Cô vừa đuổi theo Hàn Chí Dương vừa hỏi: “Dương tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Cửa hàng Tiffany.”
Tiffany? Lục An Kỳ tròn mắt nhìn Hàn Chí Dương tò mò liên tiếng hỏi.
“Nơi đó không phải là cửa hàng kinh doanh trang phục dạ hội sao? chúng ta đến nơi đó làm gì?''
Không nghe thấy anh trả lời, Lục An Kỳ củng không dám hỏi thêm, đợi cho thang máy ngừng ở tầng trệt, thì nhanh chóng xuống tầng hầm để lấy xe. . !
15 phút sau. .
Chiếc xe SL màu đen sang trọng ngừng trước cửa hàng Tiffany.
Hàn Chí Dương và Lục An Kỳ vừa vào bên trong, liền có người nhận ra anh, cô gái trẻ trên gương mặt treo một nụ cười sáng lạng đi tới cất giọng ngọt ngào.
“Dương tiên sinh, ngài và tiểu thư muốn mua gì ạ.”
Hàn Chí Dương không nóng không lạnh, lên tiếng.
“Giúp tôi chọn cho cô ấy một bộ váy, sau đó trang điểm để dự tiệc.”
“Hả? không cần đâu Dương tổng, tôi về nhà sẽ tự. .” Lục An Kỳ vừa xua xua tay vừa nói.
Cô còn chưa nói hết câu đã bị ánh mắt rõ ràng cảnh cáo “Cô mà còn nói sẽ biết tay tôi” của anh làm cho lời chưa nói bị nuốt lại vào trong.
Lục An Kỳ nuốt nước bọt, cắn cắn môi dưới, sau đó gượng cười quay sang cô gái trẻ bên cạnh nói giọng ỉu xìu.
“Làm phiền cô nhé.” =.=”
Cô gái trẻ mỉm cười thân thiện, rồi đưa tay về phía trước, làm động tác mời cô vào bên trong chọn trang phục.
Hàn Chí Dương trong lúc đợi Lục An Kỳ, anh đi tới ghế sofa ngồi xuống tiện tay lấy bừa một cuốn tạp chí lật ra xem giết thời gian.
Lúc Lục An Kỳ quay trở lại, đã gần một giờ đồng hồ, cô nhìn quanh một vòng, nhìn thấy Hàn Chí Dương đang đứng ở gần cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài.
Cô đi tới gần anh lên tiếng.
“Tôi xong rồi.”
Hàn Chí Dương vốn là đang nghe điện thoại của Tiếc Gia Cường, vì xe hôm nay đến ngày bảo dưỡng định kỳ, đang hỏi anh tiện đường tới buổi lễ thì đến rước có được không.
Anh vẫn còn chưa trả lời thì nghe Lục An Kỳ ở phía sau lên tiếng, anh theo bản năng xoay người lại, sau đó anh như bị điểm nguyệt, mắt củng không động một cái, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt.
Lục An Kỳ ngày thường đã rất xinh đẹp, hôm nay cô mặc trên người chiếc đầm lệch vai màu trắng ngà với họa tiết hoa lá đơn giản chạy zíc zắc theo thân váy. được phối ăn ý cùng đôi giày cao gót đính ánh bạc, lại nói vóc dáng ba vòng chuẩn của cô, càng tôn lên vẻ kiêu sa.
Anh nhìn chăm chú từng chi tiếc trên gương mặt được trang điểm hài hoà của Lục An Kỳ đôi mắt to tròn của cô được chuốt mascara làm cho đôi mắt trở nên long lanh tuyệt đẹp.
Lại nhìn chiếc mũi cao thanh tú của cô, sau đó nhìn đến hai má lúm đồng tiền vì môi nhỏ xinh đẹp đang gượng cười ngại ngùng như quyến rũ người ta phạm tội, làm cho anh bị ngẩn người ra. .
“Alo”
“Hàn Chí Dương, cậu đâu rồi?”
“Có đón tớ được không vậy?”
“......”
Bên kia di động Tiếc Gia Cường đang nhiệt tình réo gọi, mất gần 5 phút, Hàn Chí Dương mới bất chợt lên tiếng.
“Cậu đón xe khác đi, tớ bận rồi, gặp sau.”
Sau đó không đợi cho Tiếc Gia Cường tiếp tục lải nhải, anh bấm kết thúc cuộc gọi rồi cho di động vào trong túi.
Dư quang khoé mắt liếc nhìn cô một lần nữa mới giả vờ hắn giọng một tiếng, sau đó rút trong ví một cái thẻ quay sang đưa cho cô gái trẻ nói.
“Ngày mai tới đây thanh toán.” sau đó hơi nhẹ giọng nói với Lục An Kỳ.
“Chúng ta đi.”
Cô gái trẻ đưa hai tay nhận lấy thẻ của Hàn Chí Dương, ôn nhu lên tiếng chào khách.
“Vâng Dương tiên sinh và tiểu thư đi thong thả.”
Ra xe Lục An Kỳ vừa chuẩn bị mở cửa xe bên ghế tài xế thì Hàn Chí Dương đi tới bên cạnh cất giọng.
“Để tôi lái cho, cô.. qua bên kia đi.”
Lục An Kỳ đưa mắt nhìn Hàn Chí Dương như định hỏi chuyện gì, nhưng lại nghĩ tình hình hiện đang rất tốt, sợ không khéo hỏi chuyện không nên lại chọc giận anh ta, người khổ sẽ là cô.
Thế nên cô sau khi lí nhí nói “Vâng” liền đi vòng qua ghế lái phụ im lặng ngồi vào.
Hàn Chí Dương khởi động xe, sau đó thắt dây an toàn xong mới cho xe từ từ lăn bánh tới buổi lễ.