Từ sau sự kiện “Phao bơi con vịt vàng”, Lý Sùng Diên lại mất tích hai ngày, hai ngày không thấy bóng người, không trở về biệt thự, có lẽ là bị Diệp Bạch làm cho tức đi...
Diệp Bạch hảo hảo nghiên cứu phao bơi con vịt vàng nửa ngày, cư nhiên thật sự có thể mang người nổi trên mặt nước được, quả thực là thần kỳ vô cùng. Diệp Bạch cảm thấy chơi khá là vui, lăn lộn nửa ngày.
Diệp Bạch sợ nước tròng phao bơi vòng tròn bắt đầu rục rịch, muốn thực tiễn một chút. Bất quá đánh chết cậu cũng sẽ không thực tiễn trong bể cá lớn mà Lý Sùng Diên chuẩn bị đâu, nơi đó còn có mấy con cá con đang bơi kìa. Tuy rằng Diệp Bạch không có khiết nghiện*, nhưng là nhìn mấy con cá vừa ăn vừa thải, phía dưới cái đuôi tha vật bài tiết màu đen thật dài... Cả người đều không dễ chịu.
*khiết nghiện: nghiện sạch sẽ
Tầng cao nhất của biệt thự được sửa thành phòng thủy tinh, là một cái bể bơi rất lớn, bất quá cơ hồ là không có người dùng qua. Thời gian Lý Sùng Diên ở nơi này vốn đã rất ít rồi, cũng không có thời gian bơi lội, bể bơi êm đẹp cứ như vậy mà vẫn luôn để trống. Nhưng những người hầu lại cố kỵ tính khiết nghiện của đại thiếu gia, cho nên cho dù không cần dùng thì cũng sẽ quét tước sạch sẽ.
Diệp Bạch phát hiện căn cứ thực nghiệm cực tốt, liền một mình ôm phao bơi con vịt vàng lên tầng cao nhất. Còn phân phó người hầu không được đi lên.
Bể bơi thủy tinh trong phòng không có nước, Diệp Bạch tìm một vòng, mới tìm được vòi xả nước. Sau khi xả nước, Diệp Bạch liền tới bên trong phòng thay đồ đổi thành một cái quần bơi. Sau đó đướng trước gương đem phao bơi con vịt vàng đeo bên hông, dùng tay vịn, trái nhìn phải xem, thoạt nhìn có chút buồn cười.
Diệp Bạch suy nghĩ cả nửa ngày, lúc đi ra ngoài thì nước đã đầy rồi. Cậu thật cẩn thận từ chỗ nước cạn mà đi xuống, thử lại thử, phát hiện phao bơi quả nhiên là vật tốt, cư nhiên lại thật sự có thể mang bản thân phiêu phù ở trên mặt nước, cả người cậu ở trong nước lúc ẩn lúc hiện.
Diệp Bạch đùa vui vẻ, ghé vào phao bơi, dùng tay đẩy nước theo tư thế bơi chó, trong chốc lát đã bơi tới giữa bể, hai chân đã không chạm đất được nữa.
Nhiệt độ không hề lạnh lẽo, mà còn hơi chút nóng hổi, Diệp Bạch ngâm mình ở trong nước, cảm giác còn rất thoải mái thích ý, không nghĩ tới bơi lội cư nhiên lại thư thái như vậy. Kỳ thật cậu hiện tại so với tắm nước nóng cũng không có gì khác nhau cả đâu... Căn bản không thể gọi là bơi lội được.
Diệp Bạch đang cao hứng, liền quên mất vấn đề nước ấm, cách mười phút sau, Diệp Bạch bỗng nhiên cảm thấy có gì đó là lạ, cúi đầu vừa thấy chính là “Ai nha” một tiếng kêu lên.
Hai chân của cậu đã biến thành đuôi cá kim sắc, quần bơi lội căn bản không thể mặc được nữa, đã bị đuôi cá lớn làm rớt ra, đang treo ở chỗ phần đuôi phân nhánh.
Diệp Bạch nhíu mi, muốn lấy quần bơi lên, chỉ là cậu vừa động cái đuôi, không nắm giữ tốt lực độ, quần bơi liền trượt xuống, trầm xuống đáy...
Đôi mắt Diệp Bạch trông mong nhìn quần bơi màu lam càng trầm càng đi xuống, sau đó đến đáy bể thì không động nữa, thật sự là một chút biện pháp cũng không có...
Hiện tại cậu chỉ may mắn là mình biến thành nhân ngư, không mặc quần cộc cũng không cảm thấy kỳ quái.
