Lý thái thái nghe nói điều kiện chỗ địa phương Diệp Bạch đóng phim phi thường kém, liền nói với Lý Sùng Duyên: "Đi chỗ kia chịu khổ làm gì, cũng có phải là thiếu chút tiền đó đâu, mấy ngày này hai đứa nhỏ nhớ cậu ấy muốn chết rồi đó."
Lý Sùng Duyên đương nhiên không thể lửa cháy đổ thêm dầu được, chỉ có thể căng da đầu trái lương tâm nói: "Kỳ thật vẫn được, cũng không phải kém như vậy đâu ạ."
Lý thái thái nói: "Mấy ngày nữa không phải Diệp Bạch sẽ được về nghỉ ngơi hai ngày sao, con đón người tới đây đi, mẹ cho người hảo hảo làm một bàn đồ ăn, tẩm bổ thân thể cho Diệp Bạch một chút, khẳng định đều cấp đói gầy."
Lý Sùng Duyên đáp ứng.
Diệp Bạch ở đoàn phim hai tuần, đạo diễn cho bọn họ kỳ nghỉ bốn ngày, chẳng qua trên đường đi đã phải tiêu mất hai ngày rồi, cho nên cũng chỉ có thể ở nhà hai ngày mà thôi. Tuy rằng đường xá rất xa lại không thuận tiện, nhưng mọi người vẫn không khỏi thả lỏng một hơi, tất cả đều xuống núi, điều kiện trên núi đích xác là quá kém, có cơ hội đi ra thì đương nhiên phải thở phào nhẹ nhõm rồi.
Diệp Bạch đi theo xe xuống xe, lại thay đổi máy bay, thời điểm máy bay hạ xuống đất thì đã là buổi tối, Lý Sùng Duyên lái xe lại đây đón cậu.
Diệp Bạch lên xe, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, nói: "Cuối cùng cũng thoát."
Lý Sùng Duyên cười, nói: "Nhanh chóng về nhà, anh bảo phòng bếp làm cho em một bữa cơm phong phú rồi đó, đều là đồ ăn em thích."
Lý Sùng Duyên đón Diệp Bạch về nhà, hai thằng nhóc con đều còn chưa ngủ, thoạt nhìn tinh thần đầy đủ mười phần, chạy tới chạy lui ở phòng khách lầu một, Diệp Bạch vừa vào cửa, hai bánh bao nhỏ liền bổ nhào lên trên đùi Diệp Bạch, ôm lấy không buông tay.
Diệp Bạch đã lâu chưa được gặp hai đứa nhỏ của cậu, đương nhiên là nhớ mong vô cùng, một tay ôm một đứa lên, hôn xong khuôn mặt nhỏ bên trái thì lại đi hôn khuôn mặt nhỏ bên phải.
Hai nhóc con tựa hồ mỗi ngày đều ăn uống rất tốt, tròn tròn bóng loáng, gương mặt thịt mềm mại trắng trắng nộn nộn, Diệp Bạch hỏi: "Sao cứ giống như đã béo thêm một chút thế này?"
Lý Sùng Duyên nói: "Em không ở nhà, mẹ anh mỗi ngày đều sủng chúng, muốn cái gì liền cho cái đó, đều sắp leo lên nóc nhà lật ngói rồi."
Tiểu Kim cùng Tiểu Đản vừa nghe, liền phi thường không hài lòng mà kháng nghị.
Diệp Bạch ở nhà ngây người hai ngày, còn qua Lý gia dạo một vòng, Lý thái thái làm một bàn ăn ngon, còn có dược thiện, bổ thân thể cho Diệp Bạch, cứ luôn nói là Diệp Bạch gầy.
Diệp Bạch hưởng thụ hai ngày, cảm thấy sinh hoạt như vậy thật sự là quá mức tốt đẹp, đều có chút không muốn lại đi căn cứ nữa rồi, nhưng mà không đi thì không được, cuối cùng vẫn phải đúng hạn thu dọn hành lý trở về.
Lý Sùng Duyên mang theo cho cậu không ít đồ đạc, ăn dùng, Diệp Bạch cảm thấy quả thực là y như đang chuyển nhà.
