Nhân Sinh Kiếp Này Phải Yêu Em

Chương 93: Chương 93: Không Cần Giúp




Nói đến Lục An Kỳ ở Bắc Kinh.

Từ ngày hôm đó cô lướt qua vai Hàn Chí Dương ở ngoài hoa viên đến nay đã hơn hai tuần, mọi thứ dường như trôi qua rất bình thường.

Bình thường như ngày đầu Lục An Kỳ mới đến Dương thị làm, Hàn Chí Dương cũng không quá quan tâm cô như trước đó nữa, cô cũng không quá buồn phiền bởi vì ngay từ lúc cô quyết định nói ra những lời nói về ba anh, thì phần nào đã đoán được sẽ có kết quả này.

Lục Dĩ Nam cũng đã kể cho cô nghe về việc Hàn Chí Dương đề bạc anh làm giám đốc cho chi nhánh mới của anh, cũng đã khuyên cô hết hợp đồng thì trở về Đài Loan, cô đã gật đầu đồng ý.

Hàn Chí Dương với cô mà nói, là hai cấp bậc khác nhau quá xa, cô làm sao dám mong cầu ở anh cái gì chứ? Điều cô nên làm chính là, làm tròn nhiệm vụ được cấp trên giao phó tránh để xảy ra những phiền hà rắc rối, như thế trôi qua hai tháng nữa sau đó kết thúc hợp đồng, sẽ trở về Đài Loan nhanh chóng quên anh đi..

Cho nên gần đây, lúc tan ca cô sẽ thường nhận lời mời đi ăn uống hoặc xem phim từ những đồng nghiệp khác, có cả Phùng Tịch Nhiên.

Tối hôm nay cũng thế, sau khi làm cơm xong Lục An Kỳ đi lên thư phòng gọi Hàn Chí Dương xuống ăn, sau đó trở lên phòng thay đồ, trang điểm một chút rồi cầm túi xách đi xuống lầu.

Lúc đi được nữa cầu thang thì di động của Lục An Kỳ chợt reo lên, cô một tay kéo kéo tóc sang một bên một tay áp di động vào một bên tai, cất giọng dịu ngọt.

“Anh Tịch Nhiên đợi một chút, em bây giờ liền ra ngay.”

Sau đó đi tới gần Hàn Chí Dương đang ngồi ở bàn cơm, nói qua loa.

“Anh ăn xong cứ để ở đó, tôi lát nữa trở về sẽ thu dọn.” rồi xoay người hướng ra cửa bước nhanh đi.

Nhưng là cô chỉ đi được hai bước, liền bị tiếng chén đũa dằn mạnh xuống bàn gỗ một cái khá mạnh, làm cho một tiếng “Rầm” chói tai vang lên.

Lục An Kỳ khẽ nhăn mi tâm lại không hiểu chuyện gì, gần đây Hàn Chí Dương lúc trở về nhà thường xuyên nổi giận bất thường như thế, cô xoay người lại nhìn Hàn Chí Dương đang một thân băng lãnh, dùng ánh mắt như muốn phân chia người làm trăm mảnh đi nhìn cô, làm cho cô tuy không hiểu đã phạm lỗi gì nhưng vẫn bị ánh nhìn có cây đao làm cho run sợ.

Cô cắn cắn môi dưới hơi nhỏ giọng hỏi.

“Là cơm hôm nay không vừa miệng? Hay do tôi phạm phải sai sót gì lại khiến Dương tổng ngài tức giận?”

Hàn Chí Dương mi tâm vẫn cứ hung hăng nhíu chặt lại nhìn Lục An Kỳ không lên tiếng, Lục An Kỳ thấy vậy cũng đứng im không động gần năm phút trôi qua, di động trong túi xách lại lần nữa reo lên.

Lục An Kỳ nâng mi mắt lên nhìn Hàn Chí Dương dò xét, sau đó do dự một chút mới cho tay vào trong túi xách cầm lấy di động ra định bấm nghe thì Hàn Chí Dương bất ngờ đứng lên trở lên trên lầu.

Lúc anh vượt qua người cô, có vài giọt máu ở anh bàn tay rơi xuống dưới sàn gạch trắng, dư quang khoé mắt cô kịp nhìn thấy liền hốt hoảng, hai mắt trợn tròn hết dời tầm mắt từ sàn gạch sứ lại đến bàn cơm.

Bây giờ mới để ý, chén sứ khi nảy bị Hàn Chí Dương dùng sức dằn mạnh khiến cho bị vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, trên đó cũng có máu, vậy máu này chính là của Hàn Chí Dương?

Lục An Kỳ vừa nghĩ được tới như vậy, liền cho điện thoại trở vào trong túi vứt bừa trên bàn ăn, rồi vội vàng cầm lấy hộp y tế chạy lên phòng của Hàn Chí Dương, cô đứng bên ngoài gõ cửa hai lần đợi tầm mười giây, bên trong vẫn không có ý tứ trả lời, Lục An Kỳ liền không màng tới có bị Hàn Chí Dương mắng hay không to gan vặn tay cầm cánh cửa đẩy ra bước vào bên trong.

Trong phòng không có mở đèn, Lục An Kỳ phải cố giương to hai mắt ra nhìn một lượt xung quanh, mới nhìn thấy Hàn Chí Dương đang ngồi bên một góc giường hơi khom người về phía trước, hai khuỷ tay chống lên hai đùi, im lặng không lên tiếng.

Lục An Kỳ đưa tay bật công tắc đèn trên vách tường lên, do dự một chút rồi xách hộp y tế nhỏ bước tới gần Hàn Chí Dương, nhìn nơi bàn tay đang bị thương của Hàn Chí Dương, trong lòng Lục An Kỳ không tránh khỏi đau lòng.

Không quan tâm Hàn Chí Dương có muốn cô giúp không, liền trực tiếp ngồi xuống bên cạnh mở hộp y tế ra lấy bông băng và nước khử trùng.

nhưng lúc cô chạm được tay Hàn Chí Dương, anh đột nhiên giật mạnh ra khỏi tay cô ngữ khí lãnh bạc nói: “Không cần cô giúp.”

Lục An Kỳ bị ngữ khí của Hàn Chí Dương làm cho run sợ, cô còn đang im lặng một chút suy nghĩ xem nên làm thế nào, thì điện thoại trong túi xách của cô để ở dưới bàn ăn nhà bếp lại lần nữa reo lên.

Lúc này Lục An Kỳ mới nhớ là đã nói Phùng Tịch Nhiên cô ra ngoài ngay, mà bây giờ lại quên mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.