Lý Sùng Diên khó có được nhàn rỗi, nhớ tới ngày mai Diệp Bạch phải đi thử vai, liền chuẩn bị trở về biệt thự nhìn một cái. Anh trở về biệt thự, tại tầng hai tìm một vòng vẫn không tìm được người, tìm người hầu đến hỏi có phải Diệp Bạch đi ra ngoài không.
Người hầu nói rằng: “Diệp tiên sinh ở phòng thủy tinh tầng chót, nói là muốn bơi lội, không cho người đi lên.”
Lý Sùng Diên nghe xong sửng sốt, Diệp Bạch muốn bơi lội? Anh vẫn còn nhớ rõ Diệp Bạch sợ nước sợ đến bao nhiêu * đấy, còn đem mình đứng bên cạnh cũng kéo xuống luôn kia mà.
*Nguyên văn đúng là thế này
Lý Sùng Diên cảm thấy kỳ quái, liền lên tầng cao nhất đi xem một cái, vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy mỹ nhân ngư đuôi cá kim sắc đang ôm phao bơi con vịt vàng ở trong nước phiêu a phiêu. Tuy rằng ai thấy loại hình ảnh này cũng đều sẽ cảm thấy có chút không hợp, bất quá cũng coi như cảnh đẹp ý vui.
*Editor: Ta tưởng tượng a tưởng tượng... đồng bào có muốn một bức ảnh về tình cảnh này do ta vẽ hông? Ta vẽ hông đến nỗi tệ quá đâu
Diệp Bạch đang nắm đầu con vịt vàng, phát ra thanh âm “Dát dát dát”, đùa không biết mệt. Kết quả liền nghe được thanh âm có người mở cửa, cẩn thận nghe ra tiếng bước chân là của Lý Sùng Diên cũng không nóng nảy nữa, dù sao Lý Sùng Diên cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy đuôi cá của mình.
Diệp Bạch nhìn thấy Lý lão bản vào, còn cười giơ tay lên quơ quơ, cao hứng chào hỏi với anh, nói: “Anh trở lại rồi? Đang nhớ anh đây.”
Lý Sùng Diên hiển nhiên là hiểu lầm lời của Diệp Bạch, còn tưởng rằng cách một ngày, Diệp Bạch đã biết lấy lòng người rồi. Sự thật nói cho Lý lão bản, anh quá ngây thơ rồi.
Diệp Bạch tiếp tục nói: “Mau tới giúp tôi cái đi.”
Dám sai bảo Lý lão bản, Diệp Bạch là tên đầu tiên.
Lý Sùng Diên nhíu mày, đi qua, liền nhìn thấy Diệp Bạch chỉ vào dưới nước, nói: “Quần bơi của tôi chìm xuống rồi, anh có thể giúp tôi nhặt về được không?”
Lý Sùng Diên nheo mắt nhìn quần bơi màu lam dưới đáy bể kia, nói: “Đừng nhặt nữa, sẽ có người hầu tới thư thập cho.”
Diệp Bạch khó có được sắc mặt xấu hổ, nói: “Không tốt lắm đâu.” Thu dọn bể bơi lại đột nhiên nhảy ra một cái quần bơi, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.
Lý Sùng Diên tưởng tượng đến mặt liền đen, cũng hiểu được là không nên. Trầm mặc nửa ngày, nhận mệnh đi phòng thay đồ cởi áo sơmi quần âu phục ra thay bằng quần bơi rồi đi ra, chuẩn bị đi xuống nước vớt quần cộc của Diệp Bạch...
Lý Sùng Diên trực tiếp nhảy xuống nước từ bên cạnh Diệp Bạch, té lên không ít bọt nước, làm Diệp Bạch một đầu ướt nhèm, gợn nước đẩy Diệp Bạch đi xa một khoảng. Diệp Bạch nhỏ giọng kinh hô một tiếng, nhanh chóng nắm chặt “Con vịt vàng”, cái đuôi khẩn trương đong đưa qua lại, “Bùm bùm” té bọt nước càng lớn.
Lý Sùng Diên lặn xuống đáy nước, vốn là nhặt cái quần bơi xong liền lên, nhưng nửa phút sau vẫn không nhặt được. Chính là anh còn chưa có lặn xuống bao sâu, đã bị đuôi cá lớn kim sắc đập “Ba” một chút, mặc dù không có dùng sức, nhưng vẫn đau.
Diệp Bạch nhìn thấy Lý Sùng Diên mang theo quần bơi của cậu nổi lên, chẳng qua sắc mặt so với lúc đi xuống thì còn khó coi hơn.
Lý Sùng Diên đem quần bơi để trên đầu con vịt vàng, nói: “Đi lên.”
