Nhân Sinh Không Có Nếu Như Chỉ Có Kết Quả

Chương 16: Chương 16




Trạng thái của Lâm Lập Thu bây giờ là nhàm chán, hơn nữa còn lười biếng, lười không muốn ra công ty mua thuốc, thậm chí không muốn đi mua đồ ăn, cậu đem bản vẽ sửa lại tới lần N khách hàng vẫn không vừa lòng, cậu buồn bực đem bản vẽ lộn xộn xóa đi.

Liếc mắt nhìn thời gian phía dưới màn hình máy tính, 20:23, còn sớm. Cậu lấy điện thoại ra, ngón tay lướt lướt trên màn hình, tay lướt qua từng cái tên, không có cái nào tạo động lực cho cậu gọi tới, cuối cùng dừng lại ở tên Trương Diệu Quân, tên của người đàn ông xếp phía sau cùng, nghĩ có nên quấy rầy một chút không, cậu ấn trên cái tên kia, màn hình nhanh chóng chuyển tới phần thao thác, phím ấn màu xanh giờ khắc này phát ra ánh sáng yếu ớt.

Lâm Lập Thu ấn phím trở về, tiếp đó lại bấm vào, cậu để điện thoại trên bàn gõ gõ lên, cảm thấy mình lúc này y chang người bị bệnh thần kinh.

Từ Vương Cảnh Chi nhìn ra, Lâm Lập Thu hiện tại không khác gì với người bị bệnh thần kinh cả. Y thấy Lâm Lập Thu đem điện thoại lật tới lật lui gõ a gõ, rốt cuộc không nhịn được phun tào: “Tôi thật lòng thay mặt điện thoại của cậu đau lòng.”

Lâm Lập Thu quay đầu chun mũi một cái. “Tôi không muốn vẽ.”

“Có dũng khí thì khỏi vẽ.” Vương Cảnh Chi dù đang bận vẫn dừng động tác trên tay ung dung nhìn Lâm Lập Thu, “Ngày mai tôi thu thập đủ thi thể cho cậu.”

Lâm Lập Thu không chút do dự dựng ngón giữa với Lâm Lập Thu, để giải tỏa tâm tình giờ khắc này.

“Hắc!” Vương Cảnh Chi kêu, “Tôi là có lòng tốt nhắc nhở cậu. Ngày hôm nay người nào đó mới được Quản gia điểm danh biểu dương, không muốn thời khắc mấu chốt lại rơi dây sên.”

“Có thể đừng tạo áp lực cho tôi không?” Lâm Lập Thu nghiến răng nghiến lợi trừng Vương Cảnh Chi.

Lý Triều cũng đang tăng ca nhìn hai người bọn họ, “Các cậu có còn muốn về không?”

“Khách hàng vẫn đang xoắn xuýt bản vẽ của tôi, tôi muốn về cũng không đi được.” Lâm Lập Thu dùng con chuột điểm bản vẽ, “PSD phải sửa đến hỏng mất.”

Lý Triều đi tới nhìn một chút, một tấm bản vẽ cực lớn nhìn từ trên xuống, bởi vì bản vẽ sửa quá nhiều lúc Lâm Lập Thu di chuyển PS đã bắt đầu vướng, hình vẽ biểu hiện cũng là từng đốn từng đốn, “Tôi giết khách hàng đến cuối cùng đang xoắn xuýt cái gì?”

“Trời mới biết nhá, cậu nhìn xuống như thế này, mỗi người đều là một điểm đen, đặc biệt người kia còn muốn tôi bỏ vào nhiều người đánh thái cực quyền trên quảng trường.” Lâm Lập Thu vừa nói vừa phóng lớn bản vẽ, nói đến một quảng trường kỳ thực ở đây chỉ lớn bằng một ngón tay. “Tôi giết, tư liệu thực thu nhỏ vốn là nhỏ như thế, lại còn đánh thái cực, chính là đi máy bay cũng nhìn không ra.”

“Ha! Này! Lâm Lập Thu văn minh một chút a!” Lý Triều cười trêu chọc người trẻ tuổi không biết giữ mồm miệng.

Lâm Lập Thu hai tay ôm đầu vuốt tóc của mình, “Mẹ nó quả thực bị khách hàng đùa giỡn đến chết rồi.” Trên mặt biểu tình sống không thể yêu.

“Khách hàng ngược mình như là mối tình đầu.” Vương Cảnh Chi bên kia không nhanh không chậm trêu nói, “Cách mạng vẫn chưa thành công đồng chí vẫn cần nỗ lực a.”

Lâm Lập Thu đứng lên xẹt đến nhanh chóng nhào tới trên người Vương Cảnh Chi lấy tay vòng cổ y hận đến nghiến răng vang kẽo kẹt, “Vương Cảnh Chi! Cậu thử phun tào một lần nữa xem?”

“Ai ai ai!” Vương Cảnh Chi trở tay nắm Lâm Lập Thu, cười đến càng càn rỡ, “Ha ha. Lâm Lập Thu cậu liền nhận mệnh đi!”

