Bên trong Phong Vũ Viện, mọi người ngồi an vị trên ghế. Nhị phu nhân trên mặt không còn giọt máu lo lắng sợ hãi đến trà cũng uống không vào.
Bên trong phòng ngủ của Thượng Quan Kỳ Phong!
Thượng Quan Kỳ Phong ở bên trong phòng ngủ lo lắng nhìn gương mặt tiều tụy của tiểu muội hắn đang nhắm mắt nằm trên giường của hắn đang được đại phu chẩn bệnh.
Thượng Tướng Quân... Đại phu đã chẩn bệnh xong cho Băng Nguyệt định báo cáo nhưng Thượng Quan Kỳ Phong giơ tay lên ý bảo hắn khoan hãy nói.
Thượng Quan Kỳ Phong bước tới giường chỉnh chăn ngay ngắn đắp lên cho Băng Nguyệt sau đó bước ra ngoài, đại phu dọn xong cũng bước theo hắn ra ngoài.
Được rồi, nói đi! Khi ra tới phòng khách củpa viện, Thượng Quan Kỳ Phong quay lại hỏi đại phu. Lúc nãy ở trong phòng hắn sợ làm ồn ảnh hưởng đến Băng Nguyệt nghỉ ngơi nên mới không cho đại phu mở miệng.
Vâng! Tiểu thư đây là thường xuyễn bị đánh vết thương lại không xử lý bên trong tích tụ rất nhiều máu bầm. Vả lại không được ăn uống đầy đủ nên hiện giờ thân thể rất suy yếu cần được bồi bổ rất nhiều và phải xử dụng thuốc để tiêu tan máu bầm trong cơ thể. Đại phu trả lời.
Đoàng! Thượng Quan Kỳ Phong tức giận một chưởng hướng tới cái bàn làm nó vô tội chịu oan, gãy nát chất đống.
Phong Nhi, không được vô lễ! Đại Tướng Quân Thượng Quan Vô Kỵ ôn nhu nói, mặc dù ông cũng rất tức giận nhưng nhớ đến bên cạnh còn có lục vương gia nên chắp quyền hướng hắn tạ lỗiVương gia, Phong Nhi nóng giận hồ đồ nên vô lễ. Mong vương gia tha lỗi!
Có lẽ là Thượng Tướng Quân lo lắng thôi, chuyện nhà của Đại Tướng Quân bổn vương không tiện xen vào. Gia Khánh vẫn lạnh lùng nói.
Tạ vương gia tha cho tội lỗ mãng của thần! Thượng Quan Kỳ Phong chắp quyền hướng Gia Khánh tạ lễ.