Đường Phi Yên biết anh là không muốn nói nữa, cô liếc nhìn đồng hồ treo trên vách tường, nhìn thấy đã hơn sáu giờ tối, cô lúc chiều còn không biết phải làm sao ngủ cùng trong phòng khi mà Lục Dĩ Nam đã tỉnh lại, bây giờ nghe anh nói như vậy, cô hơi ngại ngùng lên tiếng.
“Như thế có tiện lắm không, lúc chiều mẹ em đã dặn phải ở lại.. Cho nên..”
Lục Dĩ Nam hiểu ý cô muốn nói gì tiếp theo nên cắt lời cô: “Tôi đã khoẻ hơn rất nhiều rồi, em cứ về nhà đi, ở đây là bệnh viện, có việc gì tôi sẽ gọi bác sĩ hoặc y tá.”
Cô bây giờ mới yên tâm hơn một chút, cười mỉm: “Vậy em về, ngày mai gặp.”
Anh gật nhẹ đầu tay cầm di động giơ lên nói: “về đến nhà thì nhắn cho tôi một tin.” rồi đặt sang một bên.
Đường Phi Yên cũng nhẹ gật đầu nói “Vâng” rồi cầm túi xách vui vẻ ra về...
__o0o__
Tối hôm qua Lục An Kỳ sau khi cùng Hàn Chí Dương họp xong, lúc cô đang thu gom lại bản kế hoạch để trở về phòng, anh đã nói sáng hôm nay không đến công ty SGC, còn nói cho cô hôm nay muốn đi đâu thì đi nơi đó, làm cho cô vui mừng tới gần như suốt đêm không ngủ, chỉ mong sao cho mặt trời mau mọc để cho cô được đến bệnh viện thăm anh trai, và trở về ngôi nhà nhỏ của cô ngắm nhìn một chút, và còn nhiều, rất nhiều nơi muốn tới.
Cho nên sáng hôm nay đặc biệt dậy rất sớm, tâm trạng cô đang rất phấn khởi, cô làm vệ sinh cá nhân xong, trang điểm lại một chút rồi đi xuống phòng lễ tân, nói họ đợi bảy giờ ba mươi phút thì mang đồ ăn sáng lên phòng 1001 chính là phòng của Hàn Chí Dương, sau đó mới ra ngoài bắt một chiếc taxi đến bệnh viện.
Còn nghĩ một ngày này sẽ đi được thật nhiều nơi, nhưng đến khi cô rời bệnh viện đã gần xế chiều, cô gạt bõ những nơi đã lên kế hoạch vào tối hôm qua để đi một nơi mà cô nhất định phải tới.
Ý nghĩ này vừa loé lên, Lục An Kỳ liền nói với tài xế taxi đi tới cửa hàng bán quà cho trẻ nhỏ đối diện với công ty Fizzing, cũng chính là công ty ngày trước của ba cô, vào trong cô đi một vòng, theo trí nhớ khi còn nhỏ ba mẹ cô đã từng mua cho cô để chọn những phần quà đáng yêu này làm quà tặng, bởi vì với cô mà nói, những đồ vật này khiến cô có cảm giác thật bình yên như ngày cô còn bé.
Thanh toán xong trở ra, cô trên tay cầm hai túi to vừa nhìn xung quanh tìm xe thì nhìn thấy thân ảnh của Hàn Chí Dương đang từ trong công ty Fizzing đi trở ra, bên cạnh còn có một người đàn ông tuổi trung niên trên người cũng là một thân âu phục sang trọng, chủ động đi tới mở cánh cửa xe ra hơi cúi đầu ý mời anh lên xe, trên gương mặt treo một nụ cười cầu tài.
Nhìn thấy Hàn Chí Dương động tác khom người chui vào trong xe, cô nhìn một chút thấy mình đứng khá xa niếu lớn tiếng gọi sẽ rất mất lịch sự, nên vội lấy di động ra tìm số anh bấm gọi.
