Nhân Ngư Tiểu Nam

Chương 3: Chương 3




4

Hải Thiên Lam dựa vào tảng đá, phun nước biển còn ứ trong dạ dày ra, nhân ngư Tiểu Nam ngồi ở chỗ nước cạn hỏi cậu.

“Anh có ổn không?”

“Khá tốt, may mà rốt cục cũng tới bờ.”

Nhân ngư Tiểu Nam nhìn bãi biển hoang vắng.

“Một mình anh ở đây có thấy sợ không?”

“Nói thật, có! Bất quá chờ ngày mai trời vừa sáng là anh có thể tới làng chài gần đây mượn cái điện thoại liên hệ với người nhà. Nếu em muốn trở về vậy đi đi.”

“Nói thật a! Buổi tối em cũng không dám về nhà, lúc này đại dương rất nguy hiểm, em sợ.”

“Vậy phải làm giờ? Hay đợi tới hừng đông sáng mai em hẵng đi.”

“Cũng tốt, chúng ta có thể làm bạn với nhau, buổi tối chắc sẽ không sợ lắm, bất quá papa mama nhất định sẽ lo.”

Nhân ngư Tiểu Nam dịch cái đuôi dựa vào gần bên người Hải Thiên Lam.

Hải Thiên Lam rốt cục thấy được dáng vẻ đầy đủ của Tiểu Nam.

Từ eo trở lên giống người, từ eo trở xuống lại phủ kín mảng màu lam gì đó, phía cuối còn gắn một cái đuôi cá xinh đẹp.

Hải Thiên Lam ban đầu nghĩ mảng màu lam kia chắc là vẩy cá, nhưng sau khi đượcTiểu Nam đồng ý cho sờ sờ, mới nhận ra không phải, mà là thứ gì đó giống như làn da vậy, chỉ có điều khá nhẵn bóng, phần còn lại của cái đuôi thì có một lớp màng tựa chân vịt. Góc phía trên chính là đầu ngón chân của Tiểu Nam, Hải Thiên Lam mới sờ một chút, Tiểu Nam đã bắt đầu cười, bé thấy nhột a, xem ra xúc giác nơi đó rất mẫn cảm.

Gió biển thổi qua lớp quần áo ướt đẫm, so với ngâm mình ở trong nước còn lạnh hơn, Tiểu Nam đã xuống biển giữ ấm, thấy Hải Thiên Lam run rẩy, liền hỏi cậu có muốn xuống cùng sưởi ấm hay không?

Hải Thiên Lam đã thề không bao giờ… xuống nước nữa, cái loại cảm giác chìm vào đáy biển tạo thành mối uy hiếp sinh mệnh này cứ lởn vởn trong đầu cậu. Cậu thà bị cảm, cũng không muốn nhớ lại cái cảm giác sắp chết này.

“Không cần! Anh nghĩ mình sau này cũng không bao giờ xuống nước nữa.”

Tiểu Nam nhìn cậu lạnh đến phát run, liền rời khỏi mặt nước, ngồi lên đùi cậu, ôm lấy cậu.

“Nhân ngư có thể tự điều tiết nhiệt độ cơ thể, thế này… anh có cảm thấy đỡ hơn không?”

………………………………………………………

5

Ôm chặt Tiểu Nam trong lòng, thật sự giống cái lò sưởi nhỏ khiến cậu không muốn buông tay.

Tất cả xúc giác mà cậu cảm nhận được đều là làn da nhẵn mịn của Tiểu Nam.

Hải Thiên Lam mười lăm tuổi, đúng là niên kỷ mà *** nảy mầm.

Ôm Tiểu Nam, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng tinh xảo kia, Hải Thiên Lam lần đầu tiên trong đời sinh ra loại cảm xúc thương yêu cùng dục niệm lạ thường.

“Tiểu Nam, theo anh về nhà đi.”

Thật muốn dụ Tiểu Nam về nhà.

“Vậy sao được a, papa mama tìm không thấy em sẽ rất buồn.”

“Vậy ngày mai chúng ta đã phải chia tay rồi sao?”

“Ưm! Về nhà tìm papa mama, vẫn là ở nhà tốt nhất, em còn chưa có ăn cơm chiều, hiện giờ bụng thật đói.”

Tiểu Nam còn quá nhỏ, không nghe ra sự lưu luyến trong lời nói của Hải Thiên Lam.

“Tiểu Nam, chúng ta lập cái ước định đi, sau này mùa hè hàng năm anh sẽ đều tới nơi này chờ em, chờ em cả mùa hè.”

“Tại sao a?”

Tiểu Nam nhìn cậu hỏi, nơi này cách nhà bé rất xa, bé không muốn đến.

“Anh muốn gặp em, em không muốn sao?”