Lý Sùng Duyên lái xe đưa cậu đi sân bay, nói: "Lần này quay diễn xong rồi, em đừng có lại chọn mấy chỗ gian khổ như vậy nữa, dạo này cứ lao lực suốt."
Diệp Bạch gật đầu, Lý Sùng Duyên lại nói: "Mẹ anh lần trước có nhắc với anh, hỏi khi nào thì chúng ta kết hôn. Không bằng chờ em quay xong lượt này trở về, có thời gian, chúng ta xuất ngoại đi kết hôn trước đi."
Diệp Bạch cũng không phản đối, nói: "Được á, dù sao sau khi trở về khẳng định cũng phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian mà."
Đoàn phim quay ở trên núi ba tháng, sau đó lại liên tục chiến đấu trên các chiến trường khác, thời điểm đi xuống thiếu chút nữa là đã hoan hô cả lên, xuống núi quay chụp liền có vẻ đặc biệt nhẹ nhàng, không đến mấy tháng, đoàn phim đã chính thức đóng máy.
Vốn dĩ đã nói sau khi Diệp Bạch quay xong bộ phim này, liền sẽ cùng Lý Sùng Duyên xuất ngoại đi lãnh chứng làm hôn lễ, Lý thái thái cũng đã kế hoạch hết rồi, bởi vì tiệc đính hôn lần trước làm đặc biệt long trọng, lần này xuất ngoại liền không mời người ngoài nào nữa, người nhà mình tất nhiên sẽ mời, tuy rằng không có cao điệu như trước, nhưng cũng không hề đơn sơ.
Hiện tại Diệp Thất Chỉ đang mang theo không ít nghệ nhân nổi danh, nghe nói Diệp Bạch muốn xuất ngoại làm hôn lễ, đương nhiên là phi thường muốn đi, nhưng mà cô thật sự là không đi được.
Ngày tốt đã định ra không sai biệt lắm, đáng tiếc bên Lý Sùng Duyên lại đột nhiên có chút biến hóa, công ty xảy ra chút vấn đề, không thể không đẩy thời gian xuất ngoại lùi lại vài ngày.
Loại chuyện này, dù sao cũng không thể sốt ruột được, nếu như gần đây Lý Sùng Duyên tương đối bận, Diệp Bạch đương nhiên cũng sẽ không nóng nảy một hai phải xuất ngoại lãnh chứng ngay hiện tại.
Lý thái thái thì lại không quá vui vẻ, quở trách Lý Sùng Duyên một trận, nói: "Lịch trình đã tính xong rồi, hiện tại lại thay đổi chủ ý, còn phải mời người ta tính ngày lại lần nữa."
Diệp Bạch nói: "Kỳ thật như vậy cũng tốt ạ, miễn cho vội vàng quá, con còn muốn chọn một bộ trang phục mặc trong buổi hôn lễ cho hai đứa nhỏ mà."
Lý thái thái nói: "Vẫn là Diệp Bạch nghĩ chu đáo."
Từ Lý gia trở về nhà, Diệp Bạch hỏi Lý Sùng Duyên, nói: "Bên anh có nặng lắm không?" Nếu là chuyện nhỏ, Lý Sùng Duyên khẳng định sẽ không đẩy hôn lễ lui đâu.
Lý Sùng Duyên nói: "Chuyện nhỏ, chỉ là có chút phiền toái."
Diệp Bạch nói: "Dù sao gần đây em cũng không nhận thông cáo lớn gì hết, có cái gì cần em hỗ trợ không."
Lúc trước Diệp Bạch ngốc ở nhà không có việc gì làm, cũng có đi theo Lý Sùng Duyên giúp không ít việc, vừa lúc gần đây tương đối nhàn rỗi, hai đứa nhỏ lại có mấy người Lý thái thái chăm sóc, hoàn toàn không cần lo lắng, mỗi ngày Lý Sùng Duyên đi công ty Diệp Bạch cũng đi theo luôn.
