Nhân Lộ Thành Thần

Chương 173: Chương 173: Vô tình




Lâm Vũ nhìn dòng máu đỏ tươi trên mặt đất, rút ra chiếc răng nanh găm trên ngực mình. Hắn đang ở trong một gian phòng thí nghiệm kỳ lạ, xung quanh đều là những ống dẫn đen kịt, xanh lè chảy đủ thứ dịch thể kỳ quái. Các bình thủy tinh, giấy tờ vương vãi khắp nơi trên mặt đất. Xung quanh hắn đều là những cục thịt dị hợm. Những con sâu bọ kinh khủng bằng kim loại hắn không biết tên. Lâm Vũ sờ lên mắt trái, đang chảy một hàng máu dài trên khuôn mặt của hắn. Lâm Vũ nhặt lên cánh tay của mình, lắp nó về vị trí cũ. Lâm Vũ quay ra nhìn hắc cẩu, đang ngồi trên mặt đất thở mệt mỏi mỉn cười nói.

“Đồ ngốc cẩu, ngươi còn dám đi tiếp không”

Hắc cẩu khinh bỉ nhìn Lâm Vũ mỉn cười nói.

“Đồ tiểu nhân vô sỉ, ta đã đi theo ngươi vào sinh ra tử bao nhiêu lần rồi hả. Chút khó khăn này đã là gì chứ. Nếu biết trước tương lai, ta chắc chắn sẽ không lựa chọn đi theo tên tiểu nhân vô sỉ nhà ngươi”

Lâm Vũ bật cười, mở tung cánh cửa lớn.

“Phập”

Một thanh đại kiếm chém bay cánh tay trái của hắn. Một con chó ba đầu gớm ghiếc lao vào cắn xé hắn. Một cục thịt tròn vo khổng lồ từ vô số xác người chết đè nên người hắn. Cả người Lâm Vũ bị nhấn chìm trong núi sinh vật kỳ quái.

Một tên kỵ sĩ khuôn mặt thối rữa mặc trên mình một bộ giáp cũ nát, cưỡi một con chiến mã hai đầu lộ ra xương cốt. Trong tay cầm theo một thanh đại kiếm, từng bước đi tới nơi Lâm Vũ bị nhấn chìm trong núi sinh vật kỳ quái.

“Cộp…cộp…cộp…”

“Rầm…”

Cả núi sinh vật nổ tung, bắn tung toé vô số dịch thể kỳ lạ văng tung toé khắp xung quanh. Một tên nam tử cả người bọc trong chiến giáp đen tuyền, sau lưng là chiếc áo choàng đỏ tươi từ dưới mặt đất đứng dậy. Lạnh lùng nhìn tên kỵ sĩ

Tên kỵ sĩ gầm lên một tiếng, lao thẳng về phía Lâm Vũ. Thanh đại kiếm trong tay như phóng đại. Chém thẳng xuống mặt đất.

“Rầm…”

Cả mặt đất vỡ tan tành, cuốn bay mọi thứ xung quanh, để lại một vực thẳm sâu hoắm trên mặt đất, sâu không thấy đáy.

Lâm Vũ bỗng xuất hiện sau lưng tên kỵ sĩ. Một quyền mang theo cuồng phong gào thét, sát khí tung hoành đấm thẳng vào đầu tên kỵ sĩ. Tên kỵ sĩ lập tức biến mất, nháy mắt thuấn di cách xa Lâm Vũ trăm mét.

Tên kỵ sĩ cầm thanh đại kiếm trên tay hướng thẳng về phía Lâm Vũ. Vó ngựa tự tin dậm trên mặt đất, như bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới.

“HÝIIIIIIIIIIIIIIIII…”

Một tiếng ngựa hí vang lên, vó ngựa dậm nát mặt đất, lao phía trước. Tên kỵ sĩ cưỡi con chiến mã, trên tay cầm thanh đại kiếm lao thẳng về phía Lâm Vũ. Sát khí tuôn trào.

