Đứng cả ngày, Long Tiểu Chi lắc lư hai cái ngã sấp xuống, lúc này mới ý
thức được, mình đã không còn là linh chi, trong lúc buồn ngủ, tìm một
gốc cây dựa vào bắt đầu ngủ.
Mặc dù Long Tiểu Chi hóa hình, nhưng dù sao chỉ có tu vi năm trăm năm không đến, còn chưa tích cốc, từ lúc
Long Tiểu Chi chào đời tới nay lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác đói
bụng. Hai tay chống gò má, Long Tiểu Chi đang suy nghĩ có nên hóa thành
nguyên hình, một lần nữa cắm rễ vào trong đất hay không.
Trong
lúc suy tư, từ cây sơn trúc trên đỉnh đầu, một trái sơn trúc chín mọng
rơi xuống từ ngọn cây, vừa vặn rơi xuống trước mặt Long Tiểu Chi. Long
Tiểu Chi sững sờ, khoan khoái nâng chân ngắn chạy tới, lớn như vậy, nàng còn chưa từng ăn cái gì cả.
Quả sơn trúc rơi trên mặt đất không
có bị nát, ngược lại nứt ra một kẽ hở, Long Tiểu Chi thoải mái tách vỏ
ngoài sơn trúc ra, từ đấy mở ra hành trình ăn hàng.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, một tháng sau, Long Tiểu Chi như cũ không đợi được Long
Phong Triệt, lại chờ được một người tu sĩ, Long Tiểu Chi giấu mình trong bụi cỏ rậm rạp tránh khỏi dò xét, hình như tu sĩ chưa từ bỏ ý định, di
chuyển rất lâu ở xung quanh.
Mặc dù Long Tiểu Chi không có lực
công kích gì, lại có kỹ năng trời cho khác, một là tuyệt đối chữa khỏi
sinh ra đã có, còn có một là sau khi biến hóa thì có được - ngụy trang
hoàn mỹ.
Cái gọi là ngụy trang, chính là hoàn mỹ ẩn núp hơi thở
của mình, chỉ cần không biến về nguyên hình, thì không ai có thể khám
phá bản thể của nàng, tự nhiên cũng sẽ không bại lộ thân phận Tử Chi.
Còn có thể hoàn mỹ kết hợp sinh linh với khác, linh hoạt nắm giữ các
năng lực khác nhau.
Năm trăm năm đối với linh thực mà nói, biến
hóa căn bản không có khả năng, nhưng đối với yêu linh mà nói thì hết sức thường gặp, động vật có tuệ căn hơn thực vật, năm trăm năm mới biến hóa đã được cho là muộn.
Sau khi tu sĩ rời khỏi, Long Tiểu Chi ngồi
thật lâu dưới tàng cây sơn trúc, cuối cùng quyết định rời khỏi. Từ trong linh phủ* lấy ra một đôi cánh bươm bướm màu tím, gắp vào trên lưng,
Long Tiểu Chi thử phẩy phẩy, rất nhanh đã thuần thục nắm giữ tiết tấu.
*kiểu không gian gắn kết với linh hồn
Sử dụng cánh tử điệp đương nhiên không sẽ đơn giản như thế, tu sĩ cần thu
thập cánh tử điệp, đi qua luyện khí sư rèn đúc, mới có thể được tu sĩ sử dụng, Long Tiểu Chi có thể sử dụng thoải mái như thế, cũng vì kỹ năng
ngụy trang hoàn mỹ trời cho.
Long Tiểu Chi hài lòng bay múa một
trận, sau đó nhanh chóng bay lên núi trúc, ôm một mảnh sơn trúc, Long
Tiểu Chi liều mạng vỗ cánh, thành công tháo xuống một miếng sơn trúc,
nhưng bản thân cũng bởi vì quán tính mà lộn hai vòng giữa không trung.
Giữa trưa, linh phủ của Long Tiểu Chi đã tích lũy một ngọn núi sơn trúc nhỏ, Long Tiểu Chi vỗ vỗ tay, dừng trên một ngọn cây, nàng không cảm nhận
được Long Phong Triệt ở chỗ nào, cuối cùng quyết định đi tìm theo hướng
Long Phong Triệt rời khỏi.
