Nguyệt Nhi! Thượng Quan Kỳ Phong thấy Băng Nguyệt ngã nên lo lắng chạy lại đỡ Băng Nguyệt đứng dậy quan tâm hỏiMuội không sao chứ?
Đừng đánh, đừng đánh! Băng Nguyệt lấy hai tay che đầu.
Nguyệt Nhi,là ta! Ta là đại ca, muội đừng sợ! Thượng Quan Kỳ Phong nhẹ nhàng đỡ tay Băng Nguyệt ra, giọng nói không giấu được sự lo lắng quan tâm.
Đại ca? Băng Nguyệt nhìn thẳng Thượng Quan Kỳ Phong nghi hoặc. Theo trí nhớ mờ ảo của thân thể này thì lần gặp mặt hắn gần đây nhất nàng chỉ bốn tuổi, lúc đó hắn cũng chỉ là cậu nhóc mười bốn tuổi bây giờ đã trưởng thành ra dáng một đấng nam nhân rồi.
Nào, đứng dậy! Thượng Quan Kỳ Phong nhẹ nhàng đỡ Băng Nguyệt dậy, hắn rất nhẹ nhàng không dám động mạnh
Hắn sợ chỉ cần hắn mạnh tay một chút thì muội muội của hắn sẽ phải chịu đau.
Uy,đại ca! Oa oa oa oa oa... Băng Nguyệt nhào tới ôm chặt Thượng Quan Kỳ Phong bật khóc nức nở.
Ngoan, đừng khóc! Thượng Quan Kỳ Phong nhẹ nhàng vuốt bã vai Băng Nguyệt. Dáng người của nàng chỉ là một tiểu hài nhi nên cho dù hắn ngồi xuống rồi vẫn cao hơn nàng.
Đại ca, đau! Băng Nguyệt nhăn mặt, người hơi run run.
Thượng Quan Kỳ Phong không nói gì, nhẹ nhàng cầm hai vai đẩy Băng Nguyệt ra xem xét khắp người nàng. Lại thấy trên người nàng đều là vết thương nên lo lắng hỏiNguyệt Nhi, sao trên người muội toàn là vết thương không vậy nè?