốc, vô dụng. Ta không biết cách nào tu luyện lên thông kinh cảnh, ta hỏi mọi người. Mọi người đều cười nhạo ta, chế diễu ta. Ta nhớ lại những điều sư phụ nói.
“Bởi vì con chưa hiểu thấu những điều cơ bản nhất trên thế gian này.”
Ta lại tự phế tu vi, tu luyện lại từ đầu. Dần dần, ta đã có thể đột phá thông kinh cảnh. Ta vui mừng, ta đã rất vui mừng. Nhưng những đứa trẻ cùng tuổi ta đều đã trở thành cường giả, còn ta vẫn không biết làm sao đột phá tẩy cốt cảnh. Không ai nói cho ta biết, không ai chỉ dạy ta, ta cũng không biết làm cách nào đột phá tẩy cốt cảnh. Ta nhớ đến lời của sư phụ.
“Bởi vì con chưa hiểu thấu những điều cơ bản nhất trên thế gian này.”
Ta lại tự phế tu vi, tu luyện lại từ đầu một lần nữa. Cứ mỗi lần ta không hiểu. Ta lại tự phế bỏ tu vi, tu luyện lại từ đầu. Mỗi lần ta gặp khó khăn, trắc trở, mỗi lần ta u mê không hiểu. Không biết đâu là đúng đâu là sai.
Mỗi lần ta lạc lối, không biết câu trả lời. Không biết đâu là tốt đâu là xấu. Ta lại nhớ đến lời sư phụ chỉ dạy.
“Bởi vì con chưa hiểu thấu những điều cơ bản nhất của thế gian này.”
“Đến tận bây giờ, ta vẫn nhớ như in câu nói đó, ta đã tự phế tu vi hàng trăm, hàng ngàn lần. Sống qua hàng trăm, hàng vạn năm. Thấy vô số đổi thay của thế gian. Nhưng đến tận bây giờ, ta vẫn không thể hiểu thấu được câu nói đó của sư phụ. Ta vẫn chỉ là một đứa trẻ ngốc nghếch.”
Phản Thiên nghe xong không khỏi bật cười. Tự tin nói.
“Ha ha...Đại Trí, ta thì khác ngươi. Từ nhỏ ta đã là thiên tài, chẳng có gì có thể làm khó được ta, ta có thể dễ dàng hiểu thấu tất cả mọi công pháp trên thế gian. Ta hít thở cũng có thể đột phá. Ta chưa từng thua bất kỳ một kẻ nào, ai cũng phải ngưỡng mộ ta, kính sợ ta...Từ nhỏ ta đã có mọi thứ trên thế gian này. Ta không hiểu cảm giác đau khổ, tuyệt vọng, bất lực là gì. Bởi vì ta chưa từng trải qua nó...”
“Từ xưa đến nay, hàng trăm tỷ năm đã trôi qua, tu sĩ, phàm nhân sinh ra trên thế gian này đã nhiều vô số kể, hằng hà sa số nhiều không đếm hết. Vậy Đại Trí ngươi có biết có bao nhiêu thánh nhân được sinh ra không...Chưa đến mười người, theo ta thấy chính xác thậm chí chưa đến năm người. Cả hàng trăm tỷ năm trôi qua, chưa đến năm vị thánh nhân được sinh ra...Ngươi hiểu điều này có ý nghĩa gì không. Đại Trí.”
Đại Trí chỉ biết cúi đầu im lặng, Phản Thiên không khỏi bật cười càng lớn.
“Ha Ha...Đại Trí, ngươi nên bỏ cuộc sớm đi, ngươi còn có thể trông chờ vào điều gì từ thế giới vô tình này....Ha Ha...Chỉ có kẻ ngốc mới trông chờ vào nó”
Đại Trí im lặng nhìn Phản Thiên vui vẻ rời đi, không khỏi thở dài. Hắn không trông chờ điều gì từ thế gian này, hắn trông chờ vào chính bản thân mình, hắn tin việc mình làm là đúng, hắn biết con đường mình lựa chọn là đúng. Cho dù mọi người trên thế gian đều quay lưng lại với hắn, hắn sẽ tiếp tục làm vậy. Đau khổ sinh ra thánh nhân, đau khổ cũng sinh ra ác quỷ. Hàng trăm tỷ năm đã trôi qua, chỉ có chưa đến năm vị thánh nhân ra đời. Nhưng mỗi một vị đều có thể làm thay đổi thế gian này. Đại Trí nhìn lên bầu trời không khỏi thở dải. Lòng tham có phải là động lực để thế giới này phát triển hay không, hắn không biết. Nhưng hắn biết chắc chắn một điều. Lòng tham sẽ làm thế gian này diệt vong.
Trong một mật thất tại Nhất Thần Tông, Nhạc Bất Bại quỳ trên mặt đất, nhìn chủ nhân Vô Diện của hắn không khỏi sợ hãi nói.
“Chủ nhân, kế hoạch vòng cổ tinh thần của chúng ta đang gặp rất nhiều khó khăn, nhiều người không muốn sử dụng nó vì sợ sẽ bị ảnh hưởng tới tinh thần. Kế hoạch kiểm soát, khống chế, lợi dụng, nắm bắt tất cả thông tin những người đeo vòng cổ tinh thần một cách thầm lặng như luộc ếch sợ sẽ bị phá sản”
Vô Diện không khỏi mỉn cười.
“Vậy thì tạo lòng tin cho những kẻ đó là được...”
Nhạc Bất Bại không hiểu nói.
“Bằng cách nào, chủ nhân...”
Vô Diện mỉn cười. Ung dung tự tin nói.
“Ngươi có biết khả năng đánh tráo khái niệm không.”
Nhạc Bất Bại lắc đầu.
“Đơn giản thôi, nó giống như việc thỏ không thích ăn cà rốt, chuột cũng chẳng thích ăn pho mai. Vậy tại sao đa số mọi người đều cho rằng thỏ thích ăn cà rốt, chuột thích ăn pho mát là đúng, và chẳng thèm nghi ngờ nó.”
“Đánh tráo khái niệm cũng như vậy, chúng ta sẽ sử dụng những người có tầm ảnh hưởng lớn trong thế giới này, để họ giúp chúng ta quảng bá sản phẩm. Giống như việc một diễn viên hút một điếu thuốc A. Một cách chuyên nghiệp, đẹp mắt trên phim vậy, thực chất họ chả hút loại thuốc đó. Đứng trước lợi ích ai có thể từ chối. Chúng ta sẽ cho họ danh vọng, quyền lực, của cải, vật chất...Còn họ sẽ giúp chúng ta làm việc. Ngươi hiểu không...”
Nhạc Bất Bại không khỏi mỉn cười, quả nhiên là chủ nhân Vô Diện của hắn. Khả năng điều khiển lòng người thật quá kinh khủng. Thế gian này sớm muộn gì cũng thuộc về bọn hắn ha ha...Đến bây giờ, chẳng ai có thể chống lại bọn hắn được nữa cả, bàn tay khổng lồ của bọn hắn đã bao chùm gần như toàn bộ thế giới này mà chẳng kẻ nào nhìn thấy được. Kẻ muốn chống lại bọn hắn, đều sẽ chết rất thảm khốc.