Trong lúc đợi Tiếc Gia Cường đi lấy vào trong bóng mang ra.
Hàn Chí Dương tranh thủ lấy di động và ví tiền để trên bàn nghỉ, chợt nhìn thấy mảnh giấy khi nãy Tiếc Gia Cường đã lấy trên bàn ăn cơm, anh liền cầm lên xem thử.
( Cơm đã làm xong, anh ăn xong cứ bỏ ở đó, chiều tôi về sẽ dọn. )
Hàn Chí Dương sau khi đọc xong khoé môi hơi nhếch lên, nói một mình.
“Thì ra cô ấy ra ngoài cho nên mới viết cái này lại cho mình.” rồi cho mảnh giấy vào túi lại.
Tiếc Gia Cường một tay nắm bóng, vỗ vỗ hai cái trên mặt đất, bóng liền dễ dàng bật lên, ném bóng vào rổ, sau đó tiếp được bóng bắn về, vừa vỗ, vừa gọi Hàn Chí Dương kì kèo ra điều kiện.
“Chí Dương, hôm nay chúng ta cá một ván đi.”
“Niếu cậu thua, phải nói cho tớ biết người phụ nữ trong nhà cậu là ai?”
Hàn Chí Dương hừ nhẹ một tiếng rồi cao ngạo cất giọng.
“Đợi cậu thắng hẳng nói.” anh vừa dứt lời liền nhanh như chớp, vù một cái đã đến trước mặt Tiếc Gia Cường cướp đi bóng, với khả năng điêu luyện của anh chưa tới mười giây một trái bóng liền được tung vào rỗ.
Tiếc Gia Cường cũng không vừa, sau khi lấy lại phong độ liền đuổi theo Hàn Chí Dương lườn lách cướp bóng cũng cho một trái bay vào lưới, rồi quay sang nhướng nhướng lông mày nói.
“Hôm nay cậu chuẩn bị sắp xếp câu chữ, xem nên nói về người phụ nữ đó cho tớ nghe là từ khi nào đi.”
Hàn Chí Dương khẽ nhếch môi, không trả lời mà bắt đầu dẫn bóng đi về phía trước, Tiếc Gia Cường cũng không kém cạnh, đang chặn bóng không cho Hàn Chí Dương ghi điểm!
Trời hôm nay rất mát mẻ, còn có những cơn gió nhẹ thổi tới, trên sân vận động trống rỗng, trừ hai người bọn họ ra, cũng không có người nào khác bên cạnh.
Cả một sân vận động trống trải, trừ lúc thỉnh thoảng truyền đến tiếng giày ma sát mặt đất bằng gỗ phát ra một tiếng đông đông đông, an tĩnh không còn tiếng vang gì khác.
Ở cách đó không xa, Lục An Kỳ cùng Phùng Tịch Nhiên và một số nhân viên đang phân phát những phần cơm miễn phí cho mọi người.
Sau khi phát xong cơm, Lục An Kỳ nhìn thấy một bà cụ đang ngập ngừng đứng ven đường như muốn đi qua nhưng nhìn thấy xe đông quá lại không dám.
Cô liền mỉm cười đi tới bên cạnh bà cụ hỏi bà có muốn sang bên kia không? Phùng Tịch Nhiên thấy vậy cũng vội chạy đến, cùng dìu bà cụ sang bên kia đường, rồi đợi đưa bà cụ lên xe mới thôi.
Lúc cả hai quay về Phùng Tịch Nhiên liền cầm chai nươc suối đã vặn nắp đưa cho cô cười nhẹ nói.
“An Kỳ uống nước đi, hôm nay em vất vả rồi.”
Lục An kỳ ngẩn đầu, đưa chai nước lên uống một hơi, rồi nở một nụ cười ngọt.
“Không vất vả, hôm nay thật rất vui mà..” Cô còn chưa nói xong, dư quang khoé mắt nhìn thấy ở gần nơi đó không xa có bóng dáng của người đàn ông quen thuộc.
Cô khẽ cau mày lại rồi bước đi thêm gần mười bước nữa mới nhìn thấy rõ, Hàn Chí Dương đang tung bóng vào rỗ.
Hàn Chí Dương lúc này mặc trên người bộ đồ thể thao màu trắng viền xanh, trên khuôn mặt cùng da thịt lấm tấm mồ hôi, lúc quả bóng lọt lưới, trên gương mặt tuấn tú của anh liền treo lên một nụ cười cao ngạo.
Cô nhìn chăm chú vẻ mặt của anh như có lực ma mị, không thể rời mắt đi nơi khác.
Phùng Tịch Nhiên vẫn chưa biết Lục An Kỳ là đang nhìn cái gì cho nên đi tới gần lên tiếng hỏi cô.
“Em đang nhìn gì thế An Kỳ?”
Lúc Phùng Tịch Nhiên gọi Lục An Kỳ giọng hơi lớn, khiến cho hai người đàn ông trong sân đang tranh bóng vì nghe được một cái tên quen thuộc, động tác tranh bóng hơi ngừng lại, cùng ngoảnh đầu lại nhìn theo hướng vừa phát ra âm thanh.