Nhân Sinh Định Mệnh Chúng Ta Gặp Gỡ

Chương 2: Chương 2: Bỏ trốn




Đã 2 tiếng đồng hồ trôi qua kể từ lúc tôi ra khỏi nhà, trời đã bắt đầu lạnh hơn trước, tôi đi trên con đường vắng tĩnh lặng.

Anh sẽ chẳng bao giờ đi tìm tôi cả, suy cho cùng, tôi cũng chỉ là vợ trên danh nghĩa, hết hợp đồng, anh và tôi sẽ không còn quan hệ gì nữa. Nghĩa đến viễn cảnh ấy, tôi cảm thấy tim đau nhói, nước mắt cũng như vậy mà lăn xuống.

Bỗng một lực kéo mạnh mẽ khiến tôi choáng và ngã vào bờ ngực săn chắc của ai đó.

- Xin... Tôi chưa kịp nói, một giọng lạnh lẽo đến mức tôi phải điếng người.

- Cô trốn?

Nói đến đoạn, anh kéo tôi vào trong xe.

- A!

Anh bóp lấy cằm tôi.

- Cô tính làm xong rồi trốn à, gan cô lớn nhỉ.

Tôi vùng vẫy khỏi sự áp chế của anh.

- Không, thật sự không phải tôi...

Bốp! Một cái tát nữa lên mặt tôi.

- Câm miệng, tôi cho cô nói sao? Cô thật sự rất thủ đoạn. Ghê tởm thật!

Tôi một tiếng cũng không nói được, cổ họng tôi như nghẹn lại, tôi rất muốn giải thích với anh, nhưng không thể, chỉ có thể diễn tả được bằng hai từ... Vô Nghĩa.

Về Thẩm gia.

- Quản gia, nhốt cô ta vào tầng hầm, nhanh lên. Không một ai được cứu cô ta ra ngoài.

- Em đã làm gì mà anh đối xử với em như thế? Em đã bảo là em không có. Tôi như dùng hết sức bình sinh la lên.

- Xem ra tôi không dạy dỗ cô là không được. Người đâu, đem roi ra đây. Anh quát lên.

Chát! Chát! Từng đòn roi vụt vào lưng tôi, lực đánh mạnh đến nỗi da tôi rỉ máu, thấm cả áo một màu đỏ thẫm. Thẩm Quân Nghị, anh thật tàn nhẫn.

Cả người tôi rã rời và đau nhức, người đàn ông này ác ma mất rồi. Dù tôi có giải thích, anh cũng không bao giờ tin tôi.

Dù đây là tầng hầm nhưng vẫn có một chiếc lỗ nhỏ để thoát ra ngoài, vài tháng trước, lúc dọn dẹp tầng hầm, tôi đã vô tình ngã vào nơi ấy khiến tôi ngã ra ngoài sau vườn.

Quay lại với thực tại, người tôi rướm máu đang cố ngồi dạy để tìm chiếc lỗ đó.

Cuối cùng, tôi đã thoát ra ngoài, may rằng cửa cổng không khóa.

Vẫn là tôi, lại một mình lẻ loi đi trên con đường tuyết trắng ấy với những vết thương, giờ đây tôi đang phải chịu sự đau đớn và giá buốt... Nhưng tại sao, đau nhất vẫn là trong trái tim này, bây giờ, nó đầy là sẹo vô hình.

Khoảng không trước mắt tôi bắt đầu mờ dần, dường như sắp không vững. Tôi bắt đầu loạng choạng rồi ngã xuống.

Tại bệnh viện.

Mùi thuốc sát trùng nồng nặc khiến tôi tỉnh. Tôi chưa chết?

- Đây là đâu? Tôi cố gắng gượng dậy.

- Em tỉnh rồi? Em đã hôn mê 2 tiếng rồi đấy. Giọng nói ấm áp vang lên.

- Anh là?

- Mới có 3 năm, em đã quên mất tôi rồi sao? Giọng anh buồn buồn.

- Lưu Phong?

Lưu Phong là bạn thanh mai trúc mã của tôi, nói đúng hơn anh ấy hơn tôi 3 tuổi, do gia đình có thân quen, anh và tôi vẫn luôn lớn cùng nhau. 3 năm trước anh có xuất ngoại.

- Anh sao lại về rồi?

- Anh muốn về nối nghiệp gia đình. ( và ở bên cạnh em).

Lưu Phong cười, xoa đầu tôi dịu dàng. Chợt anh lên tiếng.

- Trên người em...

Tôi ngắt lời anh.

- Vết thương đúng không? Không sao cả anh yên tâm đi. Tôi cười trừ

Lưu Phong nắm chặt lấy vai tôi.

- Có phải hắn ta hành hạ em không?

Tôi đẩy nhẹ anh ra.

- Em không sao thật mà, anh đừng lo.

Nói đoạn, tôi nở một nụ cười với Lưu Phong, nụ cười bình yên nhất kể từ khi tôi lấy anh.

Những khoảnh khác ấy dường như thu hết vào tầm mắt của ai đó khiến anh ta tối sầm, hàn khí bao quanh.

Rầm!

Thẩm Quân Nghị thô bạo đẩy mạnh cánh cửa ra.

- Xem ra lá gan cô không hề nhỏ, chạy rồi còn muốn quyến rũ người khác?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.