Diệp Bạch nhanh chóng giữ chặt anh, nói rằng: “Kéo tôi lên luôn với.” Cậu bay một chút là có thể tới giữa bể bơi, nhưng trở về lại sẽ biến thành vấn đề lớn.
Lý Sùng Diên nhìn bộ dáng đáng thương hề hề của cậu, thật sự là bị tức chết, rõ ràng là một con nhân ngư cư nhiên lại không quen kỹ năng bơi, cho dù có đột biến gien thì cũng quá thái quá rồi đấy...
Lý lão bản cuối cùng cho ra kết luận là, trách không được trên thế giới này không thấy được con nhân ngư thứ hai, thì ra nhân ngư đều là ngu mà chết.
Lý Sùng Diên để Diệp Bạch ôm lấy bờ vai của anh, như vậy anh bơi về cũng có thể thuận tiện mang theo Diệp Bạch trở về. Diệp Bạch cũng rất thành thật, chẳng qua thực tiễn so với lý luận thì cực khổ hơn nhiều.
Diệp Bạch còn đang ôm phao bơi, phiêu a phiêu, toàn bộ thân trên đều dán trên lưng Lý Sùng Diên, đuôi cá vung vẩy qua lại, thường thường cọ đến Lý Sùng Diên.
Lý lão bản cảm giác cái đuôi cá kim sắc kia trơn trượt di chuyển, cọ trên người có chút ngứa, cọ một chút thì tốt thôi, cọ nhiều lần thì lại thật sự là đòi mạng, thế nhưng không chỉ trong lòng rục rịch, mà ngay cả phía dưới cũng bị cọ ra phản ứng rồi.
Lý Sùng Diên chịu đựng, muốn đi lên tắm nước lạnh giải quyết một chút, chính là Diệp Bạch cũng không định buông tha cho anh...
Diệp Bạch chỉ bên bờ, nói rằng: “... Anh có thể đưa tôi đi lên được không? Một mình tôi không thể đi lên được, hơn nữa cũng không đi đến phòng thay đồ được.”
Lý Sùng Diên hồ nghi nhìn cậu, Diệp Bạch phối hợp biểu thị với anh một chút rằng cái đuôi của mình có bao nhiêu vụng về.
Cuối cùng Lý lão bản bại trận, xoay người đem cậu từ trong nước bế lên, sau đó lại ôm kiểu công chúa đi về hướng phòng thay đồ.
Đuôi cá kim sắc thon dài mới từ trong nước đi ra, nhiễm một tầng màng nước kiều diễm, tô điểm cả nửa người trên trắng nõn của Diệp Bạch, còn có một gương mặt tinh xảo, thật sự là khiến người tâm động không thôi.
Nghe nói mỹ nhân ngư cũng là một loại hải yêu, biết mê hoặc nhân tâm. Lý Sùng Diên ôm Diệp Bạch bỗng nhiên có chút miệng khô lưỡi khô, chẳng qua người bị ôm hoàn toàn không phát hiện ra, còn đặc biệt thiên chân nói phao bơi con vịt vàng có bao nhiêu thực dụng.
Lý lão bản không khỏi ảo não, thế nhưng lại có cảm giác với một con cá ngốc, bản thân cũng thật đủ ngốc rồi.
Ngày hôm sau Diệp Bạch dậy đặc biệt sớm, đêm qua sư tỷ gọi điện thoại cho cậu, bảo cậu dậy sớm một chút, chuẩn bị cho tốt để đi thử vai. Lý Sùng Diên ăn bữa sáng, liền nhìn thấy Diệp Bạch xuống dưới, nói: “Lát nữa tôi muốn đến công ty, vừa lúc tiện đường mang cậu đi luôn.”
Diệp Bạch khoát tay áo, nói rằng: “Không cần, sư tỷ nói sẽ đến đón tôi, tự mình đi thử vai là được rồi.”
Lý Sùng Diên: “...”
Thái tử gia lần đầu tiên bị người khác cự tuyệt triệt để như vậy, đổi lại những người khác, Lý Sùng Diên chủ động đề xuất lái xe đưa đón, vậy còn không vui đến điên sao?
Lý Sùng Diên cũng không nói cái gì nữa, ăn sáng xong liền bước đi. Chốc lát sau, Diệp Thất Chỉ liền tới đón Diệp Bạch, nghe được Diệp Bạch không chút nghi ngờ nhắc tới chuyện vừa rồi, thực sự có xúc động muốn che mặt.
Diệp Bạch là nam hai mà Đại lão bản tự mình định, Lý Sùng Diên bỏ vốn, trong đoàn phim anh nói một là không hai, cho nên hôm nay đi qua thử vai chính là để gặp mặt đạo diễn phó đạo diễn, đi làm tràng mà thôi.
