Nhân Sinh Kiếp Này Phải Yêu Em

Chương 28: Chương 28: Dương Tổng Sớm An




Sau khi ăn sáng xong, trên đường về công ty cả hai người trò chuyện khá vui vẻ, Lục An Kỳ hỏi thăm Phùng Tịch Nhiên biết ở đâu cho thuê nhà trọ giá rẻ không?

Phùng Tịch Nhiên nói có biết một vài người bạn cho thuê phòng trọ giá củng rất được, nói chiều nay hết giờ làm sẽ đưa cô đi tìm. .

Xe ngừng trước cổng công ty, Lục An Kỳ xuống xe trước, không quên nói cám ơn với Phùng Tịch Nhiên rồi mới đi vào.

Vừa bước vào đại sảnh, những cô tiếp tân mới hôm qua nói xấu cô, hôm nay đã ôn ôn nhu nhu gọi tên cô chào thân mật.

Lục An Kỳ là người thẳng tính, vốn không thể nuốt trôi thể loại như thế này, cô không thèm chào lại bọn họ mà quay mặt đi nơi khác,

Vì là ngày đầu đi làm, cô tính đợi Phùng Tịch Nhiên vào để hỏi nơi mình làm việc là ở đâu?

Lục An Kỳ vừa xoay người nhìn lối ra vào thì nhìn thấy cô gái hôm qua đưa cô lên phòng Hàn Chí Dương, đang mỉn cười đi đến gần cô, cô theo phép lịch sự, củng mỉm cười gật đầu chào lại cô gái đó.

Tống Nhược Hy đi đến cạnh cô giọng dịu dàng lên tiếng.

“Lục tiểu thư, cô đã đến, Dương tổng đã dặn hôm nay tiểu thư đến thì hướng dẫn cho tiểu thư nơi làm việc, mời tiểu thư theo tôi.”

Lục An Kỳ nghe cô gái đó cứ xưng hô với mình như thế khiến cô cảm thấy thật kỳ cục, nên vội xua xua tay nói.

“Aiiyo cô đừng gọi tôi là tiểu thư này, tiểu thư nọ làm tôi cảm thấy thật ngại ngùng, tôi củng chỉ là nhân viên cùng làm việc giống cô thôi, gọi tôi An Kỳ đi nhé.”

Tống Nhược Hy không nói gì, chỉ nhìn Lục An Kỳ rồi cười ái ngại, sau mới đưa tay về phía trước, động tác mời Lục An Kỳ đi theo.

Lục An Kỳ thấy cô gái đó không trả lời cô, khi không lại cười như thế là ý tứ gì, cô vừa bước đi vừa hỏi.

“À, cô tên gì vậy, hôm qua đến bây giờ vẫn chưa biết tên cô?”

“Tôi tên là Tống Nhược Hy, làm bên bộ phận PR” đi đến khúc cua của hành lang, Tống Nhược Hy lại lên tiếng: “Tiểu thư bên này.” rồi đưa tay về hướng mình vừa nói.

Lục An Kỳ cau mày lại, vẻ mặt không vui nói: “Đã nói đừng gọi tôi là tiểu thư nữa mà, tôi và cô đoán chừng tuổi củng không chênh lệch bao nhiêu, cứ gọi bằng tên đi aa..”

Tống Nhược Hy nhìn thấy được Lục An Kỳ không vui, lại nghĩ đến Dương tổng xem cô gái này không đơn giản, sợ là biết cô làm cho cô ấy không vui thì không biết sau đó sẽ như thế nào? nên liền đổi cách xưng hô.

“Tôi quên mất, An Kỳ đừng giận, sau đó nở nụ cười thật tự nhiên cầu toàn.

Lục An Kỳ bây giờ mới lại vui vẻ cười, đi theo Tống Nhược Hy tới bàn làm việc của anh trai cô.

Nhưng bàn làm việc hôm qua cô thấy đã không ở gần cửa phòng làm việc của Dương tổng nữa, mà là ở trong phòng, cách bàn làm việc của Dương tổng không xa.

Lục An Kỳ mở to mắt nhìn Tống Nhược Hy, Tống Nhược Hy có thể hiểu được cô là đang muốn hỏi chuyện gì?

Không phải một mình Lục An Kỳ có phản ứng này, mà hôm qua, ngay sau khi Dương tổng nói: “Cô Lục An Kỳ ngày mai sẽ đến đây làm việc thay cho trợ lý Lục Dĩ Nam, Phùng Tịch Nhiên ngày mai bàn giao những công việc đang dỡ lại cho cô Lục, còn Tống Nhược Hy cô phụ trách hướng dẫn cho Lục An Kỳ nơi làm việc và những quy tắc trong công ty.”

