Nhân Lộ Thành Thần

Chương 114: Chương 114: Xứng đôi




Vài ngày sau sẽ là ngày lễ hội Thiên Giới được diễn ra. Lâm Vũ đã nói giúp Thiên Thiên giành giải nhất. Đương nhiên hắn phải làm được.

“A huynh, ta muốn trở thành người chấm điểm trong cuộc thi tổ chức tại lễ hội thiên giới vài ngày sau”

“Không được, cuộc thi này vô cùng quan trọng, ta không thể xắp xếp người chấm điểm cuộc thi này một cách lung tung”

Lâm Vũ mỉn cười, từ trong ngực móc ra một túi lớn linh thạch. Lặng lẽ đút vào tay A huynh vui vẻ nói.

“A huynh, huynh giúp ta được không. Đây chỉ là chút tâm ý, về sau sẽ có hậu tạ”

A huynh không do dự vứt túi linh thạch xuống đất, chính trực nói.

“Lâm Vũ, nể mặt công chúa Thiên Thiên. Ta không so đo với ngươi. Cả đời ta không bao giờ làm chuyện trái lương tâm, sống trong sạch không gian dối. Ngươi đừng vọng tưởng nữa”

Lâm Vũ nhìn túi linh thạch bị vứt trên mặt đất, không nhịn được hỏi.

“Thật sự không được sao”

A huynh không do dự trả lời.

“Đúng vậy, ta sẽ không bao giờ làm những chuyện bỉ ổi như vậy, ngươi bỏ cuộc đi”

“Bốp”

“Ngươi...”

“Bốp”

“A Lâm huynh, ta chợt nhớ ra vẫn còn một vị trí trống. Vừa hay Lâm huynh lại là người tài đức vẹn toàn. Không biết Lâm huynh có thể nể mặt ta, làm người chấm điểm trong cuộc thi tổ chức tại lễ hội thiên giới vài ngày sau được không”

Lâm Vũ khuôn mặt tràn đầy khó xử, do dự nói.

“A huynh, ta sao có thể đảm đương trọng trách quan trọng như vậy. Huynh vẫn nên tìm người khác thì hơn”

“Không, không Lâm huynh, ngoài huynh ra còn ai đủ tài đức để đảm đương trọng trách quan trọng này, huynh hãy nể mặt ta mà nhận lấy”

Lâm Vũ mỉn cười thân thiện vui vẻ nói.

“Vậy xin đa tạ A huynh”

A huynh cũng vui vẻ mỉn cười, thân thiện trả lời.

“Không có gì, đây là việc ta nên làm. Huynh có thể bỏ thanh kiếm trên cổ ta xuống được không”

“Huynh nói xem”

“Ha ha...”

“Ha ha...”

Lâm Vũ quay người rời đi. Đừng nhìn tên A huynh này có vẻ là người tốt. Hắn là một tên sợ mạnh hiếp yếu, tham tiền hám sắc. Sau lưng nhận không ít hối lộ. Trước kia Thiên Thiên không vừa ý nhân cách của hắn. Nên đã đánh hắn một trận, khiến hắn mang thù tới tận bây giờ. Cho nên mới ra vẻ chính trực làm khó Lâm Vũ.

Lâm Vũ cũng sớm biết điều này, chẳng qua cho tên kia một cơ hội. Nhưng hắn không biết nắm lấy. Vậy thì đừng trách hắn ra tay độc ác.

A huynh cả người bầm dập nằm trên mặt đất khóc không ra nước mắt. Hắn chỉ muốn tăng thêm tiền mà thôi. Sao tên Lâm Vũ đó lại ngốc đến vậy. Tăng thêm một túi linh thạch không được sao. Đằng này lại đánh hắn bầm dập, sau đó còn cướp đi tất cả tài sản hắn có. Số tiền đó là hắn tham ô, nhận hối lộ bao nhiêu năm nay mới tích góp được. Giờ đã về tay trắng. Nhưng hắn lại không thể nói với ai được. Chẳng lẽ nói. Lâm Vũ đã cướp đi hết số tiền hắn tham ô, nhận hối lộ được sao. Hắn chưa ngốc đến mức đó. Nhưng hắn mất đi tất cả rồi. Hắn không còn gì cả, hắn trở thành một kẻ trắng tay.

“Người chấm điểm A, đây là chút tâm ý của ta, mong ngài hãy nhận lấy”

Một người mặc áo đen đang lặng lẽ đưa túi lớn linh thạch cho một người chấm điểm cuộc thi tổ chức tại lễ hội thiên giới vài ngày sau. Người này không phải ai khác, chính là nhân vật tiểu phản diện A.