Linh lực trên Hoàn Thần đại lục dư
thừa, giống loài phong phú, đạo tu, phật tu, yêu tu, linh tu, ma tu
nhiều không kể xiết, tuy giữa các tu sĩ có ma sát, nhưng cũng không có
tranh đấu lớn.
Như Long Tiểu Chi từ linh thực biến hóa mà thành
là linh tu, ở trên đại đạo là một chi vô cùng ít ỏi. Tiếp theo chính là
yêu tu, cũng chính là chi mà Long Tiểu Chi đang ngụy trang, từ động vật
biến hóa mà thành, chưa biến hóa gọi chung là linh thú. Linh tu và yêu
tu là chủng tộc có linh phủ trữ vật tự mang của đại lục.
Linh tu
và yêu tu sinh tồn trên đại lục không dễ, linh tu thì không cần phải
nói, bản thân phần lớn có giá trị làm thuốc, là thật tài liệu luyện đan
tốt, yêu tu cũng là thân ngậm yêu đan, các bộ phận trên thân thể phần
lớn có thể luyện chế thành pháp khí.
Hơn nữa, nữ tu trong hai
loại tu sĩ này, vẫn là lô đỉnh tốt, nữ tu vận khí tốt có thể trở thành
đối tượng tu sĩ song tu, vận khí kém thì biến thành vật sở hữu, tu vi bị phế, trở thành công cụ cho tu sĩ thăng cấp.
Linh tu và yêu tu sẽ lựa chọn ẩn cư, hoặc là dựa vào đại môn phái mà sống sót.
Đạo tu là tu sĩ nhiều nhất đại lục, chủ yếu thông qua tu luyện và độ kiếp
để đạt tới tiên cảnh, phật tu là thông qua độ hóa chúng sinh, tích lũy
công đức mà tạo nên kim thân, đây là hai loại tu sĩ mà nhân loại tu
luyện chủ yếu.
Còn ma tu, bọn họ sống ở lĩnh vực truyền thuyết,
rất ít giao thiệp với đại lục, cũng không thích lui tới với con người,
đối với thiện ác cũng không có giới hạn rõ ràng. Cũng có con người tu
ma, lấy giết chóc nuôi linh hồn, bị thế nhân bài xích.
Dù là loại tu sĩ nào, cũng có thiện có ác, không thể lấy một mặt khái quát.
Long Tiểu Chi mở linh thức, chẳng những ý nghĩa có trí tuệ và năng lực học
tập, còn có kiến thức căn bản và truyền thừa. Trong linh phủ của Long
Tiểu Chi cũng không có quá nhiều vật phẩm, trừ đôi cánh tử điệp này, chỉ còn lại vỏ linh chi mình sinh trưởng mấy trăm năm qua, và một đống sơn
trúc nhỏ.
Bản thể của nàng là một cây linh chi, trước khi biến
hóa phạm vi hoạt động có hạn, cũng không giống Long Huyết Kiệt có thể
phân hóa ra dây leo, những thứ có thể thu thập dĩ nhiên là rất ít ỏi.
Đôi cánh này vẫn là con tử điệp kia sống xung quanh nàng, nhờ linh lực tinh thuần của nàng tẩm bổ mà biến hóa, sau khi biến hóa đi du ngoạn đại
lục, một trăm năm trước thọ nguyên sắp hết, trở lại sơn mạch Hằng Đoạn,
cuối cùng chết bên cạnh nàng, cũng để cánh lại cho Long Tiểu Chi, tính
làm báo đáp.
Tử điệp ở Hoàn Thần đại lục cũng không hiếm gặp, có
thể biến hóa cũng có rất nhiều, cánh tử điệp chẳng hề hoa lệ, chỉ đơn
thuần là màu tím hơi mờ, bởi vậy rất ít trở thành mục tiêu săn bắt. Đây
cũng là nguyên nhân Long Tiểu Chi lựa chọn ngụy trang thành tử điệp.
