Nhân Lúc Say Hôn Em

Chương 3: Chương 3: Hôn em đi




Lúc Khương Tân Nhiễm trở lại bàn ăn, mọi người đều đã ăn xong hết rồi.

Từ nhà hàng đi ra, vẫn chưa tới mười giờ đêm, có người chưa hết hứng, còn đề nghị đi hát karaoke.

Bởi vì Khương Tân Nhiễm gặp Cố Nhược, đầu óc hỗn loạn, không có tâm trạng, từ chối nói rằng mình quá mệt mỏi, muốn đi về trước.

“Anh cũng muốn trở về, trùng hợp thuận đường, hai chúng ta cùng đi đi.” Đàn anh ngày hôm qua trêu chọc Khương Tân Nhiễm trong phòng thí nghiệm đề nghị.

“Ồ ——” Một đám người xem trò vui không chê chuyện lớn, giọng kéo dài đầy ẩn ý.

Đàn anh bị bọn họ ầm ĩ đến nỗi đỏ cả mặt.

Mắt thấy trời không còn sớm, con gái một mình đi đường khuya thật khiến người ta không yên tâm, thầy giáo liền đồng ý cho hai người bọn họ đi trước, không quên dặn dò: “Sau khi trở về ký túc xá thì báo tin bình an cho thầy.”

...

Đàn anh đề nghị đón xe trở về, đã lấy điện thoại ra chuẩn bị mở app đặt xe, Khương Tân Nhiễm ngăn hắn lại.

“Buổi tối em ăn nhiều không thể tiêu hóa, chúng ta đi bộ một lát, bắt xe buýt đi.”

Lâm Uyên là nơi tấc đất tấc vàng, giá cả đắt đỏ, lại còn là ban đêm, từ nơi này đón xe trở về trường học là một khoản tiêu xài không rẻ, Khương Tân Nhiễm biết đàn anh trọng mặt mũi nhất định sẽ trả tiền xe đầy đủ, nhưng nàng không muốn chiếm tiện nghi của hắn.

Vì thế bọn họ đi tới trạm xe buýt.

Đi tới trạm xe buýt khoảng 500m, bọn họ đi song song trên vỉa hè, không chú ý đến phía sau đường xe chạy, một chiếc Bentley màu đen, không nhanh không chậm đi theo bọn họ như một bóng ma.

Ở trong cửa sổ phía sau xe, ánh mắt Cố Nhược trong đêm tối tỏa ra âm u, quét trên bóng lưng Khương Tân Nhiễm.

Đã qua giữa thu, ban đêm gió càng ngày càng lạnh.

Đứng ở trạm xe buýt, Khương Tân Nhiễm cảm thấy lạnh lẽo, ôm chặt cánh tay.

“Lạnh không?” Đàn anh thấy vậy, lập tức cởi áo khoác mình xuống, muốn phủ lên vai Khương Tân Nhiễm.

Dường như Khương Tân Nhiễm nhảy qua mà né tránh, kinh hoảng trong mắt, giống như né thứ gì đó bẩn thỉu, khiến cho đàn anh cầm áo khoác trên tay lúng túng giữa khoảng không, trên mặt lúc đỏ lúc trắng.

Nàng không thích người khác quá thân mật với mình, nhất là khác phái.

“Không cần đâu anh, em không lạnh.” Nàng ý thức được mình làm bầu không khí căng thẳng, quẫn bách hòa giải, “Em mặc rất nhiều, anh cũng chú ý giữ ấm, mấy ngày này rất dễ bị cảm lạnh.”

“Cái này... Thì ra là như vậy...” Đàn anh tự chuốc nhục, hậm hực sờ lỗ mũi, còn muốn lên tiếng, chiếc xe Bentley màu đen đứng ở bên lề đường chạy nhanh lên phía trước, nhấn hai tiếng kèn về phía bọn họ.

Đàn anh giơ cánh tay che trước người Khương Tân Nhiễm, che chở cho nàng lui về phía sau, chỉ thấy cửa sổ sau xe từ từ dời xuống, sau xe dần dần lộ ra gò má xinh đẹp, sống mũi thanh tú dưới ánh đèn đường chia khuôn mặt cô thành hai mảng sáng tối, đường nét lạnh lùng lại thâm trầm, dễ dàng khiến người ta liên tưởng tới ngọn núi tuyết vô cùng lạnh lẽo, nhìn thấy đã khiếp sợ.