Lâm Lập Thu oán hận thả Vương Cảnh Chi ra, không phát ra tiếng động ở trên cổ làm động tác dao chém.

“Tôi rất thông cảm với cậu.” Hoàn toàn nghe không ra chút ý thứ đồng cảm trong lời nói của Vương Cảnh Chi, y vẫn đúng trọng tâm đề nghi nói: “Cậu có thể đem một ít về vẽ.”

Lâm Lập Thu đi về chỗ ngồi, bị khách hàng hành hạ như một đống hồ dán. Cậu nằm ngửa tựa bên trong ghế thở dài, “Muốn chết a.”

“Ai, tôi nói tôi chuẩn bị xong chờ cậu chưa?” Vương Cảnh Chi thu dọn bản vẽ trên bàn, quay đầu lại hỏi Lý Triều, ”Triều nhân, lộng xong chưa?”

“Ngay đây, chơi 97 đi.” Lý Triều nói dối vẫy vẫy tay với Vương Cảnh Chi, “Hành cậu!”

“Thích!” Vương Cảnh Chi không phản đối, vẻ mặt hung hăng càn quấy, “Còn không biết ai hành ai!”

Lâm Lập Thu nhảy dựng lên dùng tay chỉ vào bọn họ, nghiến răng nghiến lợi, “Các cậu sao một chút cũng không suy nghĩ tới cảm nhận của tôi chớ!”

Hai người hoàn toàn mặc kệ cậu, trò chơi trên màn hình đã đánh cho khí thế ngất trời.

Lâm Lập Thu liếc một cái, nghĩ muốn ra ngoài mua ít đồ ăn, đi tới cửa thang lầu nhìn thấy một con mèo nhỏ màu vàng nhạt, rất nhỏ, đại khái chỉ nhỏ bằng bàn tay to.

“Meo ” Con mèo nhỏ tức giận kêu to, đôi mắt trong bóng tôi ánh lên.

“Lạc đường?” Lâm Lập Thu ngồi chồm hỗm xuống sờ sờ đầu con mèo nhỏ.

Quả cầu lông toàn vàng không né tránh tùy ý Lâm Lập Thu sờ, thậm chí thoải mái nheo mắt lại.

Lâm Lập Thu nhìn bộ dáng thoải mái của nó không khỏi cười cười, ôn nhu dụ dỗ nói: “Mày ở đây, chờ tao đi mua xúc xích cho mày ăn có được không.”

Quả cầu lông mở nửa mắt, mơ hồ khò khè một tiếng, cà cà trên tay Lâm Lập Thu.

“Tao đáp ứng với mày a.” Người trẻ tuổi thỏa mãn đứng lên, nhìn quả cầu lông ngồi xổm dưới đất, liền dặn dò: “Bé ngoan chờ a.”

“Meo…”

Lâm Lập Thu như là được đáp ứng cất bước nhanh chóng chạy xuống dưới lầu, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến siêu thị đối diện công ty mua mấy cái chân giò xông khói, tiện thể mua vài món đơn giản.

Chờ cậu trở về thấy quả cầu lông vẫn ở chỗ cũ chờ mình, mở to cặp đồng tử chưa biến sắc nhìn cậu, nhỏ giọng kêu: “Meo ” Tâm Lâm Lập Thu toàn bộ đều tan chảy.

Người trẻ tuổi lấy xúc xích từ bao bì ra thành thạo cắn xuống từng miếng nhỏ đưa tới bên mép tiểu tử.

Quả cầu lông màu vàng kêu càng to hơn, bay nhảy tiến đến há mồm cắn lên trên ngón tay Lâm Lập Thu.

“Oa” Lâm Lập Thu bị đau rụt tay về, nhếch miệng cười mắng, “Mày đời trước là chó à! Đói bụng thành như vậy.”

“Cậu đang làm gì thế?”

Đang chuyên tâm uy quả cầu lông ăn xúc xích Lâm Lập Thu chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trương Diệu Quân không biết xuất hiện lúc nào đang ở trên thang lầu cau mày.

“A?” Lâm Lập Thu theo bản năng nhếch miệng hoàn toàn không kịp phản ứng sao Trương Diệu Quân lại xuất hiện vào lúc này.

Nam nhân thấy bộ dạng ngu ngốc của cậu cũng bật cười, “Hỏi cậu ngồi ở cửa thang lầu làm gì? Chờ phần thưởng bị đánh à?”

Người trẻ tuổi rốt cuộc tìm được tiếng nói của mình, “Không, em cho mèo ăn.”

Trương Diệu Quân nghiêng đầu, rốt cuộc nhìn thấy quả cầu lông Lâm Lập Thu đang che chở dưới lòng bàn tay.

Tiểu tử cũng ngoẹo cổ nhìn nam nhân, đồng tử sáng lấp lánh.

Nam nhân thu ánh mắt chuyển tới trên người trẻ tuổi, ”Hạng mục giao rồi sao?”

“Còn chưa.” Lâm Lập Thu lắc đầu một cái, ”Khách hàng quá xoắn xuýt.”

“Vậy cậu còn có khoảng trống ở đây cho mèo ăn?”