Diệp Bạch theo Lý Sùng Duyên đi công ty, thay đổi một bộ chính trang âu phục màu đen ngày thường rất ít khi mặc, cột mái tóc dài lên, còn thắt một cái cà vạt, đứng trước gương soi một hồi, sau đó lấy kính râm của Lý Sùng Duyên mang lên, nói: "Như vậy có phải là sẽ không bị người khác nhận ra không? Anh xem em như vậy, có giống bảo tiêu của anh không nào?"
Lý Sùng Duyên bị cậu làm cho tức cười, nói: "Đích xác là không giống phong cách ngày thường của em. Chẳng qua cũng không có giống bảo tiêu, em xem có bảo tiêu nhà ai mà gầy yếu như em không chứ."
Diệp Bạch "Hừ" một tiếng, ai oán: "Vóc người cao lớn thô kệch thì có ích lợi gì chứ? Bảo tiêu nhà người khác có xếp mười chồng cùng lên thì cũng không phải là đối thủ của em."
"Nói vậy cũng phải, em lợi hại nhất." Lý Sùng Duyên nói.
Diệp Bạch nói: "Sao em nghe lời này có lệ lắm thế?"
Lý Sùng Duyên nói: "Đi nhanh đi, bằng không tới công ty đúng giờ ăn cơm trưa mất."
Diệp Bạch trừng anh một cái, đáng tiếc là đang mang kính râm, nên Lý Sùng Duyên không phát hiện được, lại nói: "Đã nói hôm nay phải đi theo anh đến công ty, thế mà đêm qua anh còn lăn lộn người, dậy trễ cũng là lỗi của anh."
Lý Sùng Duyên mang theo người đi ra ngoài, thái độ tốt đẹp thừa nhận sai lầm.
Diệp Bạch che bản thân kín mít, vào văn phòng cũng không tháo mắt kính ra, cho nên liền tù tì vài ngày vẫn không bị người phát hiện. Người chung quanh đều cho rằng Diệp Bạch là trợ lý mà Lý Sùng Duyên mới tìm tới. Hơn nữa mọi người còn phát hiện thái độ của Lý lão bản đối với vị trợ lý này rất là không bình thường, đặc biệt tốt, vì thế lời đồn đãi vớ vẩn liền cứ như vậy mà nhảy ra.
Lý Sùng Duyên có một người bạn lữ là nam nhân, đây hoàn toàn không phải là bí mật, hiện tại bên người lại xuất hiện một vị nam trợ lý diện mạo không tồi, thái độ đối với cậu ta còn thực tốt, điều này khó tránh khỏi khiến người hiểu sai.
Lỗ tai Diệp Bạch tốt như thế, đi ra ngoài đảo một vòng, liền nghe được có người đang đàm luận chuyện này. Có mấy người nghị luận, Lý lão bản ngoại tình, bao dưỡng một thiếu niên.
Lỗ tai Diệp Bạch đều muốn dựng thẳng cả lên, vừa mới bắt đầu cậu còn không biết đang nói đến chính là bản thân, vừa nghe đến Lý Sùng Duyên ngoại tình leo tường, cả người đều trở nên táo bạo.
Kết quả là mấy người bát quái kia lại nói: "Là ai vậy? Nhất định là nói hươu nói vượn rồi đi? Nam nhân tốt như Lý lão bản, nếu như Lý lão bản mà xuất quỹ, tôi cảm thấy chẳng thể tin tưởng điều gì nữa đâu."
Một người khác nói: "Tôi chính mắt nhìn thấy mà, còn là giả được sao."
"Nhìn thấy cái gì?"
Người kia thần thần bí bí nói: "Chính là tiểu trợ lý mấy ngày nay vẫn luôn đi theo bên người Lý lão bản kia đó, mặc y phục đều là đồ hàng hiệu, nói ra giá cả cũng đủ hù chết người cơ."
"Cô nói cậu ta à? Tôi cũng chưa nhìn rõ ràng trông như thế nào đâu, cứ luôn đeo cái kính râm lớn ấy."
"Chính là cậu ta, ngày đó tôi nhìn thấy cậu ta đi ra từ phòng nghỉ của Lý lão bản đó, cô nói coi thói khiết phích của Lý lão bản nghiêm trọng như vậy, nếu như không phải có một chân, sao có thể để người khác dùng phòng nghỉ của ảnh được chứ."