Lâm Vũ đưa tay, một luồng linh lực đen kịt, đỏ ngòm đầy tà ác, vặn vẹo xoáy tròn, vặn xoắn lại với nhau. Tạo thành một thanh đại kiếm đen kịt giao thoa các đường vân máu, chảy khắp thanh đại kiếm, toả khói đen kịt. Lâm Vũ đưa tay cầm lấy thanh đại kiếm. Nhảy lên người hắc cẩu.

“Gầm…”

Hắc cẩu gầm lên một tiếng, cả người nung đỏ, không ngừng biến lớn trở thành một con mãnh thú đen kịt, móng vuốt sắc bén dữ tợn, hai mắt toả sáng lạnh lẽo, phát ra sát khí nồng nặc. Dũng mãnh mang theo Lâm Vũ, lao về phía trước, lao tới tên kỵ sĩ.

“GÀOOOOOOOOO…”

“HÝIIIIIIIIIIIIIIII…”

“RẦMMMMM….”.

Thanh đại kiếm trong tay Lâm Vũ vỡ thành từng mảnh rồi tan biến.

“Cộp…cộp…cộp…”

Con chiến mã mang theo tên kỵ sĩ không đầu từng bước từng bước đi trên mặt đất, bước đi ngày càng chậm chạp. Thanh đại kiếm trong tay tên kỵ sĩ rơi xuống mặt đất, rơi bên cạnh chiếc đầu bị chém bay của hắn.

“Rầm…”

Lâm Vũ mở ra cánh cửa tiếp theo.

Một tên nam tử khuôn mặt anh tuấn, nho nhã quay ra nhìn Lâm Vũ. Mỉn cười nói.

“Lâm tiên sinh, đã lâu không gặp”

Lâm Vũ cũng mỉn cười.

“Đúng vậy, Văn Cửu thành chủ”

“Lâm tiên sinh, ta có một thắc mắc. Có phải ngay từ lúc đầu, ngươi đã biết ta có dính líu đến việc này”

“Đúng vậy, ngay từ lúc đầu gặp mặt. Văn Cửu thành chủ đã luôn nói với ta việc này là do ma nữ gây lên. Một thành chủ nói những điều như vậy không phải lạ lắm sao. Hơn nữa lúc đó ta chỉ là một tên tìm trẻ lạc có chút danh tiếng, văn cửu thành chủ nếu đã cho rằng việc này do ma nữ gây ra thì nên tìm các thầy trừ tà, tìm đến ta làm gì. Ngay từ lần đầu tiên hắc cẩu truy tung cũng vậy, tại sao bọn chúng lại biết được việc ta, thành chủ, Anh Tử đang tới nơi đó mà mang lũ trẻ rời đi, hơn nữa còn dư dả thời gian chuẩn bị bột ớt bẫy hắc cẩu”

Nho Văn Cửu nhịn không được bật cười, liên tục vỗ tay tán thưởng Lâm Vũ.

“Bộp… Bộp … Bộp …”

“Ha ha…Lâm tiên sinh quả là tài trí hơn người. Tổ chức của chúng ta luôn khao khát có những người tài như Lâm tiên sinh. Lâm tiên sinh, chỉ cần ngươi ra nhập tổ chức của chúng ta. Tiền Bạc, danh vọng, mỹ nữ, quyền lực…Ngươi sẽ có tất cả, hãy cùng chúng ta tạo ra một thời đại mới…”

“Bốp”

Nho Văn Cửu bị đấm bay vào bức tường lớn, gục ngã trên mặt đất, không ngừng nôn ra máu tươi.

“Rất tiếc, những thứ ta muốn, các ngươi cho không được”

Nho Văn Cửu cả người đều là máu tươi nằm trên mặt đất nhìn Lâm Vũ, không khỏi bật cười nói.

“Ha ha…Lâm tiên sinh, ngươi sẽ hối hận vì việc này, ngươi không biết sự đáng sợ của tổ chức bọn ta…”

“Bốp…”

Lâm Vũ không do dự tung thêm một quyền khiến Nho Văn Cửu nõm xuống mặt đất. Cả người nát bét.