Xong đời. Trong lòng Lâm Lập Thu căng thẳng, mím môi cúi đầu nhìn tiểu tử đang ăn.

“Đứng lên, vẽ đi.” Trương Diệu Quân đến gần người trẻ tuổi, ở trên cao nhìn xuống người hóa đà điểu.

Đầu Lâm Lập Thu cũng không dám ngẩng lên, ôm vài đồ vặt đứng lên, quay người hướng công ty đi tới, đi chưa tới hai bước không yên lòng quay đầu nhìn quả cầu lông nhỏ kia, quả cầu lông hoàn toàn bị xúc xích khống chế, Lâm Lập Thu chỉ có thể nhìn thấy đầu lông nhung của tiểu tử đang kịch liệt tranh đấu với xúc xích.

Trương Diệu Quân không chịu nổi bộ dáng cậu cẩn thận đi từng bước, một tay cầm lấy cái cổ Lâm Lập Thu hướng về phía công ty đuổi, ”Có tâm tư quản cho mèo, không có tâm tư vẽ? Quản gia hôm nay biểu dương vài cầu liền bị hỏng?”

Lâm Lập Thu bị nam nhân bắt cái cổ lảo đảo đi theo vài bước, ”Em không có.” Nói xong đi nhanh vài bước thoát khỏi ràng buộc của nam nhân, “Chính là vẽ không được muốn đi ra ngoài một chút mà thôi.” Người trẻ tuổi cau mày cảm thấy nam nhân đem chuyện nhỏ xé thành to, chuyện gì đến nơi hắn đều không thể xoay chuyển cục diện.

Hai người đi tới trong công ty, Trương Diệu Quân đứng trước khu làm việc nhìn thấy trên màn hình máy tính của Lý Triều trò chơi lấp lóe không ngừng, nam nhân liếc nhìn người trẻ tuổi, lướt qua cậu đi về phía Lý Triều.

Vương Cảnh Chi phát hiện Trương Diệu Quân trước, xẹt cái nhảy dựng lên, “Quân, anh Quân…” Lý Triều nghe động tĩnh cũng quay đầu, sợ đến loảng xoảng đánh vào trên bàn phím, “Ngao ”

Trương Diệu Quân mắt lạnh nhìn người trẻ tuổi chật vật, đợi đến khi hai bé ngoan tự động đóng trò chơi lại, mới lên tiếng: “Hạng mục giao liền về ký túc xá, tinh lực tốt như vậy có muốn đi ra ngoài chạy vài vòng hay không?” Nam nhân nói xong liền thấy hai người cùng lúc lắc đầu, Trương Diệu Quân nâng tay nhìn đồng hồ nói: “Lại chơi tới mười giờ, nghĩ muốn hỗn độn giờ tăng ca? Ngày mai,” Tay nam nhân bỗng dưng chỉ hai người, “Toàn bộ đến tám giờ cho tôi, tôi xem nhìn thẻ ghi chép.”

Vương Cảnh Chi gật đầu như giã tỏi, chỉ sợ Trương Diệu Quân không vuốt lông được sẽ đem chuyện đâm đến chỗ anh mình, vậy y liền thật sự phóng thí.

Lý Triều cũng gật gật đầu, trong lòng ai thán Trương Diệu Quân quả thực xuất quỷ nhập thần.

“Lập tức về!”

Vốn hai người đang yên lặng lập tức như hỏa tiễn lên dây cót hỏa tốc chạy trốn khỏi hiện trường, Vương Cảnh Chi đi ra ngoài khu làm việc nhìn Lâm Lập Thu lo lắng liền bị Lý Triều kéo đến cửa công ty trốn.

Trương Diệu Quân quả thực để cho bọn họ chạy thoát, lúc này mới xoay người để ý Lâm Lập Thu còn ở chỗ cũ.

“Cậu dự định đứng ở đó bao lâu?”

Lâm Lập Thu nghiêng đầu, hạ mi mắt, chợt phát hiện bên chân xuất hiện quả cầu lông vàng.

“Lông dài thật giống như quả chanh…”

Nam nhân không nghe thấy trẻ tuổi đang nói thầm cái gì, hắn đi tới chỗ ngồi của người trẻ tuổi ngồi xuống, di chuyển con chuột mở máy tính, tiếng tĩnh điện chợt lóe.

Trương Diệu Quân mở cửa sổ nhỏ, văn kiện bên trong phần mềm PS vận hàng đã vượt quá định mức, hắn trên bàn phím gõ văn bản thật sự không chậm như bình thường.

Chờ hình vẽ hiện trống trải, nam nhân theo thói quen trượt đến bản vẽ tầng bên cạnh, mắt quét số tầng bản vẽ, phát hiện số lượng nhanh đến hai trăm tầng, qua loa nhìn xuống phân loại không rõ, toàn bộ nhóm không có chút đầu mối nào, nam nhân ngẩng đầu lướt từ màn hình vi tính nhìn về phía Lâm Lập Thu, trầm giọng quát lên: “Lâm Lập Thu, cậu tới đây cho tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.