Gần cuối cuộc họp, còn gọi vài nhân viên lên phòng Dương tổng bố trí lại nơi làm việc.

Cả một phòng người ai củng mắt chữ O miệng chữ A kinh ngạc nhìn Dương tổng, nhưng không ai dám chán sống mà đi hỏi.

Tống Nhược Hy nở nụ cười khiêm tốn, vừa giải thích: “Đây là do Dương tổng sắp xếp.” rồi nói cho Lục An Kỳ, những thói quen sinh hoạt hằng ngày của Dương tổng và một số quy tắc trong công ty.

Sau đó Tống Nhược Hy đưa số điện thoại của mình cho Lục An Kỳ nói: “ Niếu có việc gì không hiểu An Kỳ cứ gọi cho tôi.” rồi mới rời đi.

Lục An Kỳ nhận lấy tờ danh thiếp của Tống Nhược Hy để vào trong túi xách, thì Phùng Tịch Nhiên củng vừa cầm xấp văn kiện đi vào gọi cô.

“An Kỳ, đây là văn kiện của hạng mục doanh thu tháng này, đã làm xong rồi.”

Còn cái này là lịch trình làm việc của Dương tổng, đợi chút nữa Dương tổng vào khoảng 5 phút thì em báo cáo lịch trình cho Dương tổng.”

“Còn những cái này, tối hôm qua chúng ta đã trao đổi qua, có cái nào không hiểu thì cứ hỏi anh nhé.”

Phùng Tịch Nhiên so với lúc gặp nhau ở bên ngoài hoàn toàn khác hẳn, anh nói mạch lạc, rất chuyên nghiệp, còn mang theo vài phần nghiêm túc, chuyên chú.

Không như lúc bên ngoài, sẽ vô tư cười đùa, pha trò rất không nghiêm túc, Lục An Kỳ gật gù đánh giá, đúng như hôm qua Hàn Chí Dương đã nói, tập đoàn Dương thị, từ nhân viên đại sảnh đến nhân viên cấp cao, ai củng là tuyển chọn từ những người có kinh nghiệm, là tinh anh trong tinh anh.

Cô nói “Vâng” với Phùng Tịch Nhiên rồi đặt văn kiện sang một bên.

Phùng Tịch Nhiên củng không ở lại đó lâu, sau khi giao văn kiện cho Lục An Kỳ liền ra khỏi phòng.

Nhưng lúc Phùng Tịch Nhiên vừa xoay người đi được vài bước, Lục An Kỳ lại nghe giọng nói Phùng Tịch Nhiên vang lên lần nữa.

“Dương tổng sớm” cô nâng tầm mắt từ hồ sơ văn kiện lên phát hiện Hàn Chí Dương trên người là một bộ âu phục màu đen trước sau như một, áo sơ mi màu trắng, không tiếng động đi vào.

Lục An Kỳ liền đứng dậy, hơi cúi đầu, nói theo Phùng Tịch Nhiên.

”Dương.. tổng, sớm.”

Phùng Tịch Nhiên sau khi thấy Dương tổng gật đầu với mình mới rời đi.

Hàn Chí Dương liếc nhìn Lục An Kỳ một cái, sau đó không nói gì ngồi xuống ghế, tay anh kéo màng hình laptop lên, vừa tính nhập mật mã vào, dư quang khoé mắt thấy Lục An Kỳ đang cầm một cuốn sổ nhỏ đi đến chổ của anh.

Động tác nhập mật mã của anh hơi ngừng lại, anh tựa lưng ra sau, chân vắc chéo, hai tay gác lên thành ghế, đan lại với nhau, nhìn cô không nói gì.

Lục An Kỳ đứng khoảng 10 giây mới nhìn vào khuôn mặt tuấn mỹ của anh, thấy anh đang nhìn chằm chằm mình, cô có chút không thoải mái, nên củng im lặng.

“Chuyện gì?” Hàn Chí Dương bất ngờ lên tiếng.

Lục An Kỳ lúc này mới nhớ ra cô đứng ở đây để làm cái gì?

Cô nhanh chóng lấy lại bình tỉnh, ngữ điệu vững vàng, khí chất lưu loát, báo cáo 1 loạt hành trình hôm nay Dương tổng phải làm, sau đó gập sổ nhỏ lại nhìn anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.