"Không phải Lý lão bản bảo cậu ta đi phòng nghỉ lấy đồ đấy chứ?"
Diệp Bạch sửng sốt, lúc này mới phát hiện một vai chính khác mà mấy người này nghị luận hóa ra lại chính là mình, tức khắc cảm thấy dở khóc dở cười.
"Tôi thấy như vậy cũng không giống lắm đâu."
"Chỉ là Diệp Bạch người ta á, lớn lên còn xinh đẹp hơn cái tên tiểu trợ lý kia nhiều. Đại minh tinh, còn là em trai của Thôi Hướng Trung tiên sinh nữa, lại có tiền."
"Diệp Bạch có tốt mấy, thì cũng là ba ngày hai lượt không có ở bên cạnh mà. Diệp Bạch chỉ là một diễn viên, một năm có ba bốn tháng ở bên cạnh Lý lão bản thì đã là không tồi rồi. Nam nhân ấy mà, thả cho một ngày còn không chạy đi chắc, càng đừng nói là không thường ở bên người. Chẳng lẽ cô còn trông cậy vào nam nhân dùng tay phải sao?"
Mấy người kia còn tiếp tục nghị luận, Diệp Bạch đang dựng lỗ tai nghe, bỗng nhiên lại nghe được có tiếng bước chân đi tới. Lý Sùng Duyên thấy Diệp Bạch nửa ngày vẫn không trở lại, còn tưởng rằng đã gặp phải phiền toái gì, tự nhiên là phải đi ra tìm cậu.
Những người đó cũng phát hiện Lý lão bản tới, nhanh chóng ngậm miệng lại nên làm cái gì thì làm cái đó.
Lý Sùng Duyên nói: "Em ở chỗ này làm gì hả, nửa ngày cũng không tìm thấy em đâu."
Lý Sùng Duyên vừa mới nói xong, liền nhận được ánh mắt quỷ dị của Diệp Bạch, tựa hồ là có chút không quá bình thường.
Diệp Bạch đang nghĩ, khoảng thời gian trước cậu thật đúng là đã rất lâu không có ở nhà, Lý Sùng Duyên chắc sẽ không đi ra ngoài ăn vụng đấy chứ? Vì thế ghé mắt đánh giá anh vài lượt.
Thời gian Diệp Bạch không ở nhà, mỗi ngày Lý Sùng Duyên đều phải hầu hạ hai nhóc tiểu Hỗn Thế Ma Vương cộng thêm quá nhiều việc lo liệu còn không hết, cả ngày sứt đầu mẻ trán, làm sao có thời giờ suy nghĩ cái khác được.
Cũng may Diệp Bạch đã bị Lý Sùng Duyên kéo đi làm chuyện khác, rất mau đã quên mất.
Diệp Bạch gần đây đều chỉ nhận một ít suất diễn vai phụ, hoặc không thì là quay chụp quảng cáo gì đó, thời gian giàu có mà tiền bạc kiếm được cũng không ít. Chẳng qua tuy rằng vẫn luôn quay chụp mấy nhân vật nhỏ cùng quảng cáo, nhưng thanh danh có chút thấp, không giống những người khác tiêm máu gà lên đầu đề báo chí tạp chí, mỗi ngày đều có tin tức lớn nóng sốt.
Nhân khí của Diệp Bạch tuy không kém, nhưng Diệp Thất Chỉ vẫn cứ cảm thấy thiếu chút gì đó, cảm giác như Diệp Bạch không nóng không lạnh.
Chẳng qua chưa được bao lâu, phim điện ảnh do Diệp Bạch làm diễn viên chính được công chiếu, ban đầu có thật nhiều người không xem trọng, cảm thấy Diệp Bạch chưa từng quay thể loại điện ảnh xưa, khẳng định sẽ không đắt khách. Nhưng mà kỳ tích vẫn luôn làm người ngoài dự đoán, phòng bán vé của bộ điện ảnh này chính là một kỳ tích.