Đến nơi, liền có nhân viên công tác chuyên môn ở dưới tầng chờ dẫn Diệp Bạch lên, đưa vào trong phòng nghỉ. Diệp Thất Chỉ làm người đại diện của Diệp Bạch, thái độ của nhân viên công tác cũng đặc biệt ân cần.
“Lúc này có một diễn viên đang thử vai, lát nữa Vương đạo sẽ lại đây.”
“Được, chúng tôi chờ một lát, không sao cả.” Diệp Thất Chỉ nói.
Buổi sáng thời tiết có chút lạnh, Diệp Thất Chỉ đưa một cốc cà phê nóng cho Diệp Bạch, nói: “Phỏng chừng phải đợi khoảng hai mươi phút, cho em cốc cà phê này. Em ngồi ở trong này, chị đi bên ngoài nhìn một cái.”
Diệp Bạch gật gật đầu, nếm một hơi cà phê, nói: “Vâng.” Cà phê không tính là quá đắng, hương vị nồng đậm, cũng rất không tồi, uống một hơi sau lại tiếp một hơi.
Diệp Thất Chỉ chân trước vừa đi ra ngoài, rất nhanh một nam nhân liền tiến vào, chẳng qua không phải là nhân viên công tác, thoạt nhìn cũng là diễn viên tới thử vai, ăn mặc phi thường cẩn thận, chỉ là áo sơmi hoa văn, làm cho Diệp Bạch cảm thấy có chút tao bao.
Diệp Bạch không biết người kia, sẽ không để ý đến, tiếp tục uống cà phê nóng của cậu, thực nhanh một ly đã bị cậu uống sạch.
Nam nhân ngồi ở chỗ không xa cậu, tò mò nhìn Diệp Bạch vài lần, tựa hồ là muốn đến gần, đứng lên đi đến bàn đặt nước trà rót một ly cà phê, cầm đi tới.
Diệp Bạch uống sạch cà phê, nhìn trái nhìn phải, muốn đem cái cốc ném vào trong thùng rác. Cậu mới vừa đứng lên, bỗng nhiên cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển. Trước lạ sau quen, lần trước tại trong phòng tắm đột nhiên biến thành nhân ngư cũng là loại cảm giác này, Diệp Bạch trong lòng nhất thời kêu một tiếng không tốt.
“Cậu là...” Nam nhân mới vừa mở miệng, chỉ thấy Diệp Bạch không thèm quan tâm đến mình, quay đầu liền đi vào bên trong toilet, còn “Cùm cụp” một tiếng, đem cửa lớn toilet khóa lại.
Diệp Bạch mới vào toilet, hai chân liền đứng không vững nữa, nháy mắt biến thành đuôi cá. Cậu nhẹ nhàng thở ra, cũng may động tác nhanh, không khiến cho người kia nhìn thấy. Ngay sau đó lại dở khóc dở cười, không biết lúc nào đuôi cá mới có thể biến trở lại đây, không thể cứ luôn ngồi ở trong toilet được a...
Diệp Bạch cau mày suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Lý Sùng Diên cầu cứu.
Lý Sùng Diên vừa mới đến công ty, trợ lý cầm một phần văn kiện tới để anh xem qua, mới nhìn được một nửa, liền nhận được điện thoại của Diệp Bạch.
“Văn kiện để ở nơi, lúc tôi trở về sẽ xem.” Lý Sùng Diên dặn một câu, liền vội vã đi. Nếu là việc khác, anh còn có thể để cho người khác thay anh đi một chuyến, nhưng chuyện của Diệp Bạch lại chỉ có thể tự anh đi một chuyến mà thôi.
Lý Sùng Diên tới rất nhanh, mười phút là đã đến nơi, mang theo bốn bảo tiêu lên tầng. Trong phòng nghỉ, nam nhân kia vừa nhấc đầu, nhìn thấy người vào, trong mắt đều là kinh hỉ, luẩn quẩn trong vòng sợ là không có ai mà không biết Lý lão bản.
Nam nhân lần đầu nhìn thấy Lý Sùng Diên, nhanh chóng vươn tay chỉnh sửa góc áo cho tốt, cơ hội khó có như vậy, sao anh ta có thể buông tha được, đã muốn tiến lên đi đến gần.
Chẳng qua Lý Sùng Diên nhìn không chớp mắt, bảo tiêu bên cạnh cũng không cho nam nhân kia tới gần. Lý Sùng Diên nhìn lướt qua phòng, bước đi đến trước cửa toilet, gõ gõ cửa, nói: “Diệp Bạch?”
nóngWt4