Nhân Sinh Không Có Nếu Như Chỉ Có Kết Quả

Chương 1: Chương 1




Trương Diệu Quân lần thứ hai thật sự nhìn thấy Lâm Lập Thu là tại một siêu thị cỡ lớn, đương nhiên khi đó hai người hoàn toàn không cùng xuất hiện.

Lúc đó buổi sáng cuối tuần đang là giờ cao điểm buôn bán, một bên các ông bà vây quanh quầy rau cải, hò hét ầm ỉ.

Mà Lâm Lập Thu thì lại đứng ở chỗ bán bánh ngọt chuyên tâm nhìn chằm chằm quang cảnh phía sau tấm kính.

Trương Diệu Quân cầm bình sữa chua đi dạo, đứng cách sau lưng Lâm Lập Thu một khoảng, nhìn thấy người trẻ tuổi vẫn chuyên tâm không nhúc nhích, không khỏi gợi lên lòng hiếu kỳ, vì vậy hắn đến gần chút nhìn xem rốt cục sau tấm kính là gì — một thợ làm bánh mặc đồng phục màu trắng đang làm ra một cái bánh sinh nhật. Nam nhân không tiếng động “a” một tiếng, thì ra là như vậy, hắn một bên cười thầm lòng hiếu kỳ của mình, một bên quay người đi nơi khác.

Đợi đến khi Trương Diệu Quân dạo một vòng trở về, lúc đi tới quầy tính tiền liền gặp người trẻ tuổi hồi nãy, chỉ là trên tay người trẻ tuổi này nhiều hơn một cái hộp đựng bánh xinh xắn được đóng gói.

Bọn họ cùng nhau xếp hàng trước quầy thu tiền, thời điểm người trẻ tuổi tính tiền hướng Trương Diệu Quân hỏi cần thẻ hội viên không, Lâm Lập Thu đem thẻ hội viên đưa cho Trương Diệu Quân còn cười cười, một cái má lúm đồng tiền đầy đẹp mắt lập tức xuất hiện trên khuôn mặt anh tuấn của hắn. Trương Diệu Quân lúc nhận thẻ hội viên cũng câu khóe miệng lên cười lại, nghĩ rằng dáng dấp tiểu tử này cũng không tệ a. Tiếp đó bọn họ cùng nhau đi ra khỏi siêu thị, Lâm Lập Thu rẽ trái tiền vào KFC bên cạnh, Trương Diệu Quân nghiêng đầu nhìn người trẻ tuổi đi vào rồi lại nghĩ, đây là cho ai sống ở đây đi? Đáp án không rõ ràng vài giây sau liền bị đuổi ra khỏi đầu. Nam nhân nhấc túi mua sắm có chút nặng nề trên tay bước nhanh tới trạm xe gần siêu thị.

Lâm Lập Thu ngồi ở KFC nhìn bánh ga tô mừng sinh nhật phía sau mặt giấy kinh bóng có một loại hạnh phúc không nói ra được, từng đóa hoa liên tiếp nhau đặt trên bánh, cậu vui vẻ nhếch miệng, nghĩ, cũng coi như cho mình một cái sinh nhật đi.

Lâm Lập Thu ở thành phố xa lạ phía Nam này công tác gần một năm, bộ dáng bỡ ngỡ lúc đầu đến bây giờ cũng trở nên quen thuộc.

Cơn buồn ngủ cuối tuần tích lũy cùng giấc ngủ buổi sáng chưa đủ làm cho người ta vẫn chưa muốn tỉnh lại, Lâm Lập Thu ấn dấu vân tay lên mấy nhận diện, đợi cho máy móc vang lên âm thanh giống như bệnh nhân ung thư thời kỳ cuối không hề cả giận nói: “Cám ơn.” Cậu mới ngáp một cái lên dây cót tinh thần hướng bàn làm việc của mình đi đến.“Này, Lâm Lập Thu, cậu có biết tổ chúng ta thay đổi tổ trưởng không?” Còn chưa đi đến bàn làm việc, Lý Triều bên cạnh liền bắt đầu tìm kiếm bát quái sáng sớm.

“Biết chứ, tuần trước lão Quản từng nói với tôi,” Lâm Lập Thu ngồi xuống tìm tư thế thoải mái, “Nói là từ tổng bộ điều tới, không riêng gì tổ chúng ta, tổ hải ngoại cũng điều hai người.”

“Hoàng lão đại thật sự tàn nhẫn a, nói đi là đi.” Lý Triều bĩu môi bộ dáng rất là bất mãn.

Lâm Lập Thu nâng mắt nhìn Lý Triều một chút, không nói tiếp, này đối với cậu chẳng là gì, miễn mình làm tốt là được. Cậu là loại người không thích công tác dùng não bên ngoài, bình thường làm việc giết chết nhiều tế bào não, những việc vụn vặt này đối với tế bào não của hắn đều không có ý nghĩa.

Tới thẳng giữa trưa bọn họ mới biết tổ trưởng mới tới là một nam nhân trung niên tên Trương Diệu Quân, xem ra cùng lão Quản quan hệ rất tốt. Bọn họ lúc ăn cơm trở về lúc ấy lão Quản liền cùng Trương Diệu Quân xuất hiện trước mặt bọn họ, quản gia cười nói: “Sau này tổ các cậu liền theo Trương lão đại lăn lộn.”

Trương Diệu Quân cũng câu khóe miệng, biểu tình trên mặt không nhều, hắn vỗ xuống vai Quản Lăng Quân, “Không cần phải làm như xã hội đen.”

Lý Triều nghe vội vàng tiếp cậu, “Không có việc gì! Sau này em chính là đi theo người a!”

Mọi người trong tổ đều cười theo, Lâm Lập Thu toét miệng ha ha cười, Trương Diệu Quân nhìn má lúm đồng tiền trên mặt người trẻ tuổi này cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.