Nói một đêm thành danh tựa hồ là có chút khoa trương, nhưng mà trong khoảng thời gian điện ảnh chiếu phim này, Diệp Bạch đích xác là đỏ hơn trước kia nhiều.
Diệp Thất Chỉ phi thường cao hứng, cảm thấy mấy ngày ở trên núi chịu khổ đó quả thực là không vô ích, Diệp Bạch quả nhiên đã đỏ lên, trong lúc nhất thời thù lao đóng phim tăng mạnh, vậy mà đã tới mức hạng nhất hạng nhì rồi.
Diệp Thất Chỉ nhận được thật nhiều lời mời nhân vật điện ảnh, cô chọn lựa nhặt ra đưa cho Diệp Bạch xem, nói: "Bộ điện ảnh này chị cảm thấy khẳng định có thể hot, hơn nữa thù lao đóng phim phi thường lý tưởng, cũng không cần phải đi nơi khác quay chụp, em xem thử có muốn nhận không? Chỉ là đạo diễn đặc biệt nghiêm túc, chị phỏng chừng quay đến một năm có khi cũng do ổng hết."
Diệp Bạch nói: "Em không muốn nhận diễn viên chính."
Diệp Thất Chỉ lắp bắp kinh hãi, nói: "Không nhận diễn viên chính, vậy em muốn diễn vai phụ?"
Diệp Bạch gật gật đầu, nói: "Có vai phụ thì em có thể nhận."
Diệp Thất Chỉ vẻ mặt kinh ngạc, nói: "Hiện tại em đang là thời kỳ đỉnh cao, nếu không nhận vai chính thì nhân khí sẽ rớt xuống rất nhanh, hẳn là nên nhân cơ hội này, nhận nhiều điện ảnh mới đúng."
Diệp Bạch nói: "Gần đây em đang giúp Lý Sùng Duyên, không có quá nhiều thời gian, cho nên chỉ nhận mấy cái vai phụ là được rồi."
Diệp Thất Chỉ tiếc hận vô cùng, nói: "Tuy rằng chị có thể hiểu được, nhưng là chị cảm thấy em như vậy thì thật sự là phi thường đáng tiếc, buông tha cơ hội lần này, không chừng cả đời cũng không còn cơ hội nào nữa đâu."
Diệp Bạch lắc lắc đầu, nói: "Không có gì đáng tiếc cả. Lúc trước em quyết định đóng phim, thật là muốn nổi danh, chẳng qua cũng không phải là em có hứng thú với nó. Lúc trước em nghĩ sư tỷ chị hy vọng em nổi danh như vậy, dù sao cũng không thể cô phụ hy vọng của chị được. Hiện tại em cảm thấy đã ra ngoài dự kiến của em rồi, kỳ thật em cũng không phải đặc biệt thích hợp để đóng phim, luôn làm đạo diễn tức chết đi được ấy."
Diệp Thất Chỉ nghe cậu nói như vậy, không khỏi có chút thương cảm lại có chút cảm động.
Sắp tới tuy rằng Diệp Bạch chỉ nhận vai phụ, nhưng mà nhân khí vẫn phi thường tốt, mỗi một vai phụ cư nhiên lại đều thực hoàn mỹ.
Thời điểm nhàn rỗi, Diệp Bạch liền đi theo Lý Sùng Duyên tới công ty. Tuy rằng trước kia Diệp Bạch chưa từng học qua kinh doanh, nhưng cậu thông minh lại thêm đã gặp qua là không quên được, lúc trước còn từng giúp đỡ Lý Sùng Duyên một đoạn thời gian, cho nên làm việc cũng coi như dễ dàng. Thiếu gia Đại Tàng Kiếm Sơn Trang chưa bao giờ thiếu tiền, ra tay rộng rãi, muốn làm túi tiền tăng cũng không khó. Diệp Bạch cảm thấy, so với đóng phim mà nói, cậu càng thích đầu tư hơn, cảm giác xuất tiền mau thu tiền cũng mau so với đóng phim thì sướng hơn nhiều, đóng phim cứ luôn phải nghe người khác nói, cái này quá không phù hợp với tính cách của Diệp Bạch.
