32
Hải Thiên Lam ôm lấy Tiểu Nam, cười cười, Tiểu Nam đang dùng cách của riêng mình để an ủi anh.
Tiểu Nam lau nước mắt cho Hải Thiên Lam, đưa vào miệng nếm nếm.
“Là vị của nước biển.”
Lời nói của Hải Thiên Lam khiến bố mẹ anh đều thực xấu hổ. Ngữ điệu của mẹ anh cũng trở nên mềm mỏng hơn.
“Con cứ theo chúng ta trở về trước đã, chuyện khác có thể thương lượng lại, nếu đứa bé này là điều kiện trao đổi của con, chúng ta cũng có thể thu dưỡng nó.”
Hải Thiên Lam cười, nghe xem đây là dạng cha mẹ gì vậy, chỉ cần nắm được quyền lực trong tay, cho dù đứa con phạm pháp bao dưỡng trẻ nhỏ bọn họ cũng có thể lấp liếm.
“Tiểu Nam là báu vật của con, không phải công cụ mà bố mẹ dùng để uy hiếp con, em ấy đã dạy con rất nhiều thứ, tự do cùng vui vẻ khi còn sống mới là quan trọng nhất, ban giám đốc dù có quyết định thế nào con cũng đều không có ý kiến, bố mẹ trở về đi, điều duy nhất con thấy có lỗi chính là, khiến giấc mộng đẹp cùng ba mươi năm kinh doanh của bố mẹ bị phá sản.”
Bố mẹ Hải Thiên Lam hậm hực xoay người, trước khi ra khỏi cửa bố anh còn nhìn thoáng qua Tiểu Nam.
Hải Thiên Lam hiểu rất rõ bố mẹ mình, chướng ngại vật chắn trên con đường đến với quyền thế của bọn họ, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua, anh chỉ hy vọng bọn họ không cần làm ra chuyện thương tổn Tiểu Nam. Đừng khiến anh quá thất vọng.
Mấy ngày sau đó Hải Thiên Lam trông thực bình thản, thế nhưng người hiểu anh ai cũng biết, anh đang chờ, chờ bố mẹ hành động, còn có quyết định của ban giám đốc.
Thủy Hàn hỏi:
“Muốn tôi thuê người theo dõi lão gia, phu nhân không?”
“Không cần, tôi chỉ hy vọng bọn họ không khiến tôi quá thất vọng là được.”
Lâm Lãng lại hỏi:
“Vậy cần tôi trở về giải thích một chút với ban giám đốc hay không?”
“Cũng không cần, cái vị trí kia tôi vốn đã không muốn, các cậu không biết là xã hội nhân ngư hiền hòa kia mới là thứ xã hội tốt đẹp nhất sao?”
“Ừm, chỉ là bây giờ không còn mấy người có thể nghĩ được vậy.”
…………………………………………..
33
Chỉ cần có lương thực đủ ăn cùng một chỗ để ngủ, đã thấy đủ lắm rồi, cuộc sống của nhân ngư nghe tựa như truyện thần tiên vậy.
“Ngày mai tôi muốn mang Tiểu Nam đi tìm tộc nhân của bé ở thôn San Hô, các cậu lưu lại kiểm tra kỹ thiết bị bảo an của nơi này, Lâm Lãng, cậu đem toàn bộ số cổ phiếu lẫn tài sản danh nghĩa trong tay tôi thanh lý hết đi, có thể bán thì mau chóng bán.”
“Tổng tài ngài quyết định rồi sao?”
“Tôi đã sớm nói, mang theo mỹ nhân ngư của tôi tới hải đảo định cư từ lâu đã là giấc mộng của tôi.”
“Đại ca ca, anh muốn theo em về nhà sao? Nhưng tại sao lại là hải đảo? Tiểu Nam sống ở dưới đáy biển mà.”
“Thế nhưng Tiểu Nam, đại ca ca chỉ có thể sinh tồn trên đất bằng thôi.”
“Nếu ba mẹ sống ở gần hải đảo, đại ca ca ở tại trên đảo, Tiểu Nam chắc có thể cùng anh sống trong căn nhà trên đó.”
“Ba mẹ của em sẽ cho phép sao?”
“Sống ở không xa lắm nên chắc không sao.”
“Anh sẽ bàn chuyện kỹ lưỡng hơn với ba mẹ em.”
“Ưm! Mà đại ca ca, sữa hết mất rồi.”
Tiểu Nam đong đưa bình sữa nhỏ.
“Anh đi pha thêm cho em.”
“Dạ!”