Mặc dù ngụy trang thành con người thì có khả năng lại càng an toàn, nhưng
hình thể trước mắt của nàng rõ ràng không phải là loài người, huống chi, chỉ cần dùng niên thạch* dò xét, thì sẽ phát hiện tuổi của nàng, một tu sĩ hơn bốn trăm tuổi không có tu vi gì và một con tiểu yêu bốn trăm
tuổi, hiển nhiên tiểu yêu bình thường hơn nhiều.
*đá kiểm tra tuổi
Long Tiểu Chi ở bay trong sơn mạch Hằng Đoạn vài ngày, đừng nói tìm người,
bản thân cũng lạc đường, hơn nữa nàng phát hiện, rời khỏi khu vực mình
quen thuộc, cũng không phải là tất cả động thực vật đều hữu hảo.
Cho dù hiện giờ nàng trên người không có hơi thở tiên thảo, ngửi cũng không thơm ngào ngạt như xưa, nhưng có nguy hiểm bị ăn sạch như cũ. Lại một
lần nữa nhẹ nhàng linh hoạt tránh thoát một mảnh mạng nhện, sắc trời âm
trầm, ánh mặt trời yếu ớt, tiếng sấm đinh tai nhức óc vang trên đỉnh
đầu.
Mưa lớn mưa tầm tã mà đến, đến đột nhiên vô cùng, Long Tiểu
Chi lập tức bị ngâm lạnh tới xương, giọt mưa lớn như hạt đậu nhanh chóng rơi xuống, đối với Long Tiểu Chi bé nhỏ mà nói, đây không khác gì một
hồi tai nạn.
Long Tiểu Chi vỗ cánh, lại vẫn bị giọt mưa đập rơi
xuống, giọt mưa đập trên người, lập tức truyền đến một trận đau nhức,
dường như bị đánh một quyền. Ánh mắt mơ hồ không rõ, cánh bị xối khó có
thể bay trên không, Long Tiểu Chi không thể không rơi xuống đất. Cánh
biến hóa, hóa thành một chiếc áo choàng màu tím nhạt khoác sau lưng.
Trên mặt đất tràn đầy lá rụng, nước mưa rất nhanh tích lũy trên phiến lá, hình thành chỗ lõm nhỏ đầy nước.
Long Tiểu Chi nhặt cái lá cây đội lên đầu, lộp độp chạy về một gốc cây dong
to gần đó, màn mưa làm mơ hồ ánh mắt nàng, tiếng mưa rơi quấy nhiễu
thính giác nàng, Long Tiểu Chi không phát hiện, trong góc âm u của rễ
cây dong, có một Bộ Điểu Chu* đang chải lông tơ bị xối ướt trên đùi.
* con nhện ạ, dịch sát nghĩa là nhện bắt chim
Mưa gió tàn sát bừa bãi cuối cùng bị ngăn cản bên ngoài, Long Tiểu Chi nhẹ
nhàng thở phào một cái, trước đến giờ nàng không biết mưa lớn đáng sợ
như vậy, Long Phong Triệt bảo vệ nàng quá tốt, từ lúc sinh ra đến bây
giờ, đây chỉ sợ là lần đầu tiên nàng đối mặt mưa lớn.
Long Tiểu
Chi nhẹ nhàng rùng mình một cái, nàng đã bắt đầu nhớ Long Phong Triệt,
nếu như gặp lại Long Phong Triệt, Long Tiểu Chi nghĩ mình nhất định sẽ
nhận hắn làm đại ca, hoặc là làm sư phụ, phụ thân cũng có thể.
Mưa càng rơi càng lớn, Long Tiểu Chi lại nhích lại gần rễ cây, dùng linh lực hong khô thân thể và quần áo.
Trong góc âm u ẩm ướt, Bộ Điểu Chu hiển nhiên phát hiện thức ăn đưa tới cửa
này, tám cái chân phủ kín lông tơ khiến nó di chuyển không phát ra bất
kỳ tiếng động nào, răng nọc dài đến năm tấc đã chuẩn bị nọc độc.