Tiểu Nam nghĩ nghĩ.

“Em sợ papa mama sẽ không cho em đi xa thế này nữa.”

“Vậy nhớ kỹ anh luôn chờ em ở đây, lúc em có thể ra khỏi nhà liền tới tìm anh nhé.”

“Vậy được rồi, bất quá anh chỉ có thể tới một mình, papa nói đến gần con người rất nguy hiểm.”

“Được!”

Hải Thiên Lam cho Tiểu Nam một nụ hôn đính ước, đem Tiểu Nam ôm rất chặt rất chặt…

Đó là mối tình đầu của Hải Thiên Lam.

Ngày hôm sau hai người chia tay, Hải Thiên Lam lưu luyến trở lại bên cha mẹ. Bất quá người đẩy cậu xuống biển vẫn là không điều tra ra, mà đối với câu chuyện cậu kể về nhân ngư Tiểu Nam, cha mẹ đều tỏ vẻ không tin, nói đó chỉ là ảo giác phát sinh khi cậu bị ngộp trong biển. Thực chất là cậu mạng lớn được sóng biển đẩy dạt vào bờ.

Hải Thiên Lam cũng không phân bua nhiều, chỉ xin cha mẹ xây một khu biệt thự trên vách núi gần bờ nơi cậu được tìm thấy. Mùa hè hàng năm dùng thế nào cũng phải tới đây ở lại suốt thời gian rất lâu.

…………………………………………………

6

Hải Thiên Lam không ngờ sự chờ đợi này lại kéo dài tận mười lăm năm.

Anh chậm rãi dạo bước trên bờ biển nơi từng cùng Tiểu Nam ôm nhau, anh vẫn ấp ủ hy vọng, rồi một ngày Tiểu Nam sẽ đến.

Lúc nhỏ có lẽ cha mẹ Tiểu Nam không cho bé đến, lớn rồi lại có thể đã quên nơi bọn họ ước hẹn, cho nên anh mua đứt hơn phân nửa bãi biển vùng này, hy vọng như vậy thì dù Tiểu Nam có lên bờ ở đâu, cũng đều không gặp nguy hiểm.

Vì ơn cứu mạng, vì mối tình đầu, Hải Thiên Lam chờ suốt mười lăm năm.

Mắt thấy mùa hè năm nay sắp qua, Tiểu Nam lại vẫn chưa xuất hiện, Hải Thiên Lam tuyệt vọng nghĩ, có lẽ Tiểu Nam đã sớm quên ước định của hai người, có lẽ đã sớm gả cho nhân ngư cùng tộc.

Hải Thiên Lam đứng ở bờ biển gọi lớn.

“Tiểu Nam!”

Đột nhiên Hải Thiên Lam nhìn đến cách đó không xa có vệt sáng màu lam chói mắt đang lướt tới, một bóng dáng nhỏ trồi đầu lên khỏi mặt biển ngay gần chỗ anh.

“Anh đang gọi em sao? Anh là ai vậy?”

Hải Thiên Lam giật mình nhìn người dưới biển. Khuôn mặt kia là của Tiểu Nam, nhưng dáng vẻ đó thoạt nhìn nhiều cũng chỉ mười tuổi thôi mà.

“Em kêu Tiểu Nam?”

Hải Thiên Lam xác nhận lại.

“Ưm!”

“Ở quê hương em, người tên Tiểu Nam rất nhiều sao?”

“Em không biết a.”

“Em đến đây làm gì?”

“Đến tìm một tiểu ca ca gọi Hải Thiên Lam.”

“Anh chính là Hải Thiên Lam.”

“A!”

Không nghĩ tới lần thứ hai gặp mặt lại là cảnh tượng này, Hải Thiên Lam vẫn tưởng mười lăm năm qua đi, Tiểu Nam năm tuổi ngày đó hẳn đã hai mươi tuổi, thế nhưng không ngờ một năm của nhân ngư tương đương với ba năm thời gian của người trên lục địa. Qua mười lăm năm, Tiểu Nam mới là tiểu nhân ngư mười tuổi. Mà bản thân anh đã thành một ông chú ba mươi rồi.

Bất quá, có thể gặp lại vẫn thật vui.

“Anh lớn hệt như papa em vậy.”

Hải Thiên Lam nhíu mày.

“Không thể tính như thế, dựa theo sự chuyển đổi thời gian ở chỗ em, anh với em vẫn cùng tuổi.”

“Đúng là con người trên đất liền lớn lên có vẻ khá nhanh a, em cũng muốn mau lớn, như vậy thì không cần phải đi học nữa rồi.”

……………………………………………………..

Tiểu Bạch: khổ thân anh Lam, bị bé Nam 1 mũi tên xuyên trúng nỗi đau =)))

.

.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.