Tiểu Nam ngồi chồm hổm trên mặt đất bất động.
“Làm sao vậy? Chân lại bắt đầu mỏi?”
Tiểu Nam gật gật đầu.
Hải Thiên Lam ngồi xổm xuống.
“Anh đến làm chân của Tiểu Nam, cõng em đi nhé.”
“Đại ca ca tốt nhất.”
Tiểu Nam bổ nhào lên lưng Hải Thiên Lam, bé thích xem quá trình Hải Thiên Lam pha trà sữa.
Sáng sớm hôm sau Lưu Ba lái máy bay trực thăng đi theo phương hướng Tiểu Nam bảo, tới một mảnh hải vực chỉ thấy có một cái đảo nhỏ nằm trơ trọi. Tiểu Nam nói bà bà ở ngay tại phía dưới.
Tiểu Nam nhảy xuống biển, chỉ chốc lát sau đã trồi lên, Hải Thiên Lam liền bế Tiểu Nam lên phi cơ.
“Bà bà không ở nhà, có lẽ đã ra ngoài đi đâu đó, em để lại lời nhắn trước cửa nhà bà vậy.”
Hải Thiên Lam thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh thật đúng là sợ, sợ Tiểu Nam tìm được vị bà bà kia rồi sẽ quyết định ở tại chỗ này chờ người nhà của bé luôn.
…………………………………
34
Không gặp được người cần gặp lại không thể chờ mãi, nhóm người đành phải quay lại biệt thự.
Thủy Hàn báo cáo, lỗ hổng trong hệ thống an ninh ven biển đã được tu bổ hoàn thiện, lần trước tên phóng viên kia là cập ca nô từ bờ phía tây, hiện tại xung quanh hải vực cũng đều gia tăng thêm Rađa rồi.
Buổi chiều hắn đi ra ngoài mua thức ăn cùng đồ dùng sinh hoạt, liền tiện mua về cho Tiểu Nam một món quà.
Đó là một con mèo nhỏ.
Tiểu Nam nhìn con mèo nhỏ cảm thấy thực kỳ quái, con mèo nhỏ vừa gặp Tiểu Nam thì trở nên rất hưng phấn, giãy ra khỏi vòng tay của Thủy Hàn, lao về phía Tiểu Nam. Chờ khi mọi người phát hiện không ổn, con mèo đã cắn một miếng trên cái đuôi nhỏ của bé.
Thủy Hàn rất nhanh xông lên nhốt con mèo lại ***g sắt.
“Tại sao có thể như vậy? Vừa rồi con mèo này còn ngoan lắm mà.”
Tiểu Nam kêu thảm thiết.
“A! Ô ô, đau quá.”
Tiểu Nam đau đến đập loạn cái đuôi, ánh mắt màu lam sung huyết chảy ra hai giọt nhân ngư lệ. Chỉ thấy hai viên thủy tinh giống nhau rơi ra, bên trong còn có đường vân màu đỏ, đó là tơ máu trong mắt Tiểu Nam.
Tiểu Nam từng nói qua: nhân ngư không hay khóc, bởi vì nước mắt của bọn họ là một phần cốt nhục, là huyết lệ, là cực kỳ khổ sở hoặc đau đớn mới có thể chảy ra, đa số thời điểm bé phát giận cũng chỉ là ư ư ra tiếng ám chỉ một chút, kỳ thật cũng không có lệ.
Hải Thiên Lam lúc này nào có tâm tình đi nghiên cứu nước mắt của Tiểu Nam, vội ôm Tiểu Nam vào trong phòng coi vết thương thế nào.
Cách vách, Lâm Lãng nghe thấy tiếng kêu liền chạy ra, đúng lúc bắt gặp Thủy Hàn đem con mèo vứt ra ngoài cửa.
Lưu Ba khom người nhặt hạt lệ của Tiểu Nam lên, đang nghiên cứu.
Thủy Hàn thì đang ảo não ngồi xổm ở cửa.
“Con mèo tại sao lại cắn Tiểu Nam được nhỉ?”
Lâm Lãng trừng hắn.
“Cậu mua mèo về?”
“Ừ! Tại tôi cứ nghĩ trẻ con đều sẽ thích những con thú nhỏ.”
“Nói tôi nghe xem, Tiểu Nam là ai?”
“Mối tình đầu kiêm người yêu hiện tại của Tổng tài.”
“Còn gì nữa?”
“Là nhân ngư.”
……………………………….
Tiểu Bạch: Anh Hàn ngây thơ hết chỗ nói (_ _!!)
.
.
.