“Ngài yên tâm, xong việc sẽ còn có hậu tạ”

“Bốp”

Lâm Vũ một đập, đánh tên phản diện A ngất xỉu. Nhặt lên túi linh thạch nhét vào trong người. Quay ra nhìn người chấm điểm A đang một mặt bất ngờ, mang theo lo lắng nhìn hắn.

“Nếu ta đoán không sai, tên này đưa túi linh thạch ngươi. Để ngươi làm khó công chúa Thiên Thiên, đúng không”

Người chấm điểm A vừa bất ngờ, vừa lo lắng, mặt đầy khó xử cuối cùng cũng gật đầu nói.

“Một phần là vậy”

“Ta hi vọng ngài làm đúng lương tâm mình. Thân phận, địa vị, nhân cách không ảnh hưởng tới nghệ thuật. Đừng vì tình cảm mà làm trái lương tâm”

Nói xong, Lâm Vũ liền mang theo tiểu phản diện A rời đi. Bỏ lại người chấm điểm A đang nhìn theo bóng lưng Lâm Vũ. Trước kia hắn cũng từng là một người chính trực, vì nghệ thuật mà cống hiến tất cả. Nhưng thời gian đã làm hắn thay đổi. Không biết từ bao giờ, hắn đã chạy theo lợi ích và danh vọng. Hắn chợt nhận ra, bản thân mình đã trở thành một con người hoàn toàn khác. Một con người lạ lẫm với chính bản thân mình.

Tiểu phản diện A mở mắt, hắn nhìn thấy Lâm Vũ đang mỉn cười thân thiện nhìn hắn. Liền hoảng sợ nói.

“Huynh đệ, chúng ta không thù không oán. Ngươi thả ta đi được không. Ta cầu xin ngươi”

Lâm Vũ không hề do dự, lập tức trả lời.

“Đương nhiên, chỉ cần ngươi nói ra ai sai khiến ngươi làm chuyện này. Ta sẽ thả ngươi đi”

Tên tiểu phản diện nghe vậy liền trở lên khó xử, khuôn mặt càng thêm sợ hãi khó khắn nói.

“Đây là do ta tự làm, không liên quan tới ai...Aaaaaaaa...”

Tiểu phản diện A đau đớn gào thét. Cả người đều là mồ hôi lạnh. Thống khổ đau đớn nằm trên mặt đất thở hổn hển.

“Ta nói, ta nói là Vu Hàn công tử sai ta làm chuyện này”

Vu Hàn đây không phải là tên công tử bị Thiên Thiên vả mặt trong chuyến đi cứu tế lương thực lần trước sao. Hắn ta là con trai quốc sư thiên giới, ghi hận trong lòng muốn báo thù là điều dễ hiểu.

Lâm Vũ sau khi hiểu tất cả liền quay người rời đi.

Tiểu phản diện A sau khi thoát trói liền chạy thục mạng, vừa chạy không bao lâu liền có một mũi tên đâm xuyên tim hắn. Khiến hắn tắt thở bỏ mạng.

Lâm Vũ từ trạng thái ẩn thân hiện ra, thở dài đáng tiếc. Xem ra tên này đã bị trừ khử, diệt trừ đi manh mối cuối cùng. Hắn rời đi chẳng qua chỉ để che mắt người khác, nhưng thật ra luôn âm thầm bám theo sau lưng tiểu phản diện A. Lâm Vũ muốn thả con cá bé, câu con cá to. Một lần tìm ra hang ổ của bọn chúng. Nhưng đáng tiếc, tên sau màn quá cẩn thận.

Lâm Vũ hắn đâu ngốc đi tin một lời nói của một tên phản diện. Thật ra Vu Hàn chỉ là bia đỡ đạn mà thôi. Mục đích thực sự theo Lâm Vũ suy đoán, là muốn gây lên xung đột giữa Thiên Thiên và Vu Hàn. Hay đúng hơn gây lên xung đột giữa Thiên Thiên và Quốc sư thiên giới. Một người là tương lai thiên đế, một người là quyền cao chức trọng, trên một người dưới vạn người. Nếu xảy ra xung đột, chỉ có nước ngọc đá cùng tan.

Xem ra nhất cử nhất động của Thiên Thiên và những người xung quanh nàng ta đều đã bị tên sau màn theo dõi, hắn cũng đã trở thành mục tiêu trong số đó. Tên sau màn này không chỉ thông minh, mà còn vô cùng cẩn thận. Suy nghĩ sâu xa. Lừa gạt hãm hại người khác đều vô cùng tinh tế, tỉ mỉ không có sai xót. Quả là một kẻ đáng sợ.