“Ngài... Ngài có việc gì thế?” Trong lòng đàn anh khiếp đảm, lại không thể biểu hiện trước mặt Khương Tân Nhiễm, đành phải cứng rắn hỏi.

Trong mắt người phụ nữ trên xe căn bản không thấy hắn, ánh mắt lướt qua hắn, rơi trên người Khương Tân Nhiễm đứng sau lưng hắn.

“Lên xe, tôi đưa em đi.” Cố Nhược nâng mí mắt, đối mặt với Khương Tân Nhiễm.

“Cảm ơn ý tốt của Cố tổng, không cần, chúng ta không cùng đường.” Con mắt Khương Tân Nhiễm rũ xuống, giọng bình tĩnh.

Chỉ có mình nàng biết tay nàng đang run.

Không, còn có một người biết, Cố Nhược trong xe. Xuyên qua màn đêm, Cố Nhược cũng có thể nhìn thấu nàng.

Ngón trỏ Cố Nhược gõ một cái trên cửa sổ xe, lại nói: “Lên xe.”

Đầu ngón tay dưới ánh đèn đường hiện lên ánh sáng trắng xanh, bình tĩnh tự tin, rất khiến người ta động tâm.

Muốn phá vỡ lớp vỏ bọc băng cứng kia của cô, nhìn vẻ bề ngoài cấm dục, có ẩn giấu một đám lửa nhiệt tình như vậy không.

Khương Tân Nhiễm cũng từng động tâm với cô, rục rịch tiến lên khiêu chiến, rốt cuộc trút bỏ được lớp vỏ cứng rắn của cô.

Hóa ra không hề có, thì ra lòng cô cũng làm bằng băng.

Khương Tân Nhiễm cười như không cười, “Cố tổng, thật sự không cần.”

Nàng đã thoát khỏi thời thanh xuân thiếu nữ từ rất lâu rồi, nhưng giọng không thay đổi, trong lành mềm mại, lúc nói chuyện hạ thấp giọng, nghe rất giống như làm nũng.

Trong đêm lạnh như nước, trong lòng Cố Nhược thật vất vả đè nén xao động, lại bị câu dẫn.

Ánh mắt tối sầm, ngón tay vô thức nắm chặt kính xe, lông mày cô nhíu lại, lần thứ ba nói: “Lên xe.”

Lần này, không cho Khương Tân Nhiễm cơ hội từ chối, lạnh lùng nói: “Tôi có thể trực tiếp ôm em lên xe.”

Khương Tân Nhiễm quật cường nhếch môi, đứng tại chỗ không lên tiếng, trong mắt lóe lên tia sáng vỡ vụn.

Tại sao cô phải dùng loại giọng này nói chuyện với nàng chứ? Nàng không cam lòng, ban đầu rõ ràng là cô ném nàng xuống trước.

Cố Nhược nhìn thấy trong mắt nàng lấp lóe nước mắt, đáy lòng đột nhiên đau nhói, than nhẹ một tiếng, nhẹ giọng, nghe đến tai giống như là cầu khẩn: “Nhiễm Nhiễm, lên xe đi.”

Giống như lớp băng vừa dày vừa nặng, đột nhiên hòa tan, nứt ra khe hở mềm mại.

Khương Tân Nhiễm này có một tật xấu, mạnh miệng nhưng lại nhẹ dạ, hơn nữa thích ăn mềm không ăn cứng, bạn càng kiên quyết với nàng, nàng càng ngẩng cao tinh thần đối nghịch lại với bạn, chỉ cần thái độ bạn thay đổi nhẹ nhàng cầu xin nàng ấy, nàng lập tức liền bế tắc, không đành lòng từ chối.

Cho nên lúc nghe giọng điệu Cố Nhược hết sức mềm xuống, đầu tiên Khương Tân Nhiễm sửng sốt một chút, ướt át trong mắt nén lại, sau đó mờ mịt nhìn Cố Nhược, hơi không biết làm sao.

Rơi vào trong mắt Cố Nhược, đôi mắt ẩm ướt giống như động vật nhỏ hoảng hốt lo sợ, chọc người khác thương yêu.

Âm thanh Cố Nhược thả thấp hơn, dường như than thở vậy, “Nhiễm Nhiễm...”