Long Tiểu Chi nhìn nhìn qua màn mưa nặng nề, cảm thấy mình đại khái cần phải qua đêm ở chỗ này. Đang định kiểm tra cây dong một chút, xem có thể tìm được động cây, hoặc là đến trên nhánh cây qua đêm.
Nhìn qua rễ
cây đen như mực rối rắm lẫn lộn, Long Tiểu Chi có cảm giác rợn cả tóc
gáy, vỗ vỗ mặt mình, Long Tiểu Chi đang muốn động viên mình, một con vật khổng lồ nhanh chóng phun ra.
Một tiếng thét chói tai ngắn ngủi
non nớt vang lên, Long Tiểu Chi nhanh chóng bay lên, nàng hiện tại vô
cùng may mắn mình có một đôi cánh, đôi cánh này đã cứu nàng nhiều lần.
Trên mặt đất, Bộ Điểu Chu lớn hơn Long Tiểu Chi hai ba lần lại từ từ lùi về rễ cây, đen tối lại một lần nữa che giấu cho nó.
Trong sơn
mạch Hằng Đoạn, nguy hiểm nhất không phải là sinh vật đã mở linh thức,
mà là các loại linh thực và linh thú dựa vào bản năng vồ mồi, đây là
nhận thức của Long Tiểu Chi đoạn thời gian này.
Không gian có
hạn, Long Tiểu Chi chỉ có thể ở bay trên không cây tán cây dong khổng
lồ, Long Tiểu Chi muốn lựa chọn một cành cây dừng lại, nhưng hiển nhiên
núp trong cây dong trung tránh mưa không chỉ có một con Bộ Điểu Chu,
Long Tiểu Chi phát hiện một con mãng xà tối tăm màu xám vằn chiếm giữ
trên thân cây.
Long Tiểu Chi không chỗ đặt chân bay múa một trận, tiến thoái lưỡng nan. Cây dong lớn như thế cũng không nhiều, mưa lớn
nhất thời cũng không ngừng lại, bây giờ còn là buổi chiều, nếu như lúc
này rời khỏi, trước khi trời tối nàng có có thể lần nữa tìm được nơi
dừng chân hay không?
Trước đến giờ Long Tiểu Chi không biết rõ
xúi quẩy có ý gì, sinh sống thuận buồm xuôi gió mấy trăm năm qua khiến
nàng từ không biết sống sót là một chuyện gian nan như thế. Long Tiểu
Chi nắm chặt quả đấm nhỏ, quyết định chọn một nhánh cây thanh mảnh đặt
chân.
Nhưng là hiển nhiên, vận khí hôm nay của nàng thật không
tốt lắm, mãng xà có lẽ không thể bò nhanh trên cành cây chằng chịt, Bộ
Điểu Chu có lẽ không biết leo cây, nhưng nếu như trên tán cây có một con chim cú khổng lồ dừng chân thì không ổn.
Bởi vì còn chưa tới
tối, chim cú còn đang ngủ say. Nhưng móng vuốt bén nhọn và miệng của nó
đã giải thích rõ nó cũng khó đối phó.
Long Tiểu Chi trở về dưới
tàng cây, nhặt một mảnh lá cây đủ rộng, xông vào màn mưa. Nàng có chút
không hiểu, vì cái gì mình biến hóa, sống sót ngược lại càng thêm không
dễ.
Giữa mưa to, Long Tiểu Chi không dám dừng lại nghỉ, nước mưa
chưa qua đầu gối, Long Tiểu Chi chuẩn bị tìm một thân cây qua đêm, không cần quá nồng đậm, bị mưa xối cũng không sao, ánh sáng càng ngày càng ít khiến nàng hoảng hốt.
Giữa cơn mưa xối xả, rừng rậm đang đung
đưa theo gió, giữa rừng núi đã rất khó tìm ra chỗ khô ráo, một bóng dáng nho nhỏ cơ hồ không nhìn thấy đội một mảnh lá cây gian nan đi về phía
trước.