Lâm Vũ quay đầu nhìn theo hướng mũi tên bắn ra. Nhìn tên đeo mặt nạ đen đang đứng đó. Trên một ngọn tháp cao tên mặt nạ đen cũng đang nhìn hắn. Hai người đối mặt nhìn nhau. Tên mặt nạ đen giơ lên cây cung trong tay, nhắm thẳng Lâm Vũ. Lâm Vũ hai tay nắm chặt. Linh lực sôi trào như vũ bão.

“Aaaaa giết người...Cứu mạng”

Thường dân A thấy xác chết dưới chân Lâm Vũ nhịn không được hét lớn.

Một mũi tên bắn xuyên qua tim thường dân A. Khiến hắn lập tức bỏ mạng. Tên đeo mặt nạ đen hạ xuống cây cung trong tay, lập tức biến mất trong màn đêm u tối. Lâm Vũ cũng quay người rời đi, bỏ lại đằng sau là tiếng ầm ĩ, tiếng nào loạn của người dân, tiếng quan binh đang đuổi tới.

Trong Thiên Cung, Thiên Đế khuôn mặt mập mạp, cả người béo tròn đang vui vẻ uống riệu, thưởng thức mỹ tửu. Bên cạnh hắn là một lão giả gầy gòm, khuôn mặt hiền lành tang thương. Là người đã trải qua không ít sóng gió. Người này không ai khác chính là quốc sư thiên giới Vu Minh. Trái ngược với vị Thiên Đế được người dân đồn đại ngu ngốc, đần độn vô dụng, thì Vu Minh lại được người dân cho là người có trí tuệ cao nhất Thiên Giới. Liệu sự như thần. Thế gian không có việc gì qua được mắt hắn. Nếu không có Vu Minh phò tá. Thì Thiên Đế ngu ngốc, đần độn, vô dụng này sẽ chẳng làm được việc gì cả”

“Vu Minh ngươi nói xem, Lâm Vũ, Tinh Không Phong, Long Ngạo Thiên. Ai là người xứng đáng với Thiên Thiên nhất”

Vu Minh nghe Thiên Đế nói vậy, suy nghĩ một lúc liền trả lời.

“Cả thiên hạ cho rằng Lâm Vũ là tên xui xẻo, nhưng hắn xui xẻo thật. Thiên sứ mười hai cánh trong lịch sử thiên giới cũng từng xuất hiện vài lần. Nhưng thiên sứ không cánh, thiên sứ phế vật trong truyền thuyết thì chưa từng xuất hiện lần nào. Vậy mà hắn có thể vào được. Không những vậy nhìn bề ngoài hắn là một tên ngốc, chuyên đi làm trò cười cho người khác, mặt dầy vô sỉ. Ham tiền, hám sắc. Nhưng đây đúng là bản chất của hắn.”

“Long Ngạo Thiên thì ngược lại. Hắn là bậc chính nhân quân tử, lòng mang thiên hạ. Tài năng xuất chúng. Trong ba người họ. Long Ngạo Thiên là người có tài năng nhất. Thiên phú tốt nhất. Đến cả Tinh Không Phong người được mệnh danh đệ nhất thiên tài của Thiên Giới cũng kém hắn một bậc. Còn Lâm Vũ thì càng không cần nhắc tới”

“Về thực lực. Long Ngạo Thiên và Tinh Không Phong đều là tuyệt thế yêu nghiệt. Kẻ tám lạng, người nửa cân. Khó phân thắng bại. Nhưng theo thuộc hạ thấy. Long Ngạo Thiên vẫn là người chiến thắng. Vì Long Ngạo Thiên mạnh hơn Tinh Không Phong. Còn Lâm Vũ càng không đáng nhắc tới, hắn không chịu nổi một đấm của hai người họ”

“Về vận khí Long Ngạo Thiên không nghi ngờ là người có vẫn khí tốt nhất.”

“Nếu nói ai là người phù hợp với công chúa Thiên Thiên nhất. Người đó không ai khác ngoài Lâm Vũ”

Thiên Đế cũng không quan tâm tới lời Vu Minh nói, chỉ mải mê thưởng thưởng mỹ tửu. Sau khi ăn uống no nê mới hỏi Vu Minh.

“Vì sao ngươi lại cho là như vậy”

“Bởi vì Thiên Thiên quá đơn thuần,(ý chỉ quá ngốc). Làm việc chỉ theo cảm xúc(ý chỉ không não). Còn Lâm Vũ tuy hắn không mạnh như Long Ngạo Thiên. Không tâm cơ thâm trầm được như Tinh Không Phong. Nhưng hắn lại biết cách để Thiên Thiên vui vẻ. Thấu hiểu được cảm xúc của người khác. Cho nên thuộc hạ thấy Lâm Vũ và Thiên Thiên mới là người xứng đôi vừa lứa nhất.”

Thiên Đế nghe xong liền bật cười.

“Ha ha...ngươi nói rất đúng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.