Không đến mấy ngày Diệp Bạch đã kiếm được không ít tiền cho Lý Sùng Duyên, người trong công ty hậu tri hậu giác phát hiện, tiểu trợ lý bên người Lý lão bản cũng chẳng phải là người khác, mà chính là minh tinh hiện tại đang hot Diệp Bạch đó. Tin tức lập tức được truyền ra thực nhanh, một đống paparazzi liền chạy đến chung quanh nằm vùng.
Mấy ngày hôm trước đám paparazzi đói cồn cào chụp được mấy bức ảnh gì đâu, văn mới trên mạng đều là viết tung viết bậy, có người viết Diệp Bạch đã chuyển sang đầu tư, còn có người nói Diệp Bạch muốn từ từ tránh bóng, bạn mạng không biết tin tức là thật hay giả, đều đang suy đoán nghi ngờ đủ kiểu.
Sau lại ảnh chụp Diệp Bạch ăn mặc một thân âu phục đi theo Lý Sùng Duyên ra ngoài bị quăng lên trên mạng, chúng dân thật vất vả mới ngừng nghỉ được một ít lại bắt đầu khí thế ngất trời.
Không quá hai ngày, Diệp Thất Chỉ đã nhận được tin tức, danh sách liên hoan phim có tên Diệp Bạch. Diệp Thất Chỉ cao hứng cực kỳ, nhanh chóng nói tin tức này cho Diệp Bạch.
Lý Sùng Duyên nói: "Vừa lúc bên này anh cũng sắp hết bận rồi, có thể cùng em cùng đi liên hoan phim, lần đầu em được đề danh, không chừng có thể lấy được ảnh đế về đấy."
Diệp Bạch nói: "Ảnh đế làm gì có chuyện dễ lấy thế được."
Lý Sùng Duyên nói: "Lần này tham gia xong liên hoan phim, chúng ta liền có thể xuất ngoại kết hôn được rồi, mẹ anh đã cho người tính ngày, thoạt nhìn còn rất thích hợp đó."
Diệp Bạch hỏi: "Sẽ không lại xảy ra biến cố gì nữa chứ?"
Lý Sùng Duyên nói: "Em cũng đừng có nói móc anh, ngày hôm qua mẹ anh gọi điện thoại cho anh nói nửa giờ, cứ luôn nhắc chuyện này đó."
Lý Sùng Duyên bồi Diệp Bạch đi tham gia liên hoan phim, hai người cùng nhau đi, không có tách ra, cho nên cũng coi như là quang minh chính đại, lập tức trở thành đầu đề của báo chí bát quái, khiến truyền thông lăng xê nửa ngày.
Ngoại trừ lăng xê Lý Sùng Duyên bồi Diệp Bạch tham dự liên hoan phim, một vụ thực náo nhiệt khác chính là ảnh đế lần này sẽ rơi xuống nhà ai, đủ loại suy đoán, đương nhiên cũng có người suy đoán là Diệp Bạch, dù sao thì bộ điện ảnh kia cũng đắt khách nhất trong mấy năm gần đây. Chẳng qua cũng có thật nhiều người không xem trọng Diệp Bạch, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu đóng phim điện ảnh, tư lịch không đủ. Thật nhiều ảnh đế đều đã diễn qua vô số điện ảnh kinh điển, tất cả mọi người đều nói là không thể siêu việt được, nhưng lần nào ảnh đế cũng vượt qua được, loại chuyện này cũng không mới mẻ.
Lần đầu Diệp Bạch một mình đơn độc đi thảm đỏ, đèn flash chung quanh tới hết đợt này đến đợt khác, nhưng không khí vẫn tốt hơn lần này chán. Diệp Bạch xem như là nhân vật tiêu điểm của lần này, các phóng viên đều vây quanh cậu muốn phỏng vấn, nhưng đều bị Diệp Thất Chỉ và bảo tiêu chặn lại hết.
Diệp Thất Chỉ kích động vô cùng, tay chân lạnh lẽo, nói: "Diệp Bạch Diệp Bạch, em nói thử em có thể trở thành ảnh đế được không đây?"