“Ha ha…Lâm tiên…”

“Bốp…”

“Lâm…”

“Bốp…”

Lâm Vũ nhìn xác chết Nho Văn Cửu nằm lạnh lẽo trên mặt đất không do dự mở ra cánh cửa tiếp theo.

Một tên nam tử khuôn mặt anh tuấn, nho nhã quay ra nhìn Lâm Vũ. Mỉn cười nói.

“Lâm tiên sinh, ngươi đã thấy sự đáng sợ của tổ chức bọn ta chưa”

Trước mặt Lâm Vũ lại là một Nho Văn Cửu khác, đang mỉn cười nhìn hắn. Lâm Vũ như thuấn di đến trước mặt Nho Văn Cửu. Tung ra một quyền khiến Nho Văn Cửu bay đi như đạn pháo, gục ngã trên mặt đất không ngừng nôn ra máu tươi.

Nho Văn Cửu nằm trên mặt đất cười điên dại, từ trong ngực móc ra một ống tiêm, không do dự đâm thẳng vào người mình. Cả người Nho Văn Cửu phồng lên như ngọn núi lớn, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn rắn chắc như sắt thép, cả người nung đỏ xé toạc cả chiếc áo đang mặc trên người. Như một con hồng hoang mãnh thú, vô cùng đáng sợ.

Nho Văn Cửu như thuấn di đến trước mặt Lâm Vũ. Tung ra một quyền khiến Lâm Vũ bay đi như đạn pháo, gục ngã trên mặt đất không ngừng nôn ra máu tươi.

“Lâm Vũ, đáng nhẽ ngươi nên tiếp tục giả vờ làm một tên ngốc sống qua ngày, vô tình không phải tốt hơn sao, thế giới này là thế giới của những kẻ vô tình…”

Lâm Vũ nằm trên mặt đất, nhìn vào vết thương đâm thủng bụng hắn, nhìn vào tứ chi nát bét không ngừng trào ra máu tươi, không khỏi bật cười. Đúng vậy thế giới này là một thế giới của những kẻ vô tình, nhưng hắn vẫn hi vọng, hi vọng thế giới này thay đổi. Cho nên hắn làm điều này, vì bản thân hắn, vì hi vọng của hắn. Hắn làm không phải vì người khác, mà vì hi vọng của hắn.

“Bốp…”

“Tỷ Tỷ”

Anh Tử cầm con dao trên tay, không do dự đâm thẳng vào cổ nàng, kết thúc cuộc sống. Cùng Anh Đào rời khỏi cái thế gian vô tình này. Ngay lúc Anh Tử định đâm con dao vào cổ họng thì một giọng nói mang theo hi vọng vang lên.

“Tỷ Tỷ”

Anh Tử nhịn không được oà khóc, lao tới ôm lấy thân một hình bé nhỏ gầy gòm vào trong lòng. Từng giọt nước mắt hạnh phúc rơi trên mặt đất. Một bàn tay nhỏ bé, ấm áp sờ lên khuôn mặt nàng, xóa đi những giọt nước mắt đang rơi xuống. Anh Đào khuôn mặt gầy gò, nước da xanh xao, cả người lấm lem vẫn mỉn cười toả nắng, ngây thơ lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt tỷ tỷ, vui vẻ nói.

“Tỷ tỷ đừng khóc, có một vị ca ca rất lợi hại, đã cứu đệ cùng những đứa trẻ khác, lớn lên đệ nhất định sẽ trở lên lợi hại như vậy, cứu giúp những người cần giúp đỡ…”

Anh Tử hai mắt đỏ ửng, càng thêm ôm chặt Anh Đào vào lòng, dù nước mắt vẫn còn rơi trên trên khuôn mặt, nhưng lại nở ra một nụ cười hạnh phúc.

“Lâm Vũ, cảm ơn ngươi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.