Theo gió đưa vào trong tai Khương Tân Nhiễm, cũng đẩy vào trong lòng Khương Tân Nhiễm khối thịt mềm mại.

Ngứa, nhưng lại đau xót khó nhịn.

Ngoại trừ Cố Nhược, không ai gọi nàng như vậy cả.

Đã bao lâu rồi chưa nghe qua cái biệt danh này, Cố Nhược liền biến mất bấy nhiêu.

Cái người phụ nữ dè dặt đẹp mắt này, thực tế là một tên khốn kiếp.

...

Cuối cùng vẫn lên xe. Đàn anh ngồi phía trước kế bên ghế lái, Khương Tân Nhiễm ngồi đằng sau, sát bên là Cố Nhược.

Ở trong không gian nhỏ hẹp cùng với Cố Nhược lâu ngày không gặp lại, nàng rất khẩn trương, đứng ngồi không yên, hai chân chụm lại, hai tay túm lấy ống quần, lông mi cong dài không ngừng run rẩy.

Cố Nhược chống trán, né người quan sát nàng.

Ánh sáng trong xe ảm đạm, chỉ có ánh đèn đường không ngừng hắt qua từ bên cạnh cửa kính xe phản chiếu một chút ánh sáng yếu ớt lên mặt Khương Tân Nhiễm, gò má trắng nõn trong suốt, so với năm tốt nghiệp trung học ấy, đã nảy nở, trên mặt có hai phần phong thái trưởng thành, mặt mày vẫn giữ nguyên thiếu nữ thời tươi trẻ như cũ, trẻ trung xen lẫn quyến rũ.

Cố Nhược nhìn đến say mê.

Cô dời tầm mắt xuống cằm trắng nõn tinh tế của Khương Tân Nhiễm, lại lưu luyến cái cổ trắng như tuyết.

Cổ họng Khương Tân Nhiễm bởi vì khẩn trương mà hơi nuốt xuống, linh hoạt trượt xuống một cái, lưỡi Cố Nhược áp trên răng, cổ họng cũng chuyển động theo.

Ánh mắt càng ngày càng nặng.

Rất muốn tới sờ một cái, xem có phải là cảm xúc trắng mịn như trong trí nhớ hay không.

Cố Nhược hơi suy nghĩ, đưa tay ra.

Vốn ban đầu mục tiêu là gò má mịn màng của Khương Tân Nhiễm, nhưng ở giữa không trung mạnh mẽ chuyển hướng, cuối cùng chỉ đặt lên mu bàn tay trên đùi nàng.

Xương đuôi của Khương Tân Nhiễm tê rần, trực tiếp phản ứng mạnh mẽ, bộp một tiếng, ở trong bóng tối phá lệ thanh thúy.

Tài xế và đàn anh ở hàng trước đều sửng sốt.

Lần đầu tiên tài xế thấy Cố tổng bị đánh.

Đây cũng là lần đầu tiên đàn anh thấy đàn em tuy hơi kiêu ngạo nhưng tính tình ôn hòa này lại đánh người.

Hai người cũng chấn kinh không nói nên lời.

“Cô làm gì?” Trên mặt Khương Tân Nhiễm bối rối, thấp giọng, nhưng vẫn nghe được lửa giận từ sâu trong cổ họng.

“Lạnh không?” Cố Nhược trả lời một nẻo.

“?” Khương Tân Nhiễm kinh ngạc.

Cố Nhược thấy dáng vẻ ngây ngô của nàng, âm thầm nén cười, lại sờ lên mu bàn tay nàng một cái, lạnh băng.

Điều hòa trong xe mở rất thấp.

Cố Nhược cau mày, không biết từ nơi nào cầm lấy tấm chăn tiện tay ném lên người Khương Tân Nhiễm.

“Đắp đi.”

Chăn len mềm mại phủ trên đỉnh đầu, ngăn chặn nhiệt độ thấp lại, Khương Tân Nhiễm chợt cảm thấy lạnh, run lập cập.

Nàng đắp chăn mỏng, nửa ngày mới hiểu ra, là mình hiểu lầm Cố Nhược.

Nghĩ cũng đúng, qua nhiều năm như vậy, điều kiện Cố Nhược như thế, muốn dạng gì mà không có, làm sao có thể nhớ nàng? Cũng chỉ chính nàng tự coi mình là cây cỏ, tự mình đa tình.

Cái chăn kia hẳn là Cố Nhược thường sử dụng, lưu lại khí tức nhàn nhạt trên người Cố Nhược.

Khương Tân Nhiễm nắm chặt chăn, ánh mắt bỗng nhiên chua xót, khô khan nói tiếng cảm ơn, một lát sau, lại nói xin lỗi.

Giọng nói rất nhỏ, mềm mại, gãi trong tim Cố Nhược.

Cố Nhược liếc mắt nhìn chằm chằm Khương Tân Nhiễm.

Nàng có vẻ ủy ủy khuất khuất, đầu gục xuống, đường nét sau gáy xinh đẹp mượt mà, ánh lên màu trắng sứ trơn bóng, như phơi bày một loại ngọc phẩm chất trong suốt.

Cố Nhược không lên tiếng, con mắt sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm gáy nàng, qua mấy phút, mới cười nhẹ một tiếng, có chút miễn cưỡng, còn đè nén một chút tâm tư không nói rõ.

Cố Nhược không thích cười, gương mặt lạnh lùng quanh năm, vì lẽ đó tiếng cười xuất phát từ nội tâm lại hết sức kiềm nén ở cổ họng, trong bóng tối có vẻ đặc biệt khiêu khích.

Khiến cho lỗ tai người ta nóng lên.

Lông mi Khương Tân Nhiễm run rẩy, mím chặt môi, trái tim đột nhiên hơi đập mạnh.

Cười cái rắm á. Nàng cúi đầu bực tức.

...

Thân xe khẽ run, vốn Khương Tân Nhiễm đã thiếu ngủ, ở trong hoàn cảnh yên tĩnh không nhịn được, mí mắt đánh nhau, từng chút nghiêng người sang một bên.

Cố Nhược tỉnh bơ đến gần, cho đến khi đầu Khương Tân Nhiễm rơi trên vai mình.

Khoảnh khắc đó, xao động trong lòng bỗng nhiên ổn định lại.

Toàn bộ hỗn loạn trong xương máu trong phút chốc biến thành gió thoảng mây bay, khiến cho người khác cảm thấy yên bình.

Giống như con thú cáu kỉnh trong lòng được người ta tắm rửa chải chuốt, cắt tỉa lông, biến thành một con mèo lớn ngoan ngoãn, không muốn rời xa dùng cả thân thể cọ vào bắp chân Khương Tân Nhiễm, muốn nàng vuốt ve.

Khương Tân Nhiễm quen thuộc dựa vào, an tâm hơi di chuyển thân thể, tìm một tư thế thoải mái, chìm trong giấc mộng.

Tóc rối trên đầu, xù xù mềm mại cọ vào cổ Cố Nhược.

Đàn anh tới cửa trường học liền biết điều xuống xe, sau đó Cố Nhược phân phó tài xế lái xe đến dưới lầu ký túc xá mới ngừng lại.

Sau khi đậu xe xong, tài xế muốn mở miệng đánh thức nàng, Cố Nhược vung vung tay, tài xế lập tức ngậm miệng.

Khương Tân Nhiễm đang ngủ, lại chui chui trong ngực Cố Nhược.

Không chút phòng bị nào để cổ và cằm bại lộ dưới tầm mắt Cố Nhược.

Giống như con mèo nhỏ đối với người mình tín nhiệm mà lộ ra cái bụng mềm mại.

Quả thật là đang cố ý câu dẫn Cố Nhược.

Trong đầu Cố Nhược đấu tranh nội tâm, không nhịn được, lòng bàn tay nóng bỏng dán lên trên cổ nàng.

Động mạch ở trong lòng bàn tay nhảy lên, hơi nóng từ đáy lòng xông thẳng lên não.

Cố Nhược được voi đòi tiên, rũ mắt thấy đôi môi đỏ hồng của nàng, muốn hôn một cái.

Đúng lúc này Khương Tân Nhiễm mở mắt.

Con mắt trong veo đột nhiên nhìn thẳng vào con mắt Cố Nhược, đâm sầm trong lòng cô.

Đầu óc Khương Tân Nhiễm vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, thấy mặt Cố Nhược gần trong gang tấc, cho rằng nàng còn đang nằm mơ, mơ thấy trở lại thời cao trung, vì vậy nhếch mép nở nụ cười ngọt ngào, giọng nói lười biếng: “Nhược Nhược, hôn em đi.”

Toàn thân Cố Nhược chấn động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.