Diệp Bạch nói: "Không biết á, em cảm thấy có chút mơ mộng."
Diệp Thất Chỉ cho cậu một cái liếc trắng mắt, nói: "Chị là đang muốn em an ủi chị một chút á, sao em lại có thể không hiểu chuyện nói ra mấy câu ủ rũ như thế được hả."
Diệp Bạch: "......"
Diệp Bạch tâm nói, mình chỉ là nói lời thật thôi mà. Vẫn là Lý Sùng Duyên tương đối hiện thực hơn, vừa rồi còn an ủi mình trước, nói là nếu không làm được ảnh đế thì cũng không cần thương tâm, sau đó có thể hảo hảo xuất ngoại đi chơi thoái mái.
Trên gương mặt các diễn viên ở đây ai cũng mang theo nụ cười mê người, kỳ thật trong lòng mọi người đều thực khẩn trương, chỉ có mình Diệp Bạch là không tâm không phổi nghĩ đến sau khi liên hoan phim kết thúc là có thể xuất ngoại chơi, cao hứng vô cùng.
Một đêm thành danh.
Lần này đây nói như vậy là không quá chút nào, có lẽ còn có chút không đủ phân lượng nữa.
Diệp Bạch được ảnh đế, Diệp Thất Chỉ kích động đến muốn khóc, Diệp Bạch còn có chút phản ứng không kịp, cảm thấy thật sự là cứ như đang mơ vậy, lúc người chủ trì mời cậu lên đài cũng phải sửng sốt vài giây mới đứng lên.
Diệp Bạch ra hội trường, phát hiện phóng viên bên ngoài so với vừa rồi thì còn nhiều hơn vài lần, thấy cậu đi ra liền như ong vỡ tổ mà vây quanh lại đây, cái loại tư thế này làm Diệp Bạch cũng có chút giật mình.
Ngày hôm sau tin tức trên báo chí tất cả đều là nói về ảnh đế Diệp Bạch. Nhóm paparazzi không lấy được tin tức trước vội vội vàng vàng đuổi qua, chuẩn bị vây chặt Diệp Bạch tại sân bay nơi máy bay hạ cánh. Chỉ tiếc một mảnh phóng viên đen nghìn nghịt chờ chực ở sân bay một ngày, vẫn cứ không có chờ được ảnh đế xuất hiện. Vài tuần kế tiếp cũng không có ai lại tuôn ra tin tức về ảnh đế Diệp Bạch luôn.
Diệp Bạch thật đúng là lên máy bay, chẳng qua cũng không có trở về, mà là trên đường về theo Lý Sùng Duyên đổi chuyến bay rồi xuất ngoại. Lý Nam Dịch cùng Triệu Đằng Liêm cũng tham dự liên hoan phim, nhưng vì phân tán một ít lực chú ý, nên cũng không có ngồi cùng một chiếc máy bay, mà là đi chuyến sau. Lý thái thái Lý tiên sinh cùng mẫu thân của Diệp Bạch thì lại mang theo hai đứa nhỏ đi máy bay tư nhân xuất ngoại hội hợp cùng bọn họ.
Lý Sùng Duyên và Diệp Bạch lãnh chứng ở nước ngoài, chính thức làm hôn lễ. Chẳng qua hôn lễ này được làm rất điệu thấp, chỉ mời thân thích cùng người có quan hệ không tồi. Thôi Hướng Trung tự nhiên cũng tới, Diệp Bạch chính là em trai của y, cho dù y không có thời gian tới thì cũng phải tới, bởi vì Thời Quân Tranh khẳng định sẽ tới, mà y thì mới không muốn thả cho Thời Quân Tranh một mình chạy ra nước ngoài đâu.
Hôn lễ dựa theo ý tứ của Lý thái thái, làm tuy điệu thấp nhưng cũng phải xa hoa. Tại thời điểm truyền thông còn chưa biết gì thì đã kết thúc rồi.
Qua thật nhiều ngày, trên mạng mới truyền ra một bức ảnh chụp, nói là có một phóng viên ở nước ngoài chụp được một bức ảnh chụp, hư hư thực thực về Lý Sùng Duyên cùng Diệp Bạch.