Hàn Chí Dương đang tra chìa khoá vào ổ thì bản nhạc 《Cự ly gần》 từ di động anh reo lên, vì anh đặt biệt cài riêng bài nhạc này cho số của Lục An Kỳ, nên bài hát vừa vang lên, động tác khởi động xe của anh hơi ngừng lại, anh gắn tai nghe blutooth vào tai bấm nút nghe.
“Gọi tôi có việc sao?”
Lục An Kỳ không quan tâm anh đang hỏi, giọng hối thúc gọi anh.
“Dương tổng, anh nhìn sang đây đi, tôi ở bên này.”
Anh khẽ nhíu mày lại, Lục An Kỳ không phải ở bệnh viện sao? Sao lại ở đây? Vừa nghĩ anh vừa nhìn một lượt xung quanh, cho tới khi nhìn thấy bóng dáng cô gái nhỏ đang nhìn về hướng anh nhoẻn miệng cười, giơ cao bàn tay trắng nõn lên vẫy vẫy.
Bên trong tai nghe tiếp tục vang lên.
“Anh có thấy tôi không?”
“Đã nhìn thấy.” anh sau khi nói xong thì khởi động máy lên, cho xe chạy tới bên cạnh, sau đó đẩy cửa bước xuống, cho hai tay vào túi quần nhìn cô hỏi.
“Cô sao lại tới đây?”
Lục An Kỳ phấn khởi giơ cao hai túi quà to đùng tới trước mặt anh giải thích.
“Tôi mua cái này nên tới đây.”
Anh nâng mi mắt lên hết nhìn hai túi đồ rồi lại nhìn cô, không thấy phiền rút tay trong túi quần ra, cầm lấy hai túi đồ quay lại cho vào xe vừa nói.
“Tính đi nơi nào thì lái xe đi.”
Lục An Kỳ mở to hai mắt nhìn anh.
“Dương tổng, anh không phải bận việc sao? Tôi còn đi rất lâu a.”
Anh vừa kéo dây an toàn chỉnh sửa lại vừa nói: “Công việc đã xong rồi.”
“À, vậy anh đi cùng tôi tới nơi này nhé, vui lắm đó.” Lục An Kỳ nói rồi mở cửa hông xe, ngồi vào ghế tài xế cho xe từ từ lăn bánh rời đi.
Nữa giờ đồng hồ sau, xe được dừng trước một nhà thờ khá củ kĩ, Lục An Kỳ vừa tháo dây an toàn ra nhìn anh cười tươi nói.
“Đã tới rồi.” sau đó cầm hai cái túi bước xuống xe, đợi cho anh củng bước xuống, cô mới lại cười rạng ngời hí hửng đi vào.
Ở bên trong có một nhóm trẻ nhỏ đang vừa hát vừa vỗ tay theo nhịp của bà sơ, một trong các em nhỏ, có em nhìn thấy Lục An Kỳ liền chạy tới âm chầm lấy cô miệng thì huyên thuyên gọi.
“Chị gái xinh đẹp tới rồi, chúng em thật là rất nhớ chị.”
Các em nhỏ khác cũng nhìn theo, nhìn thấy Lục An Kỳ liền cầm vạc áo bà sơ giật giật năn nỉ.
“Bà sơ ơi hôm nay cho chúng cháu nghỉ một buổi nha bà, chị gái xinh đẹp tới rồi chúng cháu muốn chơi cùng chị, nha bà, nhà bà...”
Các em nhỏ nhao nhao lên làm cho bà sơ nhìn Lục An Kỳ mỉm cười hiền hậu, sau đó gật nhẹ đầu dặn dò.
“Được, hôm nay bà cho các cháu nghỉ một hôm, nhưng nhớ là không được lười biếng có biết chưa?”
“Dạ, chúng cháu đã biết.” lời vừa nói dứt các em nhỏ cũng ùa chạy tới vây quanh Lục An Kỳ hỏi ngây thơ.
“Chị gái xinh đẹp, sao lâu rồi chị không tới chơi với chúng em nữa vậy?”
“Có phải chị xinh đẹp giận chúng em không?”
“Chị xinh đẹp đừng giận chúng em, chúng em sẽ nghe lời chị xinh đẹp, sẽ thật ngoan, sẽ không làm cho bà sơ buồn đâu.”