Editor:mèomỡ
Lúc nghỉ trưa, Cao Tân Vũ thuận tay kéo lịch để bàn qua, kể từ khi cô xuất hiện tới nay đã được ba tháng.
Một người con gái còn trẻ đêm hôm khuya khoắt mà đi ra ngoài thì quả thật vô cùng nguy hiểm, đây không phải là biện pháp.
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui anh quyết định nói rõ ràng với cô, nói chuyện ôn hòa một lần (nếu như anh có thể khống chế cảm xúc).
“Bác sĩ Cao, người ái mộ anh ngã bất tỉnh!” Y tá đẩy cửa hét lớn.
Cao Tân Vũ không chút nghĩ ngợi lao ra ngoài, thấy trước thang máy hỗn loạn, anh vội xông vào lối thoát hiểm chạy tới phòng cấp cứu.
Thở hồng hộc đẩy cửa phòng cấp cứu ra, Tưởng Hàn Tĩnh đang nằm trên giường tạm, trong tay nắm chặt một lá thư.
“Nguyên nhân gì dẫn đến hôn mê?” Anh vội hỏi.
“Đừng lo, cô ấy đã tỉnh rồi, có lẽ là do quá mệt mỏi nên sau khi tỉnh lại lại ngủ thiếp đi.” Bác sĩ phòng cấp cứu có vẻ không kinh ngạc khi thấy Cao Tân Vũ xuất hiện, bởi vì ai cũng biết, cũng thấy “sự tích tỏ tình” của Tưởng Hàn Tĩnh.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, đừng nói là người phụ nữ nhỏ nhắn yếu ớt này, dù có là người đàn ông cường tráng mỗi ngày đứng hơn mấy tiếng cũng không chịu nổi.
Cao Tân Vũ nhẹ nhàng đi tới trước giường bệnh, không tự chủ giúp cô dịch dịch mép chăn, trong lúc vô tình lại thấy lá thư này. Anh vốn định rút lá thư từ trong tay cô ra, cô lại đột nhiên mở mắt giấu xuống dưới gối.
“Đưa cho tôi.” Trên lá thư rõ ràng viết người nhận là Cao Tân Vũ. Huống chi cô đã viết hai mươi mấy phong thư cho anh rồi, hôm nay anh muốn đọc thì cô lại không cho là sao?
“Nói với cô đấy, đưa thư cho tôi.” Anh mở ra tay.
Tưởng Hàn Tĩnh nhìn chăm chú vào anh, mê mang chớp chớp mắt mấy cái, sau đó vừa đi giày vừa xin lỗi, cầm túi xách vội vã chạy ra khỏi phòng cấp cứu.
Mà lần này vừa đi liền không trở lại nữa.
Cô nói đi là đi vẫn “thoải mái” như thế làm cho Cao Tân Vũ một buổi chiều lo lắng thấp thỏm, thừa dịp không có bệnh nhân, anh còn đến phòng cấp cứu mấy lần.
“Cô ấy có để lại . . . . . . Phương thức liên lạc không?”
“Anh không biết? Dù gió to hay mưa lớn cô gái kia vẫn ở bên ngoài chờ anh, anh cũng thật độc ác quá đi!” Y tá không nhịn được càu nhàu.
“Tôi độc ác? Tôi nhẫn tâm? . . . . . .” Cao Tân Vũ chỉ vào mình rồi lại buông tay xuống. Không ai biết ngay cả anh cũng muốn quên, cô từng là bảo bối anh thương yêu nhất, nâng ở lòng bàn tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, bằng chứng cho sự cố chấp đó chính là năm năm theo đuổi, nhưng cô thì sao? Không thèm quý trọng, thậm chí ngay cả cơ hội tiếp tục theo đuổi cũng bị cô chặt đứt.
“Bác sĩ Cao, không thích người ta thì trực tiếp nói cho người ta, cô gái kia thật đáng thương.” Y tá ở sau lưng anh lại ném ra một câu.
Trái tim Cao Tân Vũ giống như bị đập mạnh một cái.
Nếu như anh có thể thản nhiên mà nói với cô, anh không thích, không yêu cô.
Vậy anh cũng không cần phải ‘trốn đông núp tây’ qua ngày rồi.
Tưởng Hàn Tĩnh, em đi đi Tưởng Hàn Tĩnh, anh xin em. . . . . .
Trước đây anh cầu nguyện cô sẽ nhận phần cảm tình này, nhưng cuối cùng chuốc lấy thất bại. Chỉ có lần này lại linh